Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong biệt thự của Phương Thủy Y, ba người nhà cô sắc mặt âm trầm ngồi trong nhà.

Phương Thủy Y cúi đầu chau mày, Trương Quốc Hồng với vẻ mặt phẫn nộ, còn Phương Thiên Bàng cứ thở dài liên tục. Địa vị của ông ta trong nhà cũng không cao lắm, mặc dù có lúc ông ta cũng có ý kiến của mình nhưng đều bị phớt lờ.

Đang trong lúc đợi như này, chuông cửa cuối cùng cũng vang lên.

Từ sau lần Trương Trần bị đuổi ra khỏi nhà thì anh cũng giao lại chìa khóa biệt thự luôn.

Cửa vừa mở, Trương Trần vừa bước vào thì Trương Quốc Hồng định lên tiếng, nhưng Phương Thủy Y vội nói: “Mẹ à, con muốn nói chuyện riêng với anh ấy".

Trương Quốc Hồng lườm Trương Trần một cái, gật đầu với Phương Thủy Y rồi không nói gì nữa.

“Trương Trần, anh lại đây”, Phương Thủy Y vẫy tay bảo Trương Trần vào phòng mình.

“Anh có biết tôi gọi anh đến làm gì không?”, Phương Thủy Y hỏi có chút mệt mỏi.


“Anh có thể đoán được phần nào. Hôm nay là thứ sáu, cục dân chính vẫn chưa tan làm, giờ chúng mình có thể đến đó”, Trương Trần cũng không níu

kéo hay kéo dài thời gian mà nói vào chủ đề luôn.

“Thôi bỏ đi, tạm thời không ly hôn nữa”, Phương Thủy Y hai tay nắm chặt, ánh mắt nhìn xuống đất, không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau, cô mới thở dài một tiếng.

“Vậy cũng được”, Trương Trần cũng không hỏi nhiều.

“Nhưng, không ly hôn thì anh vẫn phải rời khỏi đây, đi càng xa càng tốt, anh hiểu không?”, Phương Thủy Y ngẩng đầu nhìn Trương Trần nói.

Hiện giờ cô vẫn chưa trả xong nợ của tập đoàn Mạt Lâm, những gia tộc do nhà họ Hàn đứng đầu cũng sắp có hành động rồi nên giờ cô cũng không biết nên làm thế nào.

Giờ đây chỉ có thể đuổi Trương Trần đi, để anh rời khỏi Hoài Bắc. Cứ coi như nhà họ Hàn có muốn hại chết anh cũng không được. Dù sao thì Long Quốc rộng lớn như vậy nên cũng không dễ tìm.


Trương Trần không biết chuyện xảy ra ở tỉnh An Hoa, cũng không biết trong đầu Phương Thủy Y đang nghĩ gì.

Sau này anh vẫn sẽ rời khỏi Hoài Bắc nhưng không phải bây giờ.

Trương Trần lắc đầu, hỏi: “Không, tại sao anh phải rời đi?”

“Bởi vì anh ở lại Hoài Bắc khiến tôi thấy ghê tởm, ngoài việc gây thị phi thì anh còn làm được gì nữa. Anh cút đi càng xa thì tâm trạng tôi càng dễ chịu”.

Ánh mắt Phương Thủy Y nhìn vào Trương Trần không chớp mắt, vẻ mặt đầy sự ghét bỏ.

Thật ra cô thật sự có chút chán ghét anh. Một người đàn ông mà không dám cáng đáng việc gì, là kẻ vô dụng thật sự. Mặc dù sau này cũng phát hiện ra chút ưu điểm nhưng nếu so sánh thì khuyết điểm vẫn nhiều hơn.

Chỉ có điều, cô niệm tình mấy năm và nhớ lời ông cụ Phương dặn dò nên cô mới không ly hôn.

Trương Trần chau mày, nói thật thì những lời này anh nghe mà cũng cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

“Thật ra, có gì thì em có thể từ từ nói với anh, không nhất thiết phải như vậy đâu”, Trương Trần do dự một lát rồi khẽ nói.

Nào ngờ, câu nói này khiến Phương Thủy Y hoàn toàn muốn nổ tung. Cô hét về phía anh: “Nói cho anh... Nói cho anh thì có tác dụng gì, anh giải quyết được gì nào, hay chỉ gây rối thêm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK