Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ra khỏi đại sảnh, Hoàng Linh Thành không đi tìm ông Tư nhà họ Hoàng mà đến thẳng văn phòng của mình.

Đó chỉ là cái cớ của ông ta mà thôi, ông ta muốn biết đã có chuyện gì xảy ra trước khi Trương Trần đến. Nếu anh ta đã ghé qua nhà họ Hàn, làm sao có thể ra ngoài được.

Trực giác mách bảo ông ta, Trương Trần đơn phương độc mã đến đây không phải đến tìm chết!

“Người đâu rồi, có ai ở trung tâm thành phố không, mau điều tra tình hình hiện tại của nhà họ Hàn cho tôi!", Hoàng Thành Linh nói.

Thương trường như chiến trường, vì tin tức rất quan trọng nên nhà họ Hoàng cũng có một số mạng lưới tình báo có thể lấy được tin tức trong thời gian ngắn nhất.

Ngón tay Hoàng Linh Thành gõ lên mặt bàn, không biết vì sao ông ta lại có cảm giác không ổn!

Khoảng bảy tám phút sau, cuối cùng cũng có tin tức.

“Gia chủ, người, người nhà họ Hàn đó đều bị phế cả rồi, ngoài ông ba nhà họ Hàn không về nhà thì không người nào chạy thoát được cả...", người đến kinh hãi báo cáo.


“Cái quái gì thế”, Hoàng Linh Thành lập tức nhảy dựng lên.

Người nhà họ Hàn đều bị phế cả rồi? “Chuyện lúc nào vậy?”, ông ta lại hỏi.

“Nghe nói khoảng ba tiếng trước!”, người đó đáp.

Hoàng Linh Thành không thể ngồi yên được nữa, mặc dù Trương Trần không nói rõ ràng nhưng ý tứ trong lời nói đã quá rõ rồi!

Anh đã đến nhà họ Hàn, ba tiếng trước, người nhà họ Hàn đều bị phế, không cần nghĩ nhiều cũng biết tuyệt đối có liên quan đến Trương Trần.

Ông ta vội đi đến đại sảnh Đông Uyển, thậm chí ông ta còn cảm thấy mình đi quá chậm nên bèn chạy!

“Cậu, cậu Trương!”, đến đại sảnh, Hoàng Linh Thành lập tức cung kính nói.

“Không cần vội, trước tiên tôi phải phế một người, thế nào?”, Trương Trần chậm rãi hỏi.


“Ai?”

“Người kia!", Trương Trần chỉ vào người vừa vênh váo kia.

“Người đâu, phế tay chân nó cho tôi, ném nó ra khỏi nhà họ Hoàng. Mẹ nó, nếu tối nay nó không rời khỏi đây, thì xử sạch luôn!”, Hoàng Linh Thành lập tức nói.

Vừa dứt lời, cả nhà họ Hoàng đều bàng hoàng không dám tin nhìn Hoàng Linh Thành!

Rốt cuộc là thế nào đây, gia chủ chỉ ra ngoài một chuyến mà lại thay đổi nhiều vậy sao?

“Chú, đừng mài”, người đó hét lên.

Thế nhưng Hoàng Linh Thành không hề liếc nhìn hắn ta một cái, mấy tên đàn em trực tiếp đánh người kia trước mặt Trương Trần, sau đó kéo lê cậu ta trên mặt đất.

“Cậu Trương, chuyện này không liên quan đến Hoàng Linh Thành tôi, tôi cũng mới ngộ ra ngọn nguồn, xin cậu hãy thứ lỗi!”, Hoàng Linh Thành lau mồ hôi lạnh, cung kính nói.

Ông ta không biết lai lịch của Trương Trần, nhưng sau khi xử sạch mấy người nhà họ Hàn kia, Trương Trần còn có thể bình an vô sự đến đây, như vậy đã có thể chứng tỏ được vài vấn đề rồi!

“Sau đó thì sao?”, Trương Trần lạnh nhạt nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK