“Chị Thẩm, bây giờ chị hối hận vẫn còn kịp!” Trong phòng nghỉ của nhà thờ, Tiểu Kha mặc một bộ lễ phục phù dâu trắng tinh lo lắng nói với cô gái xinh đẹp.
“Tại sao tôi phải hối hận?” Cô dâu trang điểm tinh tế, lông mi dài của Tòng Thiện hơi chớp động giống như cánh bướm, ngũ quan hoàn mỹ, ở dưới sự khéo léo của thợ trang điểm lại càng lộ vẻ xinh đẹp không tỳ vết. Cô mặc một bộ áo cưới rất dài lộ vai, cũng không quá đắt, nhưng lại làm nổi bật vóc người của cô vô cùng rõ nét không hề bỏ sót.
“Lẽ nào chị thật sự muốn gả cho cục Lương?” Tiểu Kha mở to mắt, cô vốn tưởng rằng theo như lời Tòng Thiện nói mấy ngày trước là bảo cô tin cô ấy, là bởi vì Tòng Thiện vốn sẽ không cử hành cuộc hôn lễ này, hoặc là có ý đồ khác, không nghĩ tới, cho tới giờ khắc này, có vẻ như Tòng Thiện cũng chưa từng nghĩ tới lùi bước.
“Đến bước này rồi, lẽ nào cô muốn tôi đào hôn sao?” Đôi mắt lóng lánh như thủy tinh nhìn Tiểu Kha chằm chằm, còn lóa mắt hơn so với sợi dây chuyền đeo trên xương quai xanh tinh xảo của cô.
“Trốn thì trốn, bây giờ cô dâu đào hôn có gì ly kỳ đâu.” Tiểu Kha giơ tay lên, xúi giục nói.
Tòng Thiện khẽ mỉm cười, nói: “Nhưng mà tôi không hề muốn đào hôn.”
Tiểu Kha “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” mà thở dài một hơi, lúc này, điện thoại di động của cô reo lên, là Triệu Tường tìm cô.
“Cô đi đón anh ta trước đi.” Tòng Thiện nói, hôm nay người tới không nhiều lắm, cô và Lương Tư Hàn đều không có “người nhà”, cho nên chỉ mời vài người bạn tốt.
“Không biết nên nói như thế nào nữa!” Tiểu Kha giậm chân, xoay người rời đi.
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô ấy, đôi mắt trong trẻo như nước của Tòng Thiện thoáng hiện một tia sáng.
Sao cô có thể ở ngay trong lúc mấu chốt mà đào hôn cơ chứ, nếu nhân vật chính đều không có ở đây, vậy làm thế nào diễn xuất tiếp?
“Cậu thật sự không vào sao?” Bên ngoài nhà thờ, một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc lẳng lặng đỗ lại, Câu Tử Minh nhìn lướt qua người đàn ông nét mặt lạnh lùng ngồi bên ghế phụ, lên tiếng hỏi.
Hàn Dập Hạo nhìn cửa chính khép chặt, chậm rãi lắc đầu: “Tôi để cô ấy tự mình làm ra quyết định.”
Không nhúng tay vào là lời cam kết của anh đối với bố mình, đồng thời anh cũng muốn xem xem có phải Tòng Thiện tuyệt tình như vậy hay không.
“Tôi thấy hai người các cậu đều có bệnh, bên trong đó là thật sự có bệnh, đầu óc cũng không bình thường.” Câu Tử Minh nhịn không được dạy dỗ, anh và Hàn Dập Hạo đã chờ ở đây một tiếng rồi, người nọ một chút động tĩnh cũng không có, nếu như hôm nay không phải là tới “cướp cô dâu”, vậy còn chạy tới làm cái gì? “Vẫn còn yêu cô ấy thì phải đi cướp về chứ, chẳng lẽ cậu thật sự để cô ấy mang theo con của cậu gả cho người khác?”
“Đợi.” Hàn Dập Hạo không chỉ nói cho Câu Tử Minh nghe, cũng là nói cho mình nghe, nghĩ tới cảnh Tòng Thiện mặc đồ cưới rúc vào trong ngực của người đàn ông khác, anh gần như sắp không trụ nổi, tâm trạng của anh lúc này làm sao Câu Tử Minh hiểu được? Anh như ngồi trên bàn chông hơn so với bất cứ ai khác, nhưng chưa tới một khắc cuối cùng, anh vẫn là hy vọng có thể thấy Tòng Thiện tự mình hủy hôn, như vậy, cũng có được ăn nói với bố bên kia.
“Tôi lười phải nói với cậu.” Câu Tử Minh lắc đầu, vô cùng hối hận sao mình lại ôm một “chuyện cực khổ” như vậy, nếu như không phải ánh mắt cầu khẩn của cô gái trong nhà, hôm nay anh mới không ngốc nghếch mà ngồi chờ cùng Hàn Dập Hạo.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khóe miệng Hàn Dập Hạo càng lúc càng mím chặt hơn.
t r❊u y e n c u a t u i N e t
Đến bây giờ còn chưa có đi ra, lẽ nào Tòng Thiện là quyết tâm muốn gả cho Lương Tư Hàn?
Không thể đợi được nữa, tay Hàn Dập Hạo trượt tới cửa xe, vừa định đẩy ra, một chiếc xe thể thao mui trần đỏ chót lao nhanh tới.
“Người phụ nữ đó tới làm gì?” Câu Tử Minh nhận ra An Nhuế, lạnh lùng hỏi.
Hàn Dập Hạo nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy An Nhuế mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ gợi cảm bó sát người, hơi vuốt tóc dài, phong tình thong thả đi vào trong nhà thờ.
“Rốt cuộc đã tới.” Dường như Hàn Dập Hạo đã sớm dự liệu được An Nhuế sẽ tới, sắc mặt luôn căng thẳng trái lại được thả lỏng.
“Chuyện gì thế?” Câu Tử Minh ngây cả người, không thể hiểu được.
“Đợi lát nữa cậu sẽ biết.” Khóe môi Hàn Dập Hạo cong lên, cười bí hiểm. Anh đã sớm biết chủ ý của cái gọi là cuộc hôn lễ này là An Nhuế đưa ra, mục đích là muốn trả đũa Tòng Thiện lúc này đang rất yếu ớt, một cô gái vừa mất đi người thân nhất, lại chịu đựng áp lực đến từ xã hội, lúc này, phòng tuyến trong lòng nhất định là rất yếu, nếu như trong hôn lễ còn bị người ta vứt bỏ, nói không chừng sẽ vì vậy mà sụp đổ.
An Nhuế đánh trúng suy nghĩ này, mà Hàn Dập Hạo chính là biết rõ ý đồ của cô ta, mới “yên tâm” để cho hôn lễ này “tiến triển thuận lợi” tiếp.
Bởi vì anh biết, nói với Tòng Thiện nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng, cách tốt nhất chính là để cho cô mượn cơ hội nhìn thấy rõ bộ mặt thật của Lương Tư Hàn.
“Sao phóng viên cũng tới?” Từ gương chiếu hậu, Câu Tử Minh nhìn thấy được mấy chiếc xe in “truyền thông XX” chạy tới, hơi kinh ngạc.
Phóng viên? Trong nháy mắt Hàn Dập Hạo cũng hơi nghi hoặc, ở trong cuộc trò chuyện của An Nhuế và Lương Tư Hàn, cũng không có nói tới muốn mời truyền thông tới hiện trường, trái lại, An Nhuế còn dặn dò Lương Tư Hàn phải cẩn thận, mục đích là chỉ cần đả kích Tòng Thiện là được, dù sao bây giờ nhà họ An cũng đang ở trên đầu ngọn sóng, không muốn lại bị những truyền thông kia viết bậy.
Nhưng rất nhanh, Hàn Dập Hạo đã nghĩ ra, nếu như những phóng viên này không phải là An Nhuế cũng không phải là Lương Tư Hàn gọi tới, như vậy chỉ có thể sẽ là-- Tòng Thiện!
“Ôi chao, sao kết hôn kết đến khiêm tốn thế!” Trong nhà thờ sáng sủa, cha xứ vẫn còn đang ở trên bục đọc lời tuyên thệ kết hôn, một giọng nói chói tai đột nhiên vang lên.
Người ở đây đồng loạt nhìn về phía cửa, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp cao gầy khóe miệng chứa đựng nụ cười lạnh đi vào, giày cao gót giẫm trên sàn, phát ra tiếng “lộp cộp” chói tai.
“An Nhuế?” Nhìn thấy người tới, Tòng Thiện nhíu mày, dường như không hiểu sao lại gặp được cô ở đây.
Rất hài lòng với vẻ mặt nghi ngờ của Tòng Thiện, An Nhuế cười nhạo nói: “Thế nào, ‘chị gái’ thân ái, thấy tôi xuất hiện rất bất ngờ sao?”
Sắc mặt Tòng Thiện tái nhợt, trầm mặt nói: “Tôi cũng không có mời cô tới, mời đi cho.”
“Cô không có mời tôi.” An Nhuế đi tới trước mặt của cô, nhếch lên nụ cười khiêu khích, đột nhiên bước lên bục, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khoác lấy cánh tay của Lương Tư Hàn, đắc ý nói, “Tôi là vì Tư Hàn mà đến.”
Lương Tư Hàn cũng phối hợp đặt lên tay của cô, cưng chìu gọi: “Em Nhuế.”
Sắc mặt Tòng Thiện bỗng chốc thay đổi, “Các người!”
An Nhuế chỉ cảm thấy tâm trạng rất tốt, khinh miệt mà nhìn Tòng Thiện, tiết lộ chân tướng nói: “Người phụ nữ ngu ngốc như cô đây, thật sự cho rằng Lương Tư Hàn sẽ lấy cô sao? Cũng không sợ nói thật cho cô biết, tôi và Tư Hàn đã ở bên nhau từ lâu, sở dĩ anh ấy cầu hôn cô, chẳng qua đều là ý của tôi. Tôi muốn cô nếm thử chút mùi vị bị người ta ruồng bỏ trong hôn lễ! Giống như mẹ của cô vậy, cũng mất đi người đàn ông quan trọng!”
“Cái bà tám này!” Tiểu Kha là người đầu tiên không nén được tức giận, muốn xông tới đánh An Nhuế, Lương Tư Hàn phản ứng nhanh bảo vệ An Nhuế, cảnh cáo Tiểu Kha nói: “Cô dám bước tới bước nữa, tôi cách chức cô ngay lập tức!”
Triệu Tường cũng xông tới ngăn Tiểu Kha lại, không cho cô làm loạn.
“Cô ấy nói đều là thật sao?” Sắc mặt Tòng Thiện tái nhợt như tờ giấy, hoa cưới trong tay cũng đã ném vụn dưới chân từ lâu, cô nhìn thẳng vào Lương Tư Hàn, muốn nghe chính miệng anh nói.
“Đúng vậy.” Lương Tư Hàn lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, không có chút cảm giác áy náy nào, người phụ nữ trước mắt này, không quyền không thế còn rất thích gây rắc rối, cô dựa vào cái gì lại dám đi trêu chọc nhà họ An, bị An Nhuế sắp đặt vào bẫy, cũng coi như cô đáng đời.
“Nghe rõ chưa?” An Nhuế bày ra tư thế kẻ thắng lợi, nép vào trong ngực Lương Tư Hàn, cười thật ngọt ngào, nhưng lại chói mắt giống như ngâm thuốc độc vậy, “Vậy bộ lễ phục trên người của cô có phải cũng nên cởi ra trả lại cho tôi rồi hay không? Thật ngại, tôi quên mất dường như chúng ta còn có quan hệ máu mủ, tôi vẫn là nên lễ phép gọi cô một tiếng ‘chị gái’ thân ái.”
“Tách tách!” Đột nhiên, một nhóm truyền thông ở cửa ùa vào, đèn flash chớp sáng, vẻ mặt An Nhuế cứng đờ.
Cô nhìn Lương Tư Hàn, người nọ cũng là vẻ mặt ngỡ ngàng.
“Xin hỏi An tiểu thư, hôm nay là buổi lễ kết hôn của Thẩm tiểu thư và Lương tiên sinh, cô tới là muốn hoành đao đoạt ái[1] sao?”
[1] Hoành đao đoạt ái: Là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác.
“Nhà họ An làm hại nhà họ Thẩm thảm như vậy chưa đủ ư, bây giờ ‘em gái’ còn muốn giành vị hôn phu của ‘chị gái’ sao?”
...
Một loạt các câu hỏi ném qua, trong lúc nhất thời sắc mặt An Nhuế đỏ trắng thay đổi đan xen, tức không phải nhẹ.
“Xin chú ý lời nói của các vị.” Lương Tư Hàn lên tiếng cảnh cáo nói. Anh cũng không hiểu sao đột nhiên nhảy ra nhiều truyền thông như vậy, mà trước đó anh lại không biết chút nào.
Mà Tòng Thiện, dường như cũng không chịu được những việc này nữa, xấu hổ và tức giận đẩy đám người vây xem ra, chạy ra bên ngoài.
Nhưng mà lại vô tình va vào một lồng ngực! “Không có sao chứ?” Người đàn ông cao lớn như thiên thần quá bộ đến, một tay vòng lấy cô ôm vào trong ngực, tách cô và người xung quanh ra.
“Sao anh lại tới đây!” Tòng Thiện ngẩng đầu lên, nhìn người trước mắt, kinh ngạc hỏi.
Song, Hàn Dập Hạo vẫn không có trả lời, chỉ nghe giọng sắc bén của An Nhuế nói với truyền thông: “Ai nói tôi giành vị hôn phu của cô ta? Là Thẩm Tòng Thiện quyến rũ bạn trai của tôi, Lương Tư Hàn đã sớm ở cùng với tôi, các người không biết tình hình đừng có nói bậy!”
Nhưng truyền thông ở hiện trường đã không có chú ý ở trên người cô bao nhiêu, bọn họ đồng loạt lia ống kính sang Hàn Dập Hạo đột nhiên xuất hiện, bủa vây lấy anh và Tòng Thiện bị anh ôm chặt đến mức con kiến cũng chui không lọt.
“Hàn thiếu, sao anh lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ anh biết người của nhà họ An?” Có phóng viên giành hỏi trước.
“Anh ôm Thẩm tiểu thư, có phải có hàm ý giữa hai người có cái gì đó hay không?” Một người khác mạnh dạn hỏi.
Tòng Thiện đột nhiên sinh lòng không ổn, thấy Hàn Dập Hạo mở miệng muốn nói, phản xạ có điều kiện liền muốn ngăn anh lại.
Tuy nhiên, Hàn Dập Hạo đã sớm nhìn thấu tâm tư của cô, ôm cô càng chặt hơn, không để cho cô “lâm trận bỏ chạy”, lại ở trước mặt của cô giành mở miệng nói: “Không sai, tôi và cô ấy quả thật có ‘quan hệ không đơn giản’.”
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường xôn xao.
Tòng Thiện cũng kinh ngạc, anh chàng này muốn làm gì? Thậm chí còn nói như vậy ngay trước mặt truyền thông!
Hàn Dập Hạo không cho mọi người thời gian tiêu hóa, anh vốn không phải là người mở ra “buổi họp báo”, chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền nhân cơ hội tuyên bố với cả thế giới mà thôi, lại mượn lần này chặt đứt đường lui của cô gái nào đó.
Anh quay đầu nhìn về phía bục thờ, giống như chim ưng đọ sức với trời cao, ánh mắt sắc bén lạnh lùng hà khắc, đối với An Nhuế và Lương Tư Hàn, cũng là tuyên bố với mọi người: “Các người nghe kỹ cho bổn thiếu, từ hôm nay trở đi, Thẩm Tòng Thiện chính là người phụ nữ của Hàn Dập Hạo tôi, tất cả nợ cô ấy, bổn thiếu cũng sẽ thay cô ấy đòi lại từng cái!”