Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Chu Viên Viên có chút áy náy nhìn Trương Trần, tất cả đều tại cô ta.

Dường như nhìn ra Chu Viên Viên đang tự trách mình nên Trương Trần khẽ cười, nói: “Không liên quan đến cô đâu, cho dù không có những chuyện của nhà họ Chu thì sớm muộn cũng có ngày này mà”.

Ăn cơm xong, Trương Trần đi thẳng đến nhà họ Tôn, anh muốn họ cho anh câu trả lời. Nhưng hai anh em Tôn Khuê Sơn và Tôn Khuê Minh đều không ai ở nhà.

Người đón tiếp Trương Trần là ông cụ Tôn. Ông ấy nhìn Trương Trần với ánh thân thiết rội vội rót trà cho anh. Ông ấy biết rằng cái mạng già của mình đã được cứu sống bằng cách nào.

“Cụ không sao đâu”, Trương Trần nói khách khí vài câu, nhân tiện chẩn đoán bệnh cho ông cụ Tôn, sau đó điều chỉnh lại phương thuốc.

“Không biết lần này cậu Trương đến là có chuyện gì?”, ông cụ Tôn hỏi.

Trương Trần cũng không giấu diếm mà nói ra câu chuyện. Ông cụ Tôn không hổ danh là tuổi cao minh mẫn, ông ấy thản nhiên gật đầu, nói: “Vốn là chuyện của những người trẻ các cậu, tôi tin thần y Trương. Nhưng ông lão này đã nghỉ hưu sớm, Khuê Sơn đi bàn chuyện làm ăn rồi còn Khuê Minh thì ở thành phố Trường Minh”.


“Hôm nay là sinh nhật của Mỹ Hân, con bé cứ muốn đón sinh nhật cùng bạn học nên Khuê Minh và Mỹ Lâm đến đó tặng quà rồi”.

Trương Trần gật đầu. Tôn Khuê Sơn vô cùng coi trọng Tôn Mỹ Lâm mặc dù cô ta chỉ là phận gái. Ngược lại, đến con đẻ của mình mà Tôn Khuê Sơn cũng không quan tâm đến thế, vì vậy Tôn Khuê Minh cũng không thể không quan tâm lại được.

Cũng coi như có đi có lại, anh trai cưng chiều con gái mình thì Tôn Khuê Minh cũng phải bày tỏ chút ý của mình.

Nói chuyện vài câu, Trương Trần không ở lại lâu mà lái xe đến thành phố Trường Minh. Sau đó chặn đường bố con Tôn Khuê Minh ở một tiệm bánh kem gần đại học Trường Minh.

“Cậu Trương, sao cậu lại đến đây?”, Tôn Khuê Minh nhìn thấy Trương Trần thì kinh ngạc, hỏi.

“Ông nghĩ kỹ chưa?”, Trương Trần trực tiếp hỏi. Tôn Khuê Minh cắn răng, gật đầu nói: “Tôi đã †ìm kiếm manh mối về mấy ông trùm của thành phố Trường Minh, tin là sẽ có kết quả sớm thôi”.

“Manh mối, manh mối gì? Còn phải đi tìm sao?”, Trương Trần chau mày hỏi.

“.”, Tôn Khuê Minh sắc mặt mơ hồ khó hiểu. Không đi tìm kiếm manh mối mà cứ thế đi tìm chúng thì có khác nào cứ cầm dao để đi chém người?

“Không còn thời gian nữa đâu, hôm nay ra tay đi”, Trương Trần nói.

“„", Tôn Khuê Minh lại một phen cạn lời, sợ thật, đúng là nói là làm luôn.

Ông ta cười hì hì nói: “Cậu Trương à, chỗ chúng tôi thật sự không có người. Nếu như điều người ở Hoài Bắc thì người nhiều chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý”.


“Không cần đâu, chỉ tôi với ông là đủ. Có thể điều động được bao nhiêu người thì điều động bấy nhiêu, không điều được cũng không sao”, Trương Trần nói rất bình thản, điều này khiến Tôn Khuê Minh suýt nữa nhảy dựng lên.

Nếu không phải ông ta biết được thân phận của Trương Trần rồi thì chắc chản lúc này đã tát cho anh một cái rồi nhéo tai hỏi đã từng nhìn thấy lưỡi dao bao giờ chưa, đây giống như kiểu chưa trải sự đời nên chưa bị sợ vậy. Hai người cứ vậy đến sào huyệt của chúng thì đúng là hàm hồ thật.

“Nếu như ông không được thì đổi thành anh trai của ông cũng được”, Trương Trần chau mày nói.

“Này, sao anh ăn nói lại cố chấp như vậy?”, Tôn Mỹ Lâm ở bên cạnh hỏi với vẻ bất mãn.

“Người lớn nói chuyện, trẻ con câm miệng lại”, Tôn Khuê Minh trách mắng một câu, sau đó nói: “Được, tôi nghe lời cậu Trương. Lát nữa tôi vào chụp ảnh với Mỹ Hân một cái rồi điều người đi luôn”.

Trường đại học Trường Minh không được coi là trường danh tiếng nhưng cách nhà họ Trương khá gần, có thế lực nhà họ Tôn hậu thuẫn nên cũng không lo sau này không có cơm ăn. Hơn nữa Tôn Mỹ Hân cũng học ở đây.

Mặc dù như vậy nhưng ở đây vẫn còn hàng vạn giáo viên và học sinh. Đám người Trương Trần đi trong sân trường mà các học sinh đều xúm lại đông nghịt. Phần lớn ánh mắt đều đổ dồn về phía Tôn Mỹ Lâm.

Rất nhanh, mấy người đến nhà ăn của đại học Trường Minh, Tôn Mỹ Hân và bạn của mình ngồi ở đó, đang bàn với nhau là lát nữa sẽ đi đâu tụ tập.


Nhìn thấy Tôn Khuê Sơn và Tôn Mỹ Lâm đến, ánh mắt của nhóm người đều nhìn lại. Tôn Mỹ Hân vội bổ nhào tới ôm chầm lấy Tôn Mỹ Lâm.

“Chị! Chú Hai”, Tôn Mỹ Hân gọi.

“Ừm”, Tôn Khuê Minh gật đầu rồi đặt bánh sinh nhật lên bàn, nói: “Để chị ở đây đón sinh nhật với cháu nha, chú Hai có việc bận phải đi ngay rồi”.

Bạn học của Tôn Mỹ Hân cứ chăm chú nhìn Tôn Khuê Minh và Tôn Mỹ Lâm, danh tiếng của cha con nhà này vô cùng vang dội. Tôn Khuê Minh là ông trùm, còn Tôn Mỹ Lâm là người được giới trẻ vô cùng ngưỡng mộ.

“Vậy cũng được ạ”, Tôn Mỹ Hân gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn sang Trương Trần, tò mò hỏi: “Chị à, bạn trai của chị đây à?”

“Không phải”, Tôn Mỹ Lâm bĩu môi nói: “Lần trước chị nói với em rồi đó, đây là người đã cứu ông nội”.

“À à”, Tôn Mỹ Hân gật đầu rồi cũng không để ý lắm. Một bác sĩ thôi mà, cũng không có gì để cô ta coi trọng lắm. Cô ta kéo Tôn Mỹ Lâm lại giới thiệu với bạn học của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK