Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng hiện tại Chu Đại Hưởng đi thì tất cả sẽ sụp đổ.

“Thật sự rất xin lỗi”, Chu Đại Hưởng lại xoay người, ông ta nhìn Trương Trần và nói bằng giọng phức tạp: “Cậu, thắng rồi!”

Dứt lời, ông ta không chờ Trương Trần đáp lời, cứ thế cầm tay Quách Cương Anh bước xuống bậc thang, lên xe rời khỏi nơi này.

“Ha ha ha..”, Chu Đại Hưởng vừa đi là Triệu Chí Hào lập tức bày ra dáng vẻ đắc chí. Ông ta không nhịn được bật cười, sau đó tiếng cười càng lúc càng †o, ngay cả những người tới dự cũng thấy hơi cạn lời.

“Giám đốc Ngô, Chu Nhân Kiệt, chúng ta vào. trong đi một vòng cho có lệ nhỉ?”, Triệu Chí Hào cười híp mắt nói.

Hai người Ngô Thanh Nguyên tức ngứa răng. Đúng như lời Triệu Chí Hào nói, bây giờ đi vào chỉ là cho có lệ thôi, Chu Đại Hưởng đi là bọn họ thua chắc, huống chi chứng cứ chỉ là ngụy tạo, vụ kiện này phải tiến hành thế nào đây?


“Được, được lắm!”, Ngô Thanh Nguyên nghiến răng gật đầu nói: “Ông chủ Cổ có thủ đoạn được lắm, người nhà họ Nhiễm lần lượt bị cậu đẩy đi. Nhưng cậu tưởng như vậy là không phải lo nghĩ gì nữa sao? Cậu đã nghĩ tới tập đoàn Xương Thịnh chúng tôi chưa?”

“Xương Thịnh ghê gớm lắm hả? Cũng thường thôi”, Trương Trần lắc đầu cười. Cho dù Xương Thịnh không làm gì thì anh cũng không bỏ qua cho nó, có lý nào lại tới đây huênh hoang rồi cứ thế xách mông đi được?

Ngô Thanh Nguyên giận quá hóa cười, nhưng lúc này Trương Trần lại nói thản nhiên: “Không biết lấy năm tỷ ra đập vào thì tập đoàn Xương Thịnh có chịu được không”.

“Được rồi, đến giờ rồi, chúng ta vào thôi, bị cáo Chu Nhân Kiệt!"

Cả đám mang bộ mặt đen kịt đi theo Trương Trần vào trong. Cho dù là thua chắc thì bọn họ cũng phải tiến hành quy trình mang tính tượng trưng. Kết quả của phiên tòa này quá rõ ràng rồi, đám phóng viên lấy được thứ họ cần là kéo nhau rời khỏi đây.

Hai tiếng sau có kết quả phiên tòa, tập đoàn Mạt Lâm được phán thắng kiện.


Sau khi có kết quả, những người đứng sau Trương Trần hớn hở như nhặt được vàng, phe của Ngô Thanh Nguyên thì nghiến răng ken két.

“Ngô Thanh Nguyên, về nói với chủ nhân của ông là hẳn vẫn còn non lảm, nhà họ Nhiễm cũng chỉ thế mà thôi!", Trương Trần mỉm cười nói một câu rồi lên xe đi.

Trong khách sạn Thái Hoa, rượu thị ập tanh bành. Nhiễm Minh Nhật vẫn chưa nguôi giận, hắn đập vào không khí, nhìn Ngô Thanh Nguyên và nói khàn khàn: “Thằng con hoang đó nói thế thật hả?”

“Đúng thế”, Ngô Thanh Nguyên gật đầu: “Cậu chủ Nhiễm, Vu Ấu Hoa cũng mới bị bắt, cậu xem tiếp theo phải làm gì đây?”

Câu nói ấy như giáng thẳng vào điểm yếu của Nhiễm Minh Nhật, khiến sức lực trên người hắn như bị hút sạch.

Đúng là nhà họ Nhiễm có thế lực không nhỏ, nhưng những thế lực mà hắn có thể sử dụng ở Hoài Bắc thì đều đã dùng cả rồi, không còn ẩn giấu gì nữa. Nhưng dù là thế thì hắn vãn không làm gì được Trương Trần, ngược lại còn tự làm tổn hại phe mình.

Tiếp theo hắn phải làm gì? Chính hắn cũng không biết!

“Các ông tự xử lý đi, tôi về nhà một chuyến đã”, Nhiễm Minh Nhật ngẫm nghĩ rồi nói trong sự bất đắc dĩ, hiện tại hắn ở lại đây nữa thì cũng chẳng còn nước đi nào hay ho.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK