Mục lục
Sếp, Dè Dặt Một Chút!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tháng mười, khi nhân dân cả nước đều đắm chìm ở trong niềm vui chào mừng ngày Quốc Khánh, ở một nơi khác của trái đất, một nước nhỏ ở Tây Phi-- Samos, lại bùng phát cuộc xung đột vũ trang quy mô lớn nhất kể từ thành lập nước tới nay, chiến tranh từ cảng lớn nhất thành phố Conakry càn quét tới thủ đô Mori, hơn nửa quốc gia bị chiến tranh bao phủ, hơn một ngàn người mất mạng ở trong cuộc xung đột, hàng triệu ngôi nhà người dân bị phá hủy, rày đây mai đó.



Trung tuần tháng mười, quân phản chính phủ liên tiếp tháo chạy, rút vào vùng núi phía nam, quân chính phủ tái chiếm quyền kiểm soát hầu hết các khu vực.



Hạ tuần, khi dư luận quốc tế lên án cùng với sự can thiệp của Liên Hiệp Quốc, lực lượng vũ trang hai bên đạt được thỏa thuận ngừng bắn, nhóm đứng đầu Liên Hiệp Quốc đóng quân ở Samos đặc biệt cử phái đoàn quan sát quân sự đến sân bay Mori, giám sát việc thi hành các thỏa thuận ngừng bắn.



Mà ứng với yêu cầu của hội đồng bảo an Liên Hiệp Quốc, quyết định cử một lực lượng gìn giữ hòa bình đa quốc gia đóng tại Samos, giúp nước này duy trì trật tự trị an và hỗ trợ việc tiến hành Chủ Nghĩa Nhân Đạo.



...



Cục cảnh sát Tây Đường



“Nhiệm vụ gìn giữ hòa bình?” Nhìn tài liệu vừa mới phát xuống, tất cả mọi người không hiểu ra sao cả mà nhíu mày.



“Vậy không phải là tất cả những cảnh sát gìn giữ hòa bình đều tự nguyện ghi danh tham gia sao? Tại sao lần này cấp trên còn đưa chỉ tiêu xuống ỗi phân cục, ngay cả những người già yếu của phân cục chúng ta cũng phải tiến cử người đi? Các anh nói xem họ sẽ chọn ai?” Cảnh sát viên Tiểu Lý mới tốt nghiệp từ trường cảnh sát, đối với chuyện gì cũng rất tò mò, cậu trằn trọc tự hỏi cả buổi, mặc dù không biết rõ, nhưng nghĩ đến phải mạo hiểm đi Tây Phi, lại có chút kích động.



“Bộ xương già này của tôi chừng hai năm nữa thì về hưu rồi, chắc chắn sẽ không phải là tôi, Tiểu Lý, tôi thấy có lẽ là cậu đấy.” Lão Trương đã có ba mươi năm tuổi nghề cảnh sát, vừa uống trà vừa chậm rãi nói.



“Tôi không thể được.” Kích động thuộc về kích động, thật muốn phái cậu đến chỗ nguy hiểm như vậy sao, cậu có thể không làm, “Anh nhìn xem, phía trên này rõ ràng chỉ rõ, cần giỏi ngoại ngữ, tiếng Anh của tôi kém như vậy, chắc chắn không được chọn. Theo tôi thấy, lớn nhất có thể chính là chị Thẩm, bản lĩnh của chị ấy tốt, ngoại ngữ lại giỏi, nhất định chính là ứng cử viên tốt nhất làm cảnh sát gìn giữ hòa bình.”



“Tiểu tử cậu còn có phải là đàn ông hay không vậy, chuyện cực khổ gì cũng đều giao cho phụ nữ làm thế hả?” Tiểu Dương lườm khinh bỉ cậu ta, lớn tiếng nói.



“Lần này chỉ là chọn đi tham gia tập huấn, có thể vào lực lượng gìn giữ hòa bình hay không cũng không ai biết, nói không chừng cả thành phố A một người cũng không được chọn, mọi người cũng đừng suy nghĩ nhiều quá.” Thẩm Tòng Thiện cười cười, giảng hòa.



“Tiểu Thẩm, vào đây.” Lúc này, lão Thiệu - cục trưởng của phân cục đứng ở cửa lên tiếng gọi, ánh mắt của mọi người đều rơi ở trên người của Thẩm Tòng Thiện.



“Vâng.” Thẩm Tòng Thiện không thèm đếm xỉa đến ánh mắt đồng cảm, vui mừng, lo lắng ở xung quanh, đi vào phòng làm việc của cục trưởng.



Đóng cửa lại.



“Tiểu Thẩm à, chuyện lựa chọn cảnh sát gìn giữ hòa bình lần này, cháu biết chứ.” Cục trưởng Thiệu là một ông già ôn hòa, nói chuyện lúc nào cũng tươi cười, ánh mắt ông nhìn Thẩm Tòng Thiện giống như là bậc bề trên nhìn vãn bối trong nhà mình vậy, hiền từ và thân thiết.



“Cục trưởng Thiệu, cháu đã nhìn thấy tập tài liệu.” Thẩm Tòng Thiện gật đầu, nói.



“Đúng vậy, tập huấn lần này ta muốn cử cháu đi, không biết cháu có ý kiến gì hay không?” Cục trưởng Thiệu cũng không vòng vo, vào thẳng chủ đề.



“Việc này.” Mặc dù nói Thẩm Tòng Thiện có chút chuẩn bị tinh thần, nhưng nhanh như vậy mà cục Trưởng đã định người rồi, hoặc ít hoặc nhiều cô vẫn có chút kinh ngạc.

“Thế nào? Có khó khăn sao?” Cục trưởng Thiệu ân cần hỏi.



“Không có, chỉ là có chút bất ngờ.” Thẩm Tòng Thiện cười cười.



“Ta biết, chẳng qua là cấp trên cho thời gian eo hẹp quá, ngày mai sẽ phải cử người đi qua. Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy cháu thích hợp nhất. Tình hình trong cục cháu cũng thấy rồi đấy, không phải là già thì là không đủ điều kiện, chỉ có trình độ nghiệp vụ của cháu là cao nhất. Tập huấn lần này, mỗi phân cục đều phải cử người tham gia, cháu cần biểu hiện thật tốt. Được chọn thì là làm vinh vang cho trong cục, không được chọn cũng là rèn luyện và tôi luyện năng lực cá nhân mà thôi.” Cục trưởng Thiệu cười cười nói.



“Ngày mai?” Thẩm Tòng Thiện hơi có chút giật mình hỏi: “Gấp như vậy ư.”



“Đúng vậy, cho nên hôm nay cho cháu nghỉ một ngày, về sớm một chút để chuẩn bị đi.” Cục trưởng Thiệu cười vỗ vỗ vai của cô, nhắc nhở.



“Vâng.” Thẩm Tòng Thiện muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng nuốt xuống. Cô biết, mặc dù nhìn thoáng qua thì cục trưởng Thiệu rất dễ nói chuyện, nhưng vừa rồi ông nói một hơi căn bản không có cho cô cơ hội suy nghĩ và lựa chọn, bất kể cô có đồng ý hay không, chuyện này cũng đã được quyết định như vậy, cô cũng không tiện nói gì thêm nữa.



Không phải cô không chịu đi, chẳng qua là trực giác có nhiều chỗ dường như có chút khác thường, về phần đến tột cùng chỗ nào bất thường, cô cũng không nói lên được.



“Cục trưởng Thiệu, vậy cháu trở về thu dọn đồ đạc.” Nghĩ tới đây, Thẩm Tòng Thiện nói một tiếng với cục trưởng Thiệu, liền xoay người đi ra ngoài.



Sau lưng, cục trưởng Thiệu thu hồi nụ cười, sờ sờ đầu trọc trơn bóng của mình, nhớ tới cuộc điện thoại ban nãy, cũng cảm thấy khó hiểu: “Không hiểu sao người của cục thị chỉ đích danh tiểu Thẩm? Còn không cho ông nói cho cô ấy biết, thật sự là kỳ lạ.”



Về đến nhà, Thẩm Tòng Thiện đem chuyện mình sắp sửa đi tham gia tập huấn nói cho người trong nhà biết, trước sau như một, Thẩm Tòng Nghĩa dặn dò mấy câu bảo cô chú ý an toàn, mà Trương Thục Hiền và Thẩm Tòng Như hoàn toàn không liếc nhìn cô lấy một cái.



Cùng lúc đó, cô gọi điện thoại cho Lương Tư Hàn, như cô dự đoán, anh đương nhiên không đồng ý ột cô gái như cô đi đến đất nước Samos nguy hiểm như vậy, Thẩm Tòng Thiện buộc lòng phải trấn an anh, thật sự là trong cục không có người nên mới cử cô đi, vả lại nhiều người tập huấn như vậy, tỷ lệ cô được chọn thật sự cực kỳ nhỏ, anh là lo lắng vô ích.



Cuối cùng Lương Tư Hàn bị cô thuyết phục, nhiều lần dặn dò cô đừng cậy mạnh, có chuyện gì thì liên lạc cho anh, anh cũng sẽ bảo người trong phân cục mình chiếu cố cô, điều này khiến Thẩm Tòng Thiện rất cảm động.



Buổi tối, thu dọn hành lý xong, Thẩm Tòng Thiện mở máy tính, tỉ mỉ xem lại tư liệu cục E đưa cho cô, đó là phần huấn luyện để cho các ứng cử viên biết trước tình hình cơ bản của quốc gia mà họ sắp đi đến, có hiểu biết trước về nhiệm vụ, chuẩn bị tốt tâm lý phòng bị.



“Samos, nằm ờ bờ Tây của Tây Phi, phía Bắc là láng giềng Guinea Bissau, Senegal và Mali, phía Đông giáp Bờ Biển Ngà, phía Nam tiếp giáp với Sierra Leona và Liberia, phía Tây giáp Đại Tây Dương...”



“Dân số cả nước vẻn vẹn hơn 900 vạn người, nhưng chia làm hơn 200 bộ tộc lớn nhỏ. Cư dân Bắc Bộ, Trung Bộ chủ yếu là thờ đạo Hồi, bộ tộc Fula và nhóm sắc tộc Malinke, chiếm khoảng 65% dân số cả nước. Cư dân Nam Bộ chủ yếu thờ Thiên Chúa Giáo và sùng bái tộc Susu, dân số chiếm khoảng 30%. Tiếng Pháp và tiếng Anh đều là ngôn ngữ chính thức...”



“Bắt đầu từ thế kỷ 15 trở thành thuộc địa của nhiều nước, mãi đến năm 1958 tuyên bố độc lập, là một quốc gia chính giáo hợp nhất[1], với chế độ quân sự độc tài, xung đột bộ lạc nổi tiếng hậu thế...”



[1] Chính giáo hợp nhất: Là chế độ chính trị dựa vào tư tưởng thần quyền hay do thủ lĩnh các tôn giáo nắm quyền thống trị.



“Là một trong những quốc gia mà Liên Hiệp Quốc công bố là kém phát triển nhất. Kinh tế dựa vào nông nghiệp, khai thác mỏ là chính, cơ sở công nghiệp yếu kém. Lương thực không thể tự cấp, thu chi quốc tế mất cân đối...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK