“Thầy à, vì sao vậy? Con làm xong vụ kiện này rồi về với thầy có được không?”, Chu Đại Hưởng nhỏ giọng hỏi dò. Ông ta cực kỳ kính trọng Quách Cương Anh, đã coi Quách Cương Anh như bố mình rồi.
“Tôi nói là đi ngay, anh không không hiểu tôi đang nói gì à?”, Quách Cương Anh nói lạnh lùng.
“Nhưng, nhưng thưa thầy, con..”, Chu Đại Hưởng tái mặt đi, ông ta nhìn chằm chằm vào. Quách Cương Anh và nói kiên quyết: “Nếu con nhất định phải hoàn thành vụ kiện này thì sao?”
Nghĩ đến lời nói vừa rồi của Trương Trần và những lợi ích đằng sau vụ kiện này, ông ta quyết tâm hỏi.
“Vậy anh đợi nhặt xác cho lão già này đi!”, Quách Cương Anh cũng nói dứt khoát.
Chu Đại Hưởng cảm thấy lòng đau như cắt.
Người mà ông ta biết ơn nhất trên thế giới này không phải là bố mẹ ông ta, mà là ông lão trước mặt, bố mẹ ông ta cùng lắm chỉ có ơn sinh thành dưỡng dục mà thôi.
Nhưng ông lão trước mặt lại là ngọn đèn soi đường chỉ lối cho ông ta, là chỗ dựa vững chắc đăng sau. Ông ta coi Quách Cương Anh là người mà mình tôn kính nhất, Quách Cương Anh cũng dốc lòng đào tạo và dạy bảo Chu Đại Hưởng.
Lúc trước trong những lúc rảnh rỗi, mọi người còn trêu đùa rằng kiếp trước bọn họ là bố con, chỉ có điều kiếp này Chu Đại Hưởng đã đầu thai nhầm, may mà sau này vẫn tìm lại được gia đình thực sự.
“Thầy à, từ trước tới nay con luôn nghe lời thầy, nhưng nếu lần này con đi thì thầy có biết hậu quả là gì không? Thầy có biết nó sẽ đả kích con mạnh như thế nào không?”
Chu Đại Hưởng quỳ bịch xuống trước mặt Quách Cương Anh. Quách Cương Anh hiền từ đỡ lấy ông ta, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Đại Hưởng, thầy coi con như con ruột, thế nhưng có một số chuyện thầy chỉ có thể dẫn dắt con được thôi, con vẫn phải tự bước đi trong cuộc đời, thầy không can thiệp vào. nhiều. Nhưng lần này con không thể tiếp tục được, thầy cũng muốn tốt cho con thôi!”
“Nghe lời thầy, về đi có được không?”
“Vâng..”, Chu Đại Hưởng nói run rẩy. Ông ta không thể nào từ chối lời năn nỉ của ông lão trước mặt được, hơn nữa còn là lấy tính mạng ra uy hiếp.
Ông ta chỉ không cam lòng thôi.
“Chu Đại Hưởng, dựa vào đâu mà ông lại đi về, đã thỏa thuận trước với nhau rồi cơ mài Tôi sẽ lấy mạng chó của ông, tên lật lọng!”, Chu Nhân Kiệt ngây ra một lát, sau đó giận tím mặt. Chu Đại Hưởng mà đi thì ông ta chơi với Trương Trần thế nào?
Những phóng viên kia cũng nhao nhao vây tới nói dồn dập: “Ông Chu, ông định bỏ đi trước phiên tòa thật sao? Có thể chuyện này sẽ trở thành vết nhơ không thể xóa sạch trong cuộc đời luật sư của ông, ông không để ý thật sao?”
“Ông Chu, nếu ông đi thì chẳng khác nào. nhường phần thẳng cho tập đoàn Mạt Lâm. Có phải thầy ông bị tập đoàn Mạt Lâm uy hiếp nên ông mới bất đắc dĩ phải đưa ra quyết định này không?”
Những phóng viên này toàn hỏi đúng trọng tâm, Chu Đại Hưởng trầm mặc không nói gì. Ông ta là một luật sư, thừa biết hậu quả nếu hiện tại ông ta bỏ đi, nhưng với tình hình này thì ông ta làm gì còn tâm trạng đâu tiếp tục nữa.
Nếu nói tới chuyện tập đoàn Mạt Lâm uy hiếp thầy ông ta thì ông ta cảm thấy không thể nào. Vậy thì chỉ còn một khả năng, đó là ông chủ của Mạt Lâm không đơn giản, nếu ông ta mà làm thì rất có thể sau này sẽ gặp sự đả kích mang tính hủy diệt.
“Ông Ngô, ông Chu, lấy tiền thì phải làm việc cho người ta, đây là điều không phải bàn cãi gì nữa. Nhưng số tiền đó tôi không lấy được rồi, tôi sẽ gửi hai mươi triệu phí bồi thường vi phạm hợp đồng vào. tài khoản của các ông đúng theo quy định”, Chu Đại Hưởng nói.
“Chó chết, đây là chuyện của hai mươi triệu à?”, Chu Nhân Kiệt và Ngô Thanh Nguyên nổi giận. Chỉ là hai mươi triệu thì bọn họ ai chẳng có, điều bọn họ quan tâm là lợi ích sau khi thắng kiện.
Chu Nhân Kiệt sẽ được chiếm dụng một phương thuốc của Mạt Lâm, nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn chia phần trăm, thành phẩm sẽ do tập đoàn Xương Thịnh phụ trách. Đây là một chiếc bánh kem lớn, bọn họ đã phân chia hết rồi, lại còn có máu mặt của nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn, thế nên bọn họ mới bắt tay với nhau.
Danh Sách Chương: