“Được”, Chu Đại Hưởng gật đầu, không nói gì với Trương Trần nữa. Ông ta nhìn đồng hồ, còn sáu phút là tới lúc bắt đầu phiên tòa, thế là ông ta sải bước tới cổng tòa án.
“Thằng ranh, để tôi xem lát nữa cậu sẽ khóc thế nào!”, Chu Nhân Kiệt hừ lạnh rồi nói.
“Chu Viên Viên vẫn đang cố gắng chữa bệnh cứu người ở phòng khám, ông thì lại ở đây làm chó cho người ta, đúng là khác nhau thật!”, Trương Trần thản nhiên nói ra câu này, khiến Chu Nhân Kiệt suýt thì nổi khùng lên.
“Lát nữa tốt nhất là cậu đừng khóc”, Chu Nhân Kiệt bỏ lại một câu rồi vội vàng đuổi theo Chu Đại Hưởng.
“Anh Trương, chúng ta cũng vào đi”, Cao Hưng Tùng tới gần và nói nhỏ.
“Vào làm gì? Các cậu không tin lời tôi à?”, Trương Trần nhíu mày hỏi, chẳng lẽ uy vọng của anh ở đây thấp đến thế sao?
“., mấy người Cao Hưng Tùng hơi nghẹn lời, bọn họ không biết phải đáp lại câu này thế nào nữa.
Lúc này, một tiếng quát khàn khàn xen lẫn sự phẫn nộ vọng tới: “Chu Đại Hưởng, anh đứng lại đó cho tôi!"
Giọng nói ấy rất lớn nên mọi người đều nghe thấy cả. Chu Đại Hưởng nghe thấy giọng nói này là lập tức phát run. Ông ta chậm rãi xoay người lại, nhìn xuống dưới bậc thang. Ở đó có một ông lão mặc vest Tôn Trung Sơn, đang nghiến răng chỉ vào ông ta.
“Thầy, sao thầy lại ở đây?”, Chu Đại Hưởng loáng thoáng cảm thấy bất ổn, thế nhưng vẫn hỏi một cách thân thiết.
“Anh xuống đây cho tôi!", ông lão kia nói giận dữ.
Chu Nhân Kiệt và Ngô Thanh Nguyên run lên. Hai người liếc nhìn nhau và đều nhận ra nét khó tin trong mắt người đối diện, chẳng lẽ đây chính là kế hoạch của Trương Trần?
Bọn họ đang định hỏi Chu Đại Hưởng xem chuyện này là thế nào thì Chu Đại Hưởng đã chậm rãi bước xuống bậc thang, đi về phía ông lão.
“Thầy”, tới trước mặt ông lão, Chu Đại Hưởng lại cất tiếng gọi.
“Bốp!", ông lão giáng cho Chu Đại Hưởng một cái bạt tai, nói bằng giọng lạnh lùng: “Tôi không cần biết anh tới đây với mục đích gì và ai đã ủy thác cho. anh vụ này, hiện tại anh đi về với tôi ngay!”
“Vì sao? Bọn con đã ký hợp đồng rồi, chỉ cần thắng là sau này lợi nhuận sẽ đổ về như nước”, Chu Đại Hưởng hỏi trong sự khó hiểu.
Phía bên này, Triệu Chí Hào và Cao Hưng Tùng há hốc miệng không nói lên lời, giờ khắc này bọn họ phục Trương Trần sát đất luôn rồi.
Trong đám người gióng trống khua chiêng đòi kiện tập đoàn Mạt Lâm, một người bị bắt đi, người còn lại chẳng thể qua cổng được. Uổng công bọn họ thức trắng đêm chuẩn bị ngôn từ phản bác, hình như hiện tại không cần dùng đến thì phải?
“Cậu, cậu Trương, cậu đã gọi ông lão này tới à? Ông ta có tác dụng không?”, Triệu Chí Hào thu ánh mắt về, hỏi mà hơi ngơ ngác.
“Có tác dụng!”, Trương Trần khẳng định.
Từ nhỏ gia đình Chu Đại Hưởng đã rất nghèo, cho dù ông ta có tài đến đâu đi chăng nữa thì cũng không có chuyện còn trẻ đã được như ngày hôm nay, trừ khi có quý nhân trợ giúp.
Quý nhân đó là Quách Cương Anh, ông ta biết nhìn người tài, chẳng những là quý nhân của Chu Đại Hưởng, mà còn là thầy và người soi đường chỉ lối cho Chu Đại Hưởng.
Có thể nói không có Quách Cương Anh thì sẽ không có Chu Đại Hưởng của ngày hôm nay, dù ông ta có tài đến đâu thì cũng chẳng có người tán thưởng.
Ở bên kia, Ngô Thanh Nguyên và Chu Nhân Kiệt đều hồi hộp nhìn Chu Đại Hưởng. Đây là con bài chưa lật cuối cùng của bọn họ, nếu Chu Đại Hưởng cũng khoanh tay đứng nhìn thì bọn họ sẽ thảm bại mất.
Danh Sách Chương: