Hàn Dập Hạo bước xuống xe, nhìn Thẩm Tòng Nghĩa lễ phép gọi một tiếng “chú Thẩm”, mở cửa xe để cho bọn họ ngồi lên.
Thẩm Tòng Nghĩa chưa từng ngồi xe sang trọng như thế này, ngồi ở trên ghế da mềm mại, ông hơi có chút lo lắng hỏi Tòng Thiện: “Chiếc xe này cũng là của cậu ta?”
Tòng Thiện cười cười, cô biết ban đầu Hàn Dập Hạo vì lấy được thiện cảm của Thẩm Tòng Nghĩa, lái là lái xe thuê bình thường tới, cho nên Thẩm Tòng Nghĩa không biết anh là người có tiền, cô vỗ vỗ cánh tay của Thẩm Tòng Nghĩa, nói: “Đây là xe của bạn anh ấy.”
Hàn Dập Hạo vừa mới ngồi vào nghe được câu này, ngoảnh lại liếc nhìn Tòng Thiện một cái đầy ẩn ý, dùng ánh mắt nói, nha đầu, còn chưa có nói cho cậu em biết tình hình của anh?
Tòng Thiện nhíu mày, không khách sáo sai bảo nói: “Tài xế, phiền lái xe.”
Hàn Dập Hạo “trừng” cô một cái, nhận mệnh làm “tài xế”.
Đến khách sạn, Tòng Thiện vừa nhìn, trong phòng ăn cũng coi như là hạng sang, may mà không có đi đến phòng năm sao bạch kim như lần trước, nếu không phỏng chừng có kéo cũng không kéo được Thẩm Tòng Nghĩa đi vào.
Ngồi ở trong căn phòng bao, căn phòng này chỉ dùng màn trúc để ngăn cách, hoàn cảnh rất thanh lịch.
Tòng Thiện vốn muốn ngồi bên cạnh Thẩm Tòng Nghĩa, lại bị người nào đó kéo ngồi vào bên cạnh, người phục vụ lấy thực đơn ra, Hàn Dập Hạo hỏi Thẩm Tòng Nghĩa muốn ăn cái gì. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Thẩm Tòng Nghĩa lắc đầu nói: “Các con chọn đi, cậu cái gì cũng được.”
Tòng Thiện để cho Hàn Dập Hạo làm chủ, anh nhìn cũng không nhìn thực đơn, dặn dò người phục vụ nói: “Mỗi một món đặc trưng ở đây đều đem lên một phần là được.”
Thẩm Tòng Nghĩa vừa nghe, nói: “Có ăn hết hay không.”
“Không biết ạ.” Hàn Dập Hạo cười nói.
Quả nhiên, món ăn vừa đến, Tòng Thiện liền biết vì sao Hàn Dập Hạo nói như vậy, bởi vì mỗi món đúng là vừa đẹp mắt lại vừa thơm, nhưng phân lượng đều không quá đầy, ba người ăn cũng sẽ không lãng phí bao nhiêu.
Trước tiên Hàn Dập Hạo gắp thức ăn cho Thẩm Tòng Nghĩa nói, “Chú Thẩm, chú ăn nhiều món có vị thuốc này một chút, đối với chân phong thấp của chú mới có lợi.”
“À, cảm ơn.” Thẩm Tòng Nghĩa cũng không biết gắp trong chén là cái gì, nhưng ăn một miếng mùi vị quả thật không tệ, phải nói là rất ngon, không chỉ không có một chút mùi dược liệu, hơn nữa còn rất thơm và trơn mịn, Hàn Dập Hạo không nói, ông vốn không biết bên trong có dược liệu.
“Cậu, cậu thích nhất thịt vịt.” Tòng Thiện cũng gắp thức ăn cho Thẩm Tòng Nghĩa, nói.
Thẩm Tòng Nghĩa ăn, liền khen không ngớt miệng: “Đầu bếp ở đây thật là không chê vào đâu được, cậu còn là lần đầu tiên ăn được món thịt vịt ngon như vậy.”
“Nếu chú thích, sau này chúng ta có thể đến thường.” Hàn Dập Hạo vừa nói, vừa gắp thức ăn cho Tòng Thiện.
“Chính anh cũng ăn nhiều một chút.” Tòng Thiện gắp ngược lại cho anh.
Nhìn từ góc độ của Thẩm Tòng Nghĩa, cử chỉ của Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện dịu dàng hòa hợp nói không nên lời, thật giống như hai vợ chồng mới cưới, nghĩ đến điểm này, Thẩm Tòng Nghĩa lại càng vui đến mức cười không ngậm được miệng, ông nói: “Món ăn ở đây giá cũng không rẻ, vẫn là ít ăn ở ngoài một chút, để Tòng Thiện ở nhà làm cho con.”
“Cô ấy làm việc vất vả như vậy, sao con đành lòng lại để cho cô ấy vất vả.” Hàn Dập Hạo quan tâm nói.
“Anh không biết cậu thiên vị thế nào đâu, vẫn luôn nói những lời tốt đẹp cho anh, còn không cho em nói anh một câu, em thấy, anh mới là cháu của ông.” Tòng Thiện ghen tỵ nói.
“Con là con gái, phải học được hiền lương thục đức, chịu khổ nhọc, như vậy mới có thể xây dựng được một gia đình tốt đẹp.” Thẩm Tòng Nghĩa giống như một ông cụ cứng nhắc, dạy bảo nói.
“Anh xem đi.” Tòng Thiện nhìn Hàn Dập Hạo, dở khóc dở cười nói, “Cậu chỉ mong sao em làm người giúp việc cho anh.”
“Tại sao lại là người giúp việc?” Thẩm Tòng Nghĩa vừa nghe, có chút nóng nảy, lại bắt đầu dạy dỗ Tòng Thiện, “Muốn nắm được trái tim của một người đàn ông, phải bắt lấy dạ dày của hắn, đây là lời nói lưu truyền từ xưa tới nay, sao có thể là sai được.”
“Vậy anh nói đi, em bắt được dạ dày của anh chưa?” Tòng Thiện biết không tranh lại Thẩm Tòng Nghĩa, chuyển mũi dùi “nhắm ngay” Hàn Dập Hạo.
“Em làm cái gì anh cũng cảm thấy ăn ngon.” Hàn Dập Hạo theo ý của cô nói tiếp, cười đến mức rất là dịu dàng.
“Cậu, cậu nghe thấy không.” Tòng Thiện hơi có chút đắc ý nói với Thẩm Tòng Nghĩa.
“Tiểu Hàn à, con cũng đừng có quá nuông chiều con bé.” Thẩm Tòng Nghĩa dặn dò nói, nhưng lại cười đến mức rất là vui tươi hớn hở.
“Chú Thẩm, dùng bữa đi ạ, lạnh sẽ ăn không ngon.” Hàn Dập Hạo vội vàng ngắt lời của bọn họ, cả hai bên đều không thể đắc tội.
“Được.” Thẩm Tòng Nghĩa cười đáp, ăn rất là vui vẻ.
Lúc này, ông uống quá nhiều trà, đã đi nhà vệ sinh.
Trong căn phòng bao chỉ còn lại hai người Tòng Thiện và Hàn Dập Hạo, cô chủ động múc canh cho anh, anh húp hết lại hôn cô, hai người cười làm náo cả lên.
Đợi hồi lâu, vẫn không thấy Thẩm Tòng Nghĩa quay lại, trong đại sảnh lại loáng thoáng truyền đến tiếng ồn ào.
“Hàn Dập Hạo, em đi xem cậu một chút.” Tòng Thiện nói xong đứng lên, cô lo Thẩm Tòng Nghĩa không tìm được bọn họ.
“Anh đi với em.” Hàn Dập Hạo cũng đứng dậy, vén màn trúc lên, nắm tay cô đi ra ngoài.
"Đến đại sảnh, Tòng Thiện lại gặp phải hai người không mong đợi-- An Đạo Ninh và Tô Nhị Hà!
Vừa rồi bọn họ ở bên trong nghe được tiếng cãi vã chính là phát ra từ Thẩm Tòng Nghĩa và vợ chồng An thị, hai bên trái phải có mấy người phục vụ đang khuyên can, nhưng là vốn cũng không có tác dụng.
“Cậu!” Tòng Thiện lập tức chạy tới, tách ông và An Đạo Ninh ra.
“Tòng Thiện!” “An Ninh!” Hai giọng nói khác nhau phát ra từ trong miệng của hai người, nhưng một là tức giận, một là kinh ngạc.
“An Ninh gì chứ! Con bé không có một chút quan hệ nào với nhà họ An ông!” Thẩm Tòng Nghĩa kéo lấy Tòng Thiện, lớn tiếng nói với An Đạo Ninh.
Tô Nhị Hà hừ lạnh một tiếng: “Trái lại ông cho rằng ai có quan hệ với nó.”
Những lời này của bà là nói cho người xung quanh nghe, để tránh cho những người này nói lung tung khắp nơi.
“Cậu, chúng ta đi, đừng tranh cãi với hạng người này.” Tòng Thiện ôm lấy bả vai của Thẩm Tòng Nghĩa muốn rời đi.
Tô Nhị Hà lại không cho, bà ngăn cản ở trước mặt bọn họ, vênh váo cười nhạo nói: “Các người cũng tới đây tiêu phí sao? Ăn bữa cơm này đoán chừng cả nhà mấy người đều phải chết đói?”
“Bà có tiền lớn lắm sao?” Tòng Thiện mắng trả lại, “Có nhiều tiền hơn nữa trong xương cũng chỉ là người cặn bã!”
“Tôi mời bọn họ đến, có vấn đề gì không?” Hàn Dập Hạo phong thái tao nhã đi tới, đứng ở bên cạnh Thẩm Tòng Nghĩa, lạnh lùng nói với Tô Nhị Hà.
“Hàn thiếu?” An Đạo Ninh và Tô Nhị Hà đều cả kinh, không nghĩ tới lại gặp được Hàn Dập Hạo ở chỗ này, càng không có nghĩ tới anh lại quen biết người của nhà họ Thẩm.
“An tiên sinh, trước mặt mọi người vẫn là xin các người chú ý thân phận, mọi người đều là người văn minh, cần gì tỏ ra không có phẩm hạnh như vậy.” Hàn Dập Hạo không mang theo một lời thô tục nào mà mắng trả lại.
Tô Nhị Hà liền thay đổi sắc mặt, An Đạo Ninh cũng có chút không vui, khoảng thời gian trước ông mới biết Hàn Dập Hạo, còn là Tiễn thiếu giới thiệu, vốn cho là như thế có thể dính chút quan hệ với người của quân đội, không nghĩ tới Hàn Dập Hạo lại tỏ ra rất quen thuộc với người của nhà họ Thẩm.
“Hàn thiếu, đây là chuyện giữa chúng tôi và nhà họ Thẩm, xin cậu đừng nhúng tay vào.” Giận thì giận, Tô Nhị Hà cũng không dám đắc tội Hàn Dập Hạo, buộc lòng phải nhắc nhở nói.
“Nếu như tôi nói chuyện của nhà họ Thẩm chính là chuyện của tôi thì sao?” Hàn Dập Hạo cười cười, ánh mắt nhìn Tô Nhị Hà lại không hề có chút ý cười, anh ung dung thản nhiên mà “uy hiếp” nói.
“Cậu!” Tô Nhị Hà còn muốn nói điều gì đó, lại bị An Đạo Ninh kéo lại.
“Thôi đi, đừng ầm ĩ nữa, chúng ta đi.” An Đạo Ninh cũng không muốn bị quá nhiều người trông thấy, sau đó bị lan truyền khắp nơi, đành phải dàn xếp ổn thỏa.
Tô Nhị Hà trừng mắt nhìn Tòng Thiện một cái, xoay người rời đi.
“Hàn thiếu, chúng tôi tôi trước.” An Đạo Ninh khách sáo mà gật đầu với Hàn Dập Hạo, rồi đi theo sau Tô Nhị Hà.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Hàn Dập Hạo nhìn lướt qua những người vây xem, đề nghị nói, cơm cũng đã ăn không ít, cũng nên đi.
“Ừm, em đưa cậu đi xuống trước.” Tòng Thiện gật đầu nói.