Về đến doanh trại, đêm đã khuya, nửa đường Tòng Thiện đã ngủ mất, Hàn Dập Hạo tự mình ôm cô về túc xá, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt tò mò lẫn dò xét của người khác.
Phòng cô vẫn còn sáng đèn, Hàn Dập Hạo có chút khó hiểu, đá văng cánh cửa khép hờ, bất ngờ nhìn thấy Lộ Gia Nghi nằm ngủ ở trên bàn.
Nghe thấy tiếng động, Lộ Gia Nghi vẫn liên tục chờ đợi Tòng Thiện giật mình tỉnh đậy, nhìn thấy hai người, lộ ra nụ cười, lập tức đứng dậy, vui mừng gọi: “Hai người về rồi!”
“Nhỏ giọng một chút, cô ấy đang ngủ.” Hàn Dập Hạo hạ thấp giọng nhắc nhở, sải bước đi về phía giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống, không quên kéo chăn đắp cho cô.
Có lẽ là hôm nay thật sự quá mệt, bôn ba từ sáng đến tối, cho nên Tòng Thiện ngủ rất say, mãi đến Hàn Dập Hạo dịch góc chăn cho cô, cô cũng chỉ trở mình, không có thức dậy.
“Hai người đi đâu vậy?” Nhìn thấy hành động quan tâm chăm sóc của anh, Lộ Gia Nghi cố giả vờ bình tĩnh nhưng tim vẫn đau nhói, không chút nghĩ ngợi, cô buột miệng hỏi ra sự nghi vấn mà mình đã suy nghĩ cả đêm.
Nhìn bộ dáng ngủ say của cô, khóe miệng Hàn Dập Hạo mang theo nụ cười nhẹ, ở lúc xoay người đối mặt với Lộ Gia Nghi thì nụ cười không còn sót lại chút gì, anh lạnh lùng mở miệng nói: “Liên quan gì đến cô.”
“Tôi, tôi chỉ là quan tâm Tòng Thiện.” Không biết vì sao thái độ của anh đối với cô vẫn lạnh nhạt như thế, Lộ Gia Nghi cảm thấy có chút tổn thương.
“Vậy cô đợi cô ấy thức dậy rồi tự mình hỏi cô ấy.” Lạnh lùng đi qua người của Lộ Gia Nghi, ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ấy một cái.
“Tại sao?” Đợi cả đêm cùng với sự tủi thân ngày thường anh không đếm xỉa rốt cuộc cũng khiến Lộ Gia Nghi nhịn không được hỏi, “Tại sao thái độ của anh đối em luôn lạnh lùng như vậy?”
“Đối với tất cả mọi người tôi đều là thái độ này.” Hàn Dập Hạo lạnh lùng nói, ngụ ý, cô hoàn toàn không đặc biệt.
“Vậy Tòng Thiện thì sao?” Lộ Gia Nghi hỏi tiếp.
“Cô ấy là người phụ nữ tôi thích, hiển nhiên không giống.” Hàn Dập Hạo đột nhiên dừng bước lại nhìn Lộ Gia Nghi, câu chữ thốt ra rõ ràng, nếu cô ấy muốn hỏi, vậy dứt khoát thừa dịp lần này nói rõ, tránh cho cô ấy vẫn luôn là vật cản giữa anh và Tòng Thiện. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Mặc dù đã sớm biết Hàn Dập Hạo đối với Tòng Thiện rất đặc biệt, nhưng nghe được chính miệng anh nói ra những lời này, sắc mặt Lộ Gia Nghi trong nháy mắt trắng bệch, ngón tay nắm chặt góc bàn, giữ vững thân hình lảo đảo, dừng lại một chút, nói: “Nhưng cô ấy có bạn trai rồi.”
“Vậy thì đã sao?” Anh không chút để ý hừ lạnh nói, “Chuyện giữa tôi và cô ấy không liên quan gì đến người khác, kể cả Lương Tư Hàn và cô.”
Lộ Gia Nghi bị ánh mắt khinh thường của anh làm tổn thương, bỗng chốc lại hiện ra nụ cười ảm đạm, mở miệng nói, “Vậy chuyện em thích anh cũng không liên quan gì đến người xung quanh.”
“Tùy cô.” Anh đã có chút mất kiên nhẫn, nếu không phải Tòng Thiện là bạn tốt của cô ấy, anh cũng chẳng lãng phí thời gian với cô ấy, “Nhưng tôi khuyên cô một câu, nếu không muốn mọi người khó xử, tốt nhất cô nên sớm hết hy vọng, bởi vì tôi chỉ thích một mình Tòng Thiện, chứ không phải cô.”
“Tại sao anh ghét em như vậy?” Lộ Gia Nghi vẫn cho rằng yêu anh có thể không so đo bất cứ cái gì, nhưng trái tim kiên cường hơn nữa khi nghe được lời nói còn lạnh hơn băng của anh, vẫn sẽ đau đớn giống như bị đâm trúng vậy.
“Tòng Thiện là bạn của cô, cho nên tôi cũng sẽ khách sáo với cô. Nhưng nếu quả như cô thật sự cũng xem Tòng Thiện là bạn, thì không nên nói những lời không hay ở trước mặt của cô ấy, khiến cô ấy vì không muốn phản bội các người mà đau khổ.” Trong lời nói của anh mơ hồ có chút uy hiếp, môi mỏng nhếch lên, đôi mắt lạnh lùng, “Tôi là loại người gì, tin rằng thông qua cuộc huấn luyện ở dưới quyền của tôi cô cũng đã biết rõ, không cần chờ tôi dùng thủ đoạn phi thường mới hiểu mà rút lui.”
Hai năm trước Lộ Gia Nghi đã từng tham gia cuộc diễn tập quân sự do anh chỉ huy, nhưng chuyện này là Tề Danh Dương nhắc nhở anh mới nhớ lại.
“Vậy anh có biết em thích anh khoảng chừng tám năm rồi hay không!” Tâm tình của Lộ Gia Nghi có chút mất khống chế, tại sao anh chưa bao giờ chịu liếc nhìn cô nhiều hơn một cái, cô yêu anh lâu như vậy, nhưng vĩnh viễn chỉ có thể theo đuổi bóng lưng của anh, bây giờ lại trơ mắt nhìn anh thích bạn tốt của cô, đối với cô lại vĩnh viễn chỉ bày ra dáng vẻ lạnh như băng.
Lời của cô đúng là anh chưa bao giờ dự liệu tới, nhưng phản ứng đầu tiên của anh cũng là nhìn về phía chiếc giường, nhìn xem Tòng Thiện có thức dậy hay không, thấy người trên giường không có phản ứng, mới thấp giọng nói: “Tôi không có hứng thú để biết, Lộ Gia Nghi, tôi lấy thân phận là cấp trên lệnh cho cô, lập tức quay về phòng của mình.”
“Em tự mình biết đi.” Cô cười khổ nói, làm sao lại không nhìn ra được anh là sợ cô đánh thức Tòng Thiện.
Không muốn lại tiếp tục dây dưa thêm với cô, sau khi Hàn Dập Hạo cảnh cáo mà liếc cô một cái, xoay người rời đi.
Chờ bóng lưng của anh dần dần mất hẳn, rốt cuộc Lộ Gia Nghi ngã ngồi ở trên ghế, nước mắt rơi lã chã, nhìn ra khoảng không tối tăm ngoài cửa, thấp giọng thút thít nói: “Hàn Dập Hạo, anh có biết không, anh là người đàn ông đầu tiên của em...”
Không biết qua bao lâu, đèn bên trong phòng rốt cuộc cũng tắt, người “ngủ” đột nhiên mở mắt, đáy mắt trống rỗng không chút ánh sáng.
Không hề ngoài ý muốn, ngày hôm sau, chuyện của Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện đã truyền khắp doanh trại, kiến giải về chuyện tại sao hai người quay về muộn như vậy, đã diễn ra không dưới ba phiên bản, nhưng bất kể suy đoán thế nào, nội dung nhất định là không nằm ngoài phạm vi phong hoa tuyết nguyệt, tình chàng ý thiếp.
Hàn Dập Hạo vốn tưởng rằng trải qua chuyện tối hôm qua, quan hệ giữa hai người sẽ có nhiều cải thiện, nhưng không nghĩ tới, khi buổi trưa anh đi tìm cô ăn cơm thì lại bị cô lạnh lùng từ chối.
“Sau này anh đừng tới tìm tôi nữa.” Tòng Thiện lạnh lùng nói dứt câu, cũng không nhìn anh cái nào đã bỏ đi.
đọc truyện tḁi http://truye
ncuatui.net “Đứng lại!” Anh kéo tay của cô, khó hiểu nói, “Em làm sao vậy?”
“Buông tay!” Cô dùng sức hất tay anh ra, sắc mặt nguội lạnh như sắt, “Sếp, đây là doanh trại, xin chú ý dồn đại, anh không biết xấu hổ tôi còn muốn làm người.”
“Em là đang giận về chuyện những lời đồn đãi vô căn cứ kia sao?” Hàn Dập Hạo dò hỏi.
“Tôi không có rảnh rỗi quan tâm những chuyện tầm phào kia.” Ánh mắt cô không hề có chút độ ấm nhìn anh chằm chằm, từng câu từng chữ rất rõ ràng, “Tôi chỉ là không muốn gặp lại anh!”
Nói xong, cô sải bước bỏ đi, hòa vào trong đám người.
Hàn Dập Hạo vốn định đuổi theo, lại bị Tề Danh Dương đi tới ngăn lại, “Thái độ của cô ấy rất rõ ràng, nếu như cậu cưỡng ép cô ấy ở lại ngay trước mặt nhiều người như vậy, cô ấy sẽ càng nổi nóng với cậu hơn.”
“Hôm qua khá tốt, không biết hôm nay sao lại thay đổi.” Sa sầm mặt, Hàn Dập Hạo hoàn toàn không biết vấn đề nằm ở chỗ nào.
“Lòng dạ của phụ nữ như kim dưới đáy biển, rốt cuộc Hàn thiếu cậu cũng đã nếm được loại mùi vị này rồi.” Tề Danh Dương không chút đồng tình với bạn tốt, đây là báo ứng khoản nợ phong lưu ngày trước của anh.
“Cậu rất vui sao?” Hàn Dập Hạo lạnh lùng nhìn Tề Danh Dương.
“Tôi cũng không có nói.” Tề Danh Dương buông tay tỏ vẻ mình “vô tội”, “Nhưng với tính khí của Thẩm Tòng Thiện, cậu muốn hạ được cô ấy ước chừng vẫn còn có một đoạn đường dài.”
“Tự tôi biết phải làm sao.” Hàn Dập Hạo híp mắt lại, nhìn bóng lưng mảnh khảnh ấy dần biến mất, quyết định buổi tối sẽ hỏi rõ, anh sải bước đi về một hướng khác, không quên bàn bạc việc chính với Tề Danh Dương, “Chiều nay chỉ huy Khoa Phỉ sẽ đến tuần tra doanh trại, công tác bảo vệ không thể xảy ra sơ suất gì, tôi không thể tin được đám người Bỉ kia, đến lúc đó lại cử thêm 15 chiếc xe bọc thép qua doanh trại...”