Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có mấy chiếc ghế đá và bàn bằng đá được đặt trong sân ở phía Tây, nơi này không có người tập thể dục buổi sáng, có lẽ đây là một sân nhỏ riêng biệt, chỉ dành cho một ai đó.

Lúc này, ở cuối sân có một ông lão đi đến, đằng sau ông ấy là một người đàn ông mặc đồ bộ đội. Người phía sau còn nhỏ giọng khuyên: “Ông đi chậm thôi, đừng vội!”

“Câm miệng!”, ông lão hừ một tiếng, dáng người gầy gò của ông ấy khiến người ta phải nghỉ ngờ rằng chỉ cần một cơn gió nhẹ là có thể thổi bay ông ấy, nhưng ánh mắt lại sắc bén đến mức không ai dám nhìn thẳng.

“Có phải cậu nghĩ tôi đã già, không nhúc nhích được nữa, chỉ có thể kéo dài hơi tàn thôi đúng không?”, ông lão thản nhiên nói, dường như để chứng minh, ông ấy nhanh chóng bước đến cạnh máy nâng tạ.

Người đàn ông đăng sau ông ấy không đành lòng, thì thào nói: “Ông Trần, ông đừng lo lắng, rồi sẽ có cách thôi. Bây giờ ông cứ chăm sóc bản thân cho thật tốt”.

Ông Trần tên là Trần Bắc Vọng. Có lẽ thế hệ trẻ bây giờ chưa từng nghe đến cái tên này nhưng vào hai mươi năm trước, ba chữ Trần Bắc Vọng này đại diện cho tinh thần của quân nhân và kỳ tích. Có ông ấy, những người đó cũng có lòng tin chiến thẳng trong các trận chiến đầy gian nan.


Thậm chí các chiến lược tuyệt vời và kỹ năng chiến đấu mạnh mẽ của ông ấy còn được địch gọi là Quân Thần.

Nhưng vào lúc ông ấy bước lên đỉnh cao của cuộc đời, mọi thứ đều bị hủy hoại.

Trần Bäc Vọng tức đến nỗi mặt đỏ bừng, đè lên cái máy kéo tay xuống nhưng nó không động đậy. Người đàn ông phía sau vội tiến đến nói: “Ông Trần, ông ăn cơm trước đi”.

Người đàn ông vẫy tay với đẳng xa, lập tức có một y tá bưng bữa sáng đi đến rồi đặt lên trên bàn.

“Ăn cái rằm ý!", Trần Bắc Vọng lớn giọng mắng, sau đó im lặng không nói một lời nào, nhưng ánh mắt hiện lên nỗi buồn man mác.

Một người từng được gọi là huyền thoại lại rơi vào bước đường này, chẳng khác nào một tên vô tích sự, còn là một tên bệnh tật. Từ sau đó, ông ấy trở về quê, cấp trên sắp xếp cho ông ấy vào viện dưỡng lão này, dành ra một sân nhỏ riêng biệt.

“Ông Trần, ông đừng lo lắng, chúng tôi không bỏ cuộc, ông cũng không thể từ bỏ, ăn cơm rồi uống thuốc”, người đàn ông đó lặng lẽ bưng một bát cơm.

“Tiểu Vương, vô dụng thôi, tôi không ăn nữa. Tôi biết rõ tình trạng của mình nhất, năm ngoái tôi còn có thể đè máy kéo tay xuống mười phân, nhưng hôm nay lại không đè xuống được chút nào. Chậm nhất cũng là năm sau, e là ngay cả đi lại bình thường cũng không được mất”.

“Về đi, đừng lãng phí thời gian với ông già này nữa”.

“Sao có thể gọi là lãng phí thời gian chứ?”, Tiểu Vương nóng ruột, anh ta đỏ mặt nói: “Ông đã từng cống hiến bao nhiêu cho nước Long Quốc, bây giờ là lúc ông hưởng thụ thành quả. Lúc đó tôi còn nhỏ, từng nghe nói đến huyền thoại của ông, huyền thoại không thể nói hết là hết”.

“Ông còn hy vọng!”, lúc này, một giọng nói vang lên. Tiểu Vương nhìn qua lạnh lùng nói: “Cậu là ai? Lễ nào không biết quy định sao? Đây là khu vực cấm, không được vào”.


“Người chữa bệnh”, người đến đáp.

Người đó chính là Trương Trần đang ở bên cạnh quan sát hồi lâu. Khó khăn lắm anh mới đuổi được tên bác sĩ Diêm đó đi, trùng hợp tìm được chính chủ.

“Tiểu Vương, không được bất lịch sự như thết”, Trần Bắc Vọng quở trách một câu, sau đó nhìn Trương Trần nói: “Bác sĩ, thôi đi, mười chín năm rồi, người đến khám cho tôi không đến một trăm thì cũng đã có tám mươi người, họ đều bảo tôi nên bình thản đi hết phần đường còn lại này”.

Trương Trần nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn, cơ thể dần suy kiệt của đối phương, anh biết có lẽ ông lão này đã tuyệt vọng rồi, nếu không không thể nói ra những lời như vậy.

Trầm mặc một lúc lâu sau, anh mới nói: “Bây giờ tôi không đùa, ông thật sự còn hy vọng”.

Trần Bắc Vọng nhìn Trương Trần, mặc dù ông ấy không nói gì nhưng từ ánh mắt đó cũng đủ để anh hiểu ông ấy muốn nói gì.

Hiển nhiên, trước đó, có thể làm được gì thì người này đã làm hết rồi, ông ấy đã hiểu biết không ít, vốn dĩ không có quá nhiều lòng tin. Trương Trần vừa nhìn qua chỉ mới hai mươi tuổi, chắc cũng là sinh viên đại học Y vừa tốt nghiệp.


Ông lão đã xem anh thành một tên nhóc đến đây chỉ để thử lập công, dù sao thân phận của ông ấy không giống bình thường, không ít người có mưu đồ với ông nhưng chưa một ai thành công cả.

Lính cảnh vệ Tiểu Vương cũng nghỉ ngờ nhìn Trương Trần, nhưng anh ta không nói gì nhiều. Dù sao có một bác sĩ đến thì cũng chính là có một tia hy vọng, thử xem cũng không sao, kết quả đã như thế rồi thì còn có thể tệ hại đến mức nào nữa?

Trương Trần bất lực lắc đầu, ông lão này không phải là người bình thường. Mấy năm nay không ai có thể kiểm soát được bệnh tình của ông ấy, nghĩ thôi cũng đủ hiểu sức khỏe ông lão kỳ lạ đến mức nào, anh phải tự mình chẩn đoán mới cảm thấy chắc chắn.

Nhưng muốn vậy thì anh phải được ông lão đồng ý, chứ nếu không ngay cả cửa ải của lính cảnh vệ anh cũng không qua nổi.

Trương Trần suy tư một lúc mới chậm rãi nói: “Cái gọi là hy vọng chính là niềm tin, còn sống nghĩa là còn hy vọng. Tôi đã nói vậy rồi thì chắc chắn là đã năm chắc được phần nào đó. Đây là chứng chỉ của tôi, anh có thể xem qua”.

Tiểu Vương bước đến cầm lấy chứng chỉ, run rẩy vội đưa cho ông lão.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK