"Đừng", Triệu Chí Hào năm chặt tấm thẻ ngân hàng. Ông ta rất xót ruột, số tiền này đủ để công kích tập đoàn Xương Thịnh, nhưng như vậy rõ ràng là đang đốt tiền, nếu có số tiền này thì bọn họ có thể phát triển vượt bậc.
Triệu Chí Hào vội vàng khuyên bảo, phân tích mặt lợi mặt hại cho Trương Trần nghe.
"Nói xong rồi hả?", Trương Trần thản nhiên hỏi.
"..", Triệu Chí Hào chỉ cảm thấy bất lực.
"Tôi biết ông đang nghĩ gì, tôi hỏi ông, Mạt Lâm thành lập được bao lâu rồi?", Trương Trần nói.
"Khoảng hai tháng!"
“Tập đoàn Xương Thịnh thì sao?"
"Ít nhất cũng phải chục năm".
"Tôi có thể thành lập Mạt Lâm trong vòng hai tháng, vậy Xương Thịnh có thể thành lập lại trong hai tháng không?”
".., Triệu Chí Hào bó tay hoàn toàn. Quả thực là Trương Trần nói không sai, nếu xét nghiêm ngặt thì Mạt Lâm chỉ là một công ty nhỏ mới khởi nghiệp thôi.
"Được rồi, tôi nghe lời cậu, ném ra năm tỷ trước, liều mạng với bọn chúng", Triệu Chí Hào nói.
"Ok, giải quyết xong hết mọi chuyện rồi thì tôi đi trước đây", Trương Trần nói. Tôn Khuê Sơn nghe vậy vội vàng đứng lên.
"Cậu Trương...
"Vì Tôn Mỹ Hân?"
"Con nhóc chết tiệt đó không nghe lời khuyên, chịu phạt là đúng, mong cậu Trương nể mặt tôi giúp đỡ một tay", Tôn Khuê Sơn gật đầu. Dù sao Tôn Mỹ Hân cũng là con gái của ông ta, kể cả ông ta không thích thì cũng là máu mủ của ông ta.
Ông ta đã tìm khá nhiều bác sĩ, không ai có phương pháp thực tế nào, vậy nên ông ta chỉ có thể tới tìm Trương Trần.
"Ông đã lên tiếng rồi thì có lý nào tôi lại không giúp, ông cứ về trước đi!"
"Cảm ơn cậu Trương!", Tôn Khuê Sơn gật đầu, chỉ cần Trương Trần đồng ý là ông ta yên tâm rồi.
Ông ta cũng rất bất đắc dĩ với đứa con gái ấy. Bởi vì lúc còn nhỏ ông ta chủ yếu quan tâm tới Tôn Mỹ Lâm, và sự thật cũng chứng minh rằng Tôn Mỹ Lâm rất hợp ý ông ta, chuyện gì cũng hoàn thành thuận lợi.
Sau khi rời khỏi đó, Trương Trần tới phòng khám của Chu Viên Viên. Kể từ khi dùng thuốc của Trương Trần, Chu Viên Viên đã khỏi hẳn rồi.
Trong phòng khám, Chu Viên Viên đang nhàm chán nghịch móng tay. Thấy Trương Trần đến, cô ta vội vàng chạy tới cười nói: "Tôi nghe nói rồi, tập đoàn Mạt Lâm lại thắng, anh được đấy nhỉ".
"Đương nhiên", Trương Trần cười đắc ý. Những lúc trò chuyện với Chu Viên Viên, anh cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều so với lúc ở cùng với Phương Thủy M
Chỉ cần bọn họ trò chuyện là cả hai bên đầu chất đầy tâm sự, không bao giờ chịu thẳng thắn với nhau, mà thân phận thực sự của Trương Trần đã định trước rằng anh không được rêu rao.
Tại nhà họ Trương ở tỉnh An Hoa, trong khu vườn phía sau của riêng ông cụ Trương, ông ta đang nhíu mày đọc tài liệu.
Sau khi xảy ra sự việc lần trước, ông ta đã thu hồi lại quyền lực của nhà họ Trương, bà cụ Trương thì vẫn làm ầm lên, vậy nên ông ta cứ trốn mãi ở đây cho yên tĩnh, dù sao cũng là vợ chồng với nhau mấy chục năm rồi, ông ta cũng chẳng thể bỏ được thật.
Lúc này chuông điện thoại bỗng vang lên. Ông †a uống một ngụm trà rồi lấy điện thoại ra nhìn, ngay sau đó đôi mắt lập tức sáng rực lên.
"Trương Trần ơi là Trương Trần, rốt cuộc cậu là ai và đang nghĩ gì đây?"
Danh Sách Chương: