Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng quả thực là lão Bình nói câu nào cũng rất có lý, nếu suy xét kỹ càng ra thì có rất nhiều điểm khó giải thích.

Càng là người có địa vị như ông ta thì càng biết sắc đẹp không thực tế. Người như bọn họ mà muốn có gái đẹp thì chỉ cần hô một tiếng là sẽ có cả đống xe tải chở tới, nếu bọn họ muốn thì có thể chết trên giường luôn.

Không thể có chuyện có một thiếu gia ăn chơi nào đó bỏ ra một số tiền lớn như thế, trừ khi là mấy gia tộc ở thủ đô, nhưng nơi xa nhất mà Phương Thủy Y từng tới chỉ là chỗ này của ông ta mà thôi.

Nghĩ tới đây, Trương Khánh Long bỗng hiểu ra câu nói kia của Trương Trần. Ông ta lắc đầu cười khổ, thằng nhóc này nói ông ta là người thông minh, mà giờ ông ta cũng bị gài bãy rồi đây.

E rằng Trương Trần cũng đã tính đến chuyện có người tìm ra dấu vết sau khi suy nghĩ cẩn thận, anh để lộ ra với ông ta, một là để ông ta yên tâm, hai là để ông ta giúp anh che giấu.

Dù sao, nếu Trương Trần cứ trực tiếp phơi bày. thân phận ra thì sẽ chẳng có những chuyện này.

Rồng bị mắc cạn! Không hiểu sao Trương Khánh Long bỗng nghĩ tới cụm từ này, ông ta càng ngày càng cảm thấy hứng thú với Trương Trần, thế nhưng ông ta nhất định phải vờ như không hay biết gì cả.


Nghĩ tới đây, Trương Khánh Long cười ha ha, nói: “Lão Bình à lão Bình, sao ông lại nghĩ ra được vậy!"

“Trương Trần chỉ là một đứa ở rể mà thôi, nghe nói cậu ta chỉ biết chơi bời lêu lổng, lại nói, nếu cậu †a có bản lĩnh ấy thì đã chẳng chịu nhục ở nhà họ Phong suốt ba năm. Thế chẳng phải là tự chuốc lấy sự khó chịu sao? Trừ khi cậu ta ấm đầu”.

Lão Bình ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Cũng đúng, nhưng mà khí chất của cậu ấy đúng là chẳng có gì để nói. Lão Bình nghĩ nhiều rồi, chưa biết chừng có quý nhân để mắt đến cô Phương Thủy Y thật ấy chứ”.

“Vậy thì lão Bình không nói nhiều nữa, tôi đi sắp xếp người đây!”

“Ừm, đi đi", Trương Khánh Long gật đầu, xem ra khoảng thời gian này ông ta phải sắp xếp xử lý dấu vết Trương Trần để lại, nếu không thì thật sự không dễ đối phó với những người có ý định tìm hiểu.

Trên đường trở về, ánh mắt của mọi người đều rất phức tạp, mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay cứ như phim.

Hai vợ chồng Trương Quốc Hồng ngồi đằng sau, nếu là trước kia chắc chắn bọn họ sẽ trách cứ Trương Trần, nhưng bây giờ bọn họ không còn tâm trí đâu nữa, trong đầu bọn họ đã rất rối loạn.

Phương Thủy Y và Trương Trần ngồi đằng trước, Trương Trần lái xe, Phương Thủy Y thì cứ quan sát Trương Trần mãi, muốn nói rồi lại thôi.

Đối với Phương Thủy Y thì chuyện ngày hôm nay có lực tác động quá lớn, hai mươi mấy năm cuộc đời cô đều không chấn động bằng ngày hôm nay.

Nhà họ Hàn dẫn mười mấy gia tộc tới hỏi tội bọn họ, cuối cùng người của thủ đô cũng tới, nhưng cô vẫn không hiểu vì sao bọn họ lại tới, vì sao Mạc Phi Nhi lại gọi cô là cô Phương, nhưng có một điều cô hiểu, đó là chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Trở lại Hoài Bắc thì đã tối rồi, nhóm người Trương Quốc Hồng cảm ơn Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn, bọn họ nói không có gì, sau đó mới về nhà mình.


Trong biệt thự, Trương Trần và Phương Thủy Y ngồi ngay ngắn, Trương Quốc Hồng đứng đó nhìn Trương Trần bằng ánh mắt thăm dò, nói: “Có phải cậu đã gọi Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn tới không.

Hiển nhiên là Trương Quốc Hồng cũng hơi hoài nghỉ. Bà ta biết lúc trước Trương Trần mèo mù vớ cá rán, chữa khỏi bệnh cho người của nhà họ Tôn, nhưng cho dù loại trừ mối quan hệ này thì vì sao nhà họ Mạc ở thủ đô mà ông cụ Trương cũng phải e sợ lại tới đây?

Trương Trần lắc đầu cười nói: “Con không biết mẹ đang nói gì cải”

Trương Quốc Hồng nhíu mày, bà ta không tin Trương Trần quen biết với nhà họ Mạc ở thủ đô. Còn Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn, cho dù lúc trước bọn họ mang ơn Trương Trần thì cũng đâu đến mức vì anh mà liều mạng với nhà họ Hàn một cách lộ liễu như thế.

Lễ nào?

Trương Quốc Hồng nhíu mày ngẫm nghĩ một lát, nếu kể đến người có máu mặt như thế thì có thể chính là ông chủ thực sự của tập đoàn Mạt Lâm đang phất như diều gần đây - ông chủ Gổ bí ẩn.

Chẳng lẽ thật sự là ông chủ Cổ đó ra tay? Ông ta thích Phương Thủy Y, còn Trương Trần thì mượn oai của người ta?

Càng nghĩ, Trương Quốc Hồng càng cảm thấy không thể tìm ra một lời giải thích nào hợp lý hơn được nữa.


Không phải bà ta chưa từng nghĩ đến Trương Trần, nhưng kết quả ấy thật sự khiến người ta không dám tin, như thể nhìn thấy một con sâu róm biến thành rồng, nói ra thì ai có thể tin được?

Trương Quốc Hồng gật đầu rồi gọi Phương Thủy Y lên lầu. Không bao lâu sau, Trương Quốc Hồng đi xuống, bà ta chẳng thèm nhìn Trương Trần một cái nào, dẫn Phương Thiên Bàng rời khỏi đó.

Trương Trần chỉ cười nhẹ trước hành động bí ẩn của Trương Quốc Hồng, sau đó tới phòng bếp bắt đầu nấu cơm.

Không bao lâu sau, Trương Trần làm ra ba món mặn một món canh. Lúc này Phương Thủy Y cũng xuống lầu, sắc mặt của cô rất khó coi, có vẻ tâm trạng đang rất ngổn ngang.

“Trương Trần!", Phương Thủy Y gọi. “Hứ?”

“Có phải tôi yêu cầu ly hôn thì anh sẽ đồng ý không?”, Phương Thủy Y nói.

“Ý em là sao?”, Trương Trần đặt đũa xuống, bỗng cảm thấy có dự cảm chẳng lành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK