Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cái gì nên đến thì cuối cùng vẫn phải đến, cô vẫn không thoát được tai họa này sao?
Phương Thủy Y hơi tuyệt vọng, nếu cô không muốn, nhà họ Phương sẽ đá cô ra ngoài thật sao!
Phương Thủy Y nhìn thấy bà cụ Phương đang mải mê nói chuyện với mọi người với khuôn mặt vui vẻ.

Nếu cô không đồng ý thì chuyện này sẽ phá hỏng mọi tính toán của bà cụ, với tính cách của bà ta, chắc chắn sẽ không mảy may do dự đuổi cô đi!
Sau đó, Phương Thủy Y nhìn về phía Trương Trần, rồi lại rũ mắt.

Cô nhìn anh để làm gì, lúc này, Trương Trần có thể làm gì giúp cô được chứ!
"Nhanh lên, thất thần cái gì đấy?", Phương Thiên Quang bất mãn thúc giục nói.
"Ông kêu cái gì, đợi lát nữa Thủy Y tự đi qua!", Trương Trần cau mày nhìn Phương Thiên Quang.

Đám người nhà họ Phương này đúng là máu lạnh, hoặc là nói, con gái trong nhà họ Phương vốn dĩ chẳng có địa vị gì, tác dụng duy nhất chính là vào lúc này!
"Chỗ này không có chuyện của cậu, cút!", Phương Thiên Quang để ý mọi người rồi nói thẳng, ông ta hoàn toàn không định giữ mặt mũi cho Trương Trần.

Bây giờ, chỉ cần Phương Thủy Y ngoan ngoãn vào căn phòng đó, mọi chuyện khác đều sẽ thành công.
"Bác hai, bác về trước đi, mình cháu đi là được rồi!", Phương Thủy Y do dự một lát, mở miệng nói.
Phương Thiên Quang nhíu mày, nhưng cũng không dám ép quá, ông ta biết Phương Thủy Y rất phản cảm chuyện này, bây giờ cho cô chút thời gian để suy nghĩ cũng tốt.
"Vậy cũng được, cháu ráng nhanh lên!", Phương Thiên Quang nói xong, trừng mắt nhìn Trương Trần rồi mới rời đi.
"Lát nữa anh thật sự muốn tôi đi vào đó sao?", thấy Trương Trần đang uống rượu vang, Phương Thủy Y hơi bực mình.

Người đàn ông thối này, anh thật sự muốn chắp tay dâng tặng vợ mình cho người khác sao, có nhu nhược cỡ nào thì cũng không thể tới mức này chứ.
Đặt ly rượu xuống, Trương Trần ngắm nghía dáng vẻ xinh đẹp như hoa của Phương Thủy Y: "Bà xã xinh đẹp như vậy mà anh vẫn còn chưa ăn được, nếu kẻ nào dám há miệng, anh sẽ xé rách miệng tên đó ra!"
"Xì!", nghe thấy lời của Trương Trần, Phương Thủy Y đỏ mặt, cô không nhịn được mà bật cười, nhưng sau đó lại chau mày cười khổ.


Mạnh miệng ai mà chả nói được, cho dù đến lúc đó, Trương Trần ấm đầu đánh Triệu Ngọc Sinh một trận thì e là bản thân Trương Trần sẽ phải trả một cái giá đắt hơn.
"Đừng nghĩ nhiều, cứ thoải mái ăn uống tận hưởng đi!”
Trương Trần lấy một ly rượu rồi đưa cho Phương Thủy Y, sau đó anh nâng ly cụng với cô một cái rồi uống một hơi cạn sạch!

"Cậu Triệu, nhà họ Phương báo tin, nói là một lát nữa, Phương Thủy Y sẽ tự mình đến đây!"
Trong căn phòng 103, một người đàn ông mặc vest cung kính nói.
Triệu Ngọc Sinh gật đầu.
"Chúc mừng cậu Triệu có được người trong lòng, đến lúc đó nhà họ Triệu sẽ có mợ chủ!"
"Cậu đi xuống trước đi!", Triệu Ngọc Sinh nhướn mày.

Nhà họ Triệu sẽ không cho phép một người phụ nữ qua một lần đò làm vợ hắn, hơn nữa chính hắn cũng sẽ không cưới một người phụ nữ như vậy!
Phương Thủy Y đúng là rất xinh đẹp, nhưng cô gái này giống như đồ ăn ngon, ăn nhiều cũng có lúc ngán.

Triệu Ngọc Sinh hắn chưa được ăn nên mới “thèm”, đợi một thời gian nữa, hắn ăn ngán rồi, chơi chán rồi, tất nhiên hắn sẽ đá Phương Thủy Y đi.

Đến lúc đó, bất kể Phương Thủy Y có ra sao, hắn cũng không quan tâm.
"Trương Trần, ha ha, chắc bây giờ mày đang ở cùng Phương Thủy Y, lát nữa, mày sẽ nhìn vợ mình ngoan ngoãn đến đây, sau đó ngoan ngoãn để mặc tao chơi đùa.

Không biết lúc đó mày sẽ có cảm tưởng gì nhỉ, mày quen biết Vương Hiển Chi thì ích gì, bản thân có thực lực mới là vương đạo!"
Triệu Ngọc Sinh cười khẩy một tiếng, rót một ly rượu vang đỏ rồi lấy một viên thuốc nhỏ màu xanh từ trong túi ra, thả vào ly.
Chẳng mấy chốc, chai rượu vang đỏ trước mặt hắn đã cạn hơn phân nửa, hắn không khỏi nhíu mày.


Đã hơn ba mươi phút trôi qua rồi, tại sao người vẫn chưa đến?
"A lô, A Báo à, cậu đi hỏi xem nhà họ Phương có ý gì, Triệu Ngọc Sinh tôi không cầu xin bọn họ tham gia dự án tu sửa Thành Cổ!", Triệu Ngọc Sinh sốt ruột trực tiếp gọi một cuộc điện thoại!
Bên ngoài, dưới chân khách sạn Lộ Thiên, nam nữ già trẻ nhà họ Phương đều uống rất nhiều rượu, trên mặt là nụ cười vui vẻ, thỉnh thoảng có ai đi ngang qua thì người đó đều chào bọn họ một tiếng!
Người nhà họ Phương niềm nở đáp lại.

Bọn họ biết tất cả những điều này đều là vì nể mặt Triệu Ngọc Sinh!
Bên kia, một người đàn ông râu ria mặc vest đi tới, hắn ta không để ý đến nụ cười nịnh nọt của Phương Thiên Quang mà trực tiếp nhắn lại lời của Triệu Ngọc Sinh.
"Cái gì, con bé vẫn chưa đi à?", Phương Thiên Quang nói.

Người đàn ông có râu hừ lạnh một tiếng, cũng không trả lời đối phương.

Giờ hắn ta chuyển lời rồi, nhà họ Phương muốn thế nào là chuyện của bọn họ.
"Chú ba, con gái chú không hiểu chuyện quá rồi đấy!", Vương Diễm, vợ của Phương Thiên Quang hừ lạnh
Hai vợ chồng Phương Thiên Bàng nhíu mày không vui, nói thế nào thì Phương Thủy Y cũng là con gái ruột của họ, mặc dù ở nhà họ Phương này, con gái không được coi trọng, khiến ông ta chẳng thể có một chức vị tốt trong gia tộc.

Nhưng trong lòng ông ta vẫn hơi dao động, nói cho cùng thì trên người Phương Thủy Y cũng chảy dòng máu của mình.
"Mẹ, con đi gọi con bé đó, làm sao có thể để con nhỏ này tự ý làm bậy được!", Vương Diễm nói với bà cụ một tiếng rồi bước nhanh tới chỗ Phương Thủy Y.
"Mẹ!", Phương Hải Cương kêu lên, sau đó nói: "Bà nội, cháu cũng đi theo xem thử!"
...
Trương Trần và Phương Thủy Y đang uống rượu, lúc này hai má Phương Thủy Y đã đỏ ửng.

Cô nghe Trương Trần kể vài câu chuyện cười thì thấy tâm trạng đã vui vẻ hơn một chút.

Không thể nghi ngờ, Phương Thủy Y lại phát hiện ra một ưu điểm nữa của Trương Trần.

Cô đang nghĩ, không biết có phải là do trước đây cô tiếp xúc và nói chuyện với Trương Trần quá ít nên mới không nhìn ra điểm nổi bật của chồng mình hay không?
Vừa mới nâng ly rượu lên lần nữa, cổ tay Phương Thủy Y đã bị người khác thô bạo túm lấy.
"Uống cái gì mà uống, muốn uống như vậy thì vào phòng rồi uống với cậu Triệu ấy! Chờ lâu như vậy, chắc cậu Triệu sốt ruột rồi đấy!"
Vương Diễm tiến lên phía trước tóm lấy cổ tay Phương Thủy Y rồi quát lớn.
Bây giờ Triệu Ngọc Sinh chính là túi tiền của nhà họ Phương, điều này có liên quan đến từng người bọn họ, mà Phương Thiên Quang và con trai bà ta lại có rất nhiều lợi ích và cổ phần của nhà họ Phương, làm sao mà bà ta cho phép chuyện này bị phá hỏng được!
"Bác hai!", Phương Thủy Y giật mình hô lên!
"Buông cô ấy ra!", Trương Trần cầm ly rượu, ánh mắt rét lạnh nhìn Vương Diễm.
"Cậu là cái thá gì! Cậu là đồ bỏ đi, bây giờ cậu còn nói chuyện được ở đây thì cậu hãy biết điều đi.

Nếu không có nhà họ Phương, đến cái cánh cửa nơi này, cậu cũng không vào được đâu!"
"Cậu đã nói rõ là cậu và nhà họ Phương không nợ nần gì nhau, bây giờ cậu đi theo tới đây làm quỷ gì, chẳng lẽ là an ủi vợ mình hả?"
Vương Diễm khinh thường mắng anh, nói xong thì kéo Phương Thủy đi xa.
"Bác hai, bác đừng như thế, bác buông cháu ra đi!", Phương Thủy Y giãy giụa và chống cự, Trương Trần nghe thấy giọng nói thì ánh mắt càng lạnh lùng hơn.
"Đợi đã, tôi muốn nói một câu!", Trương Trần đặt ly rượu xuống rồi đứng lên.
Mọi người nhìn cậu con rể nổi danh ăn bám này bằng ánh mắt khó hiểu, bây giờ anh ta còn có thể nói cái gì, cách tốt nhất là cứ để Vương Diễm đưa Phương Thủy Y đi, nói không chừng đợi Triệu Ngọc Sinh vui vẻ thì thăng chức cho anh cũng nên.
Vương Diễm cũng đứng lại, mắt nhìn Trương Trần.

Lần này bà ta muốn xem thử Trương Trần còn có bản lĩnh gì khác nữa.
Nhưng ngay khi bà ta đứng lại, một cái đế giày dần phóng to trong tầm mắt bà ta.

Bà ta nhìn về phía Trương Trần với ánh mắt không thể tin nổi, làm sao thằng vô dụng này dám?
Rầm!
Một cú thôi! Trương Trần trực tiếp đá Vương Diễm bay ra ngoài chỉ với một cú đá, lực mạnh tới mức đá văng Vương Diễm ra xa hơn bốn năm mét, nửa đường còn xô ngã mấy người.
Trước kia, bởi vì quan hệ giữa nhà họ Trương ở Thủ đô và mẹ anh, cho dù là chuyện gì anh cũng phải nhẫn nhịn, không nhịn được cũng phải nhịn.


Nhưng bây giờ anh đã không còn lý do gì phải nhẫn nhịn nữa, như anh đã nói, người phụ nữ của anh anh sẽ bảo vệ!
Mọi người đều sửng sốt, tình huống gì đây, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau như thể nhìn thấy con thỏ luôn luôn hiền lành lại nhảy dựng lên cắn người!
Từ trước tới nay trong ấn tượng của họ, Trương Trần luôn nén giận và ít nói, nhưng giờ phút này anh ấy lại làm ra một chuyện khiến cho người khác kinh ngạc!
Sau khi ngã xuống đất Vương Diễm vẫn sững sờ một lúc, cho đến khi cơn đau dữ dội ở ngực ập đến bà ta mới xác định chính mình thật sự đã bị đá bay!
"Trương Trần, tôi thấy cậu đang tự tìm đường chết!", Vương Diễm tức đến phát điên, bà ta đứng dậy giống như một bà điên chạy đến chỗ Trương Trần cào anh!
"Chiều theo ý bà!", Trương Trần hừ lạnh một tiếng, lại một cước đạp bà ta ra ngoài!
"Ôi con mẹ nó...", tất cả mọi người lại một nữa câm nín, ông tướng này có phải đá nghiện rồi đúng không, còn đá thuận chân như vậy nữa hả?
Phương Thủy Y cũng nhìn người đàn ông của mình bằng ánh mắt khó tin, sau đó lại nhìn Vương Diễm ngã sõng soài trên mặt đất đang chật vật đứng lên!
Cô đi tới trước mặt Trương Trần, oán trách: "Anh đang làm gì vậy, làm vậy thì có tác dụng gì?"
Lúc này, những người khác nhà họ Phương nghe tiếng cũng chạy tới!
"Trương Trần, cậu đúng là liều lĩnh! Con còn ngây ra đấy làm gì, còn không đi gọi bảo vệ hả?", Phương Thiên Quang liếc nhìn Trương Trần, sau đó khó chịu nói với con trai mình.
"À, vâng, vâng!", lúc này Phương Hải Cương mới hoàn hồn, vội vàng chạy đi gọi bảo vệ!
"Trương Trần, chuyện này sẽ không kết thúc như thế đâu.

Cậu bị nghi ngờ là cố ý gây thương tích, cậu đợi đơn kiện của nhà họ Phương chúng tôi đi!", Phương Thiên Quang quát lên, rồi nhìn về phía Phương Thủy Y nói tiếp: "Đã lâu thế rồi tại sao cô vẫn còn ở đây, nhà họ Phương nuôi cô hơn hai mươi năm nay phí cơm à?"
"Phương Như, dẫn chị họ con lên phòng của cậu Triệu đi!", Phương Thiên Thành dặn dò!
"Các người, ai dám động đến cô ấy?", Trương Trần không bị ảnh hưởng bởi mấy lời của Phương Thiên Quang, ánh mắt anh rét lạnh quét qua tất cả những người nhà họ Phương, rồi nói: "Các người thử xem!"
Mấy người vây xem đang bàn tán xôn xao, đa phần chủ đề đều xoay quanh sự bộc phát của Trương Trần.

Bữa tiệc đột nhiên xảy ra chuyện như này, coi như là thêm gia vị vào cũng tốt.

Vì thế, bọn họ mặc kệ nội bộ nhà họ Phương cãi nhau, bọn họ chỉ cần xem náo nhiệt là được rồi!
"Trương Trần, cậu láo toét quá rồi đấy! Ai cho cậu lá gan thế hả, nếu để cậu Triệu đích thân tới đây thì cậu nghĩ cậu có kết cục tốt sao?", mặt mày Phương Thiên Quang căng ra, ông ta cũng hơi bất ngờ.

Làm sao mà Trương Trần lại khá thế này nhỉ, nhưng mà việc quan trọng trước mắt là đưa Phương Thủy Y đi.
"Cút!", Trương Trần không thèm để ý đến ông ta, kéo Phương Thủy Y ra phía sau mình, nói: "Triệu Ngọc Sinh muốn gặp Thủy Y thì bảo hắn ta tự đến đây!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK