Con ngươi màu lam tím của Arsfat híp lại, trong giọng nói mang theo chất vấn, “Hàn tiên sinh thật đúng là huênh hoang, cho dù là Liên minh Châu Phi[1] cũng chưa chắc dám nói ra những lời mạnh miệng như vậy.”
[1] Liên minh Châu Phi (viết tắt bằng tiếng Anh: AU) là một tổ chức liên chính phủ.
“Ngài có nghe qua hãng hàng không Đông Phương không?” Hàn Dập Hạo xem thường phản ứng của anh ta, “huênh hoang” sao? Anh thật sự có tư cách này.
“Anh nói sao?” Arsfat nhíu mày, đối với hãng hàng không Đông Phương này anh biết cũng không nhiều, nhưng mấy năm gần đây hãng hàng không nước ngoài lớn nhất này ở Châu Phi không kiêng dè mở rộng nghiệp vụ và kinh doanh khá thành công, anh cũng chỉ là nghe nói, anh chỉ biết là hãng này đến từ Trung Quốc.
“Vừa khéo kẻ hèn này có chút quan hệ sâu xa với lãnh đạo của hãng hàng không Đông Phương, nếu như tôi mở lời, tin rằng họ sẽ không từ chối vận chuyển cho quý quốc vài chuyến vật tư hằng năm.” Hàn Dập Hạo điềm nhiên nói xong, lại thu hết biểu tình của Arsfat vào trong đáy mắt, anh không có nói rõ, người nắm quyền của hãng hàng không Đông Phương hiện nay tên là Nhạc Uyển Dung, cũng chính là mẹ ruột của anh, “Về phần phương diện quân chính phủ, tổng chỉ huy Khoa Phỉ là bạn tốt của tôi, nếu như ngài không tin, có thể để tôi viết thư cho ông ấy, mời ông ấy tới tộc Raim làm khách.”
Arsfat là một người rất thông minh, từ trên nét mặt bình tĩnh của Hàn Dập Hạo, cũng có thể phân biệt được lời anh nói là thật hay giả, người đàn ông trước mắt này quả nhiên như lúc đầu anh nghi ngờ, hoàn toàn không phải là một người cảnh sát gìn giữ hòa bình bình thường, “Rốt cuộc anh là ai?”
“Vấn đề này không quan trọng.” Hàn Dập Hạo nhận thấy vẻ mặt của anh ta thay đổi, mặc dù có chút phòng bị, nhưng rõ ràng bắt đầu suy nghĩ về đề nghị của anh, anh cười nhạt, “Quan trọng là, đây đối với tộc Raim có trăm lợi mà không có một hại. Về phần Thẩm Tòng Thiện, cho dù chúng tôi về đến doanh trại, ngài cũng có thể thường xuyên đến thăm cô ấy, xem rốt cuộc cô ấy sẽ chọn ai, toàn bộ bằng bản lĩnh.”
Arsfat cũng cười, “Đây có lẽ là ‘quân tử ước hẹn’ theo như lời của người Trung Quốc đúng không. Nhưng Hàn tiên sinh nói ra điều kiện này, sao nghe giống như để cho kẻ hèn này chiếm hết hời vậy.”
“Tình trạng của cô ấy ngài cũng thấy đấy, vết thương trên người còn chưa có hồi phục, cần về doanh trại để tiếp tục điều trị. Hơn nữa chuyện xảy ra hôm nay khiến tâm tình của cô ấy gần như suy sụp, cô ấy chính là một người cố chấp như vậy, rõ ràng chuyện không liên quan đến mình nhưng lại nhất định muốn ôm trên người, hôm nay cô ấy ở đây ngẩn ngơ không vui, tôi chỉ là muốn để cho cô ấy trở về hoàn cảnh quen thuộc điều chỉnh thể xác và tinh thần.” Không tự chủ, vừa nhắc đến Tòng Thiện, đôi mắt Hàn Dập Hạo sáng lóng lánh kèm một tia nhu tình chính mình cũng không có phát giác. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Nhưng nét mặt của anh lại không thoát khỏi mắt của Arsfat, “Hàn tiên sinh đối với cô ấy thật đúng là dụng tâm lương khổ.”
“Hàn mỗ cũng là một người cố chấp, một khi đã nhận định, sẽ không tiếc hết thẩy.” Ánh mắt thâm thúy lấp lánh rạng ngời giống như diệu thạch, trước kia anh không có nhận rõ lòng của mình, giờ đây anh đã có thể xác định, lòng của mình đã không biết rơi vào trên người cô gái nhỏ này từ khi nào, có ý thức này, vậy anh sẽ thật sự triển khai hành động.
Ánh mắt tế nhị của hai người đàn ông cùng giao nhau, im lặng mà cạnh tranh.
Arsfat chợt cười sang sảng, "Được! Chỉ bằng những lời này của Hàn tiên sinh, kẻ hèn này đồng ý, đêm nay sẽ thận trọng cân nhắc điều kiện anh nói. Nói thật, tôi cũng đã từng có yêu một người con gái sâu sắc như vậy, cho nên tôi kính trọng tình cảm của anh, về chuyện của Thẩm tiểu thư, tôi có thể cam đoan tuyệt đối sẽ công bình công chính.
Hàn Dập Hạo nghe vậy cũng bật cười lớn, nói: “Nếu là cạnh tranh công bằng, vậy có chuyện này có lẽ tôi nên nói cho ngài biết, ở trong nước, Tòng Thiện cô ấy đã có bạn trai rồi.”
“À.” Arsfat nhíu mày rậm, “Hàn tiên sinh cảm thấy người đó là mối đe dọa sao?”
“Người không quan trọng, không đáng để nhắc tới.” Hàn Dập Hạo không khách khí chút nào nói ra, “Tuy nói hiện tại trong lòng Tòng Thiện có anh ta, chẳng qua tôi chưa bao giờ coi anh ta là đối thủ.”
“Ha ha, nếu Hàn tiên sinh chịu thành thật nói như vậy, thì kẻ hèn này không ngại cũng nói cho anh biết một chuyện, coi như báo đáp.” Lúc này Arsfat không giống người lạnh lùng nghiêm túc như ngày thường, trái lại có vài phần khí phách của người lính.
“Xin lắng tai nghe.” Hàn Dập Hạo khiêm nhường đáp lại.
“Ở động rắn độc, sở dĩ tôi cứu anh, là bởi vì Tòng Thiện quỳ xuống cầu xin tôi, hơn nữa còn giơ súng lên uy hiếp tôi, nếu như tôi không cứu anh, cô ấy sẽ cùng tôi cùng đi đến chỗ chết.” Nói ra những lời này, nét mặt của Arsfat không có một tia tức giận, dũng khí của cô khiến anh lau mắt mà nhìn.
Hàn Dập Hạo cũng không ngờ tới Arsfat lại thẳng thắn như vậy, thật ra thì anh sớm đã biết người đàn ông này sẽ không khinh địch mà cứu anh như vậy, giờ đây biết được chân tướng, một dòng nước ấm dần dần tràn vào buồng tim, cũng có chút đau lòng, nhớ lại tình hình anh hôn mê nằm ở trên lưng cô, anh biết, cô nhất định chịu rất nhiều gian khổ, mới bảo toàn tính mạng của anh.
“Tôi nói cho anh biết những điều này, không có nghĩa là cô ấy sẽ chọn anh. Cô ấy là loại người bất cứ ai cũng sẽ liều mạng để cứu, đúng không?” Mặc dù thời gian biết Thẩm Tòng Thiện không lâu, nhưng Arsfat cũng nhìn ra được cô là một người rất chính nghĩa, cũng chính vì như thế, khiến anh có thiện cảm với cô nhiều hơn.
“Đúng vậy.” Hàn Dập Hạo sảng khoái thừa nhận, chỉ có điều lời nói xoay chuyển, “Nhưng tôi tin, tôi với cô ấy, rất nhanh sẽ không còn là bất cứ ai.”
“Cô ấy là một cô gái tốt, tôi cũng sẽ không dễ dàng buông tay.” Thẳng thắn nói rõ, hai người nhìn nhau cười một tiếng, dường như giao ước đã được thành lập.