Mục lục
Sếp, Dè Dặt Một Chút!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu nói như vậy, tộc Raim nên chọn thế lực quân chính phủ hùng mạnh, chứ không phải là gia nhập vào tổ chức phản chính phủ tổn thương sinh lực nặng nề.” Tòng Thiện nói ra cách nhìn nhận của mình.



“Vấn đề là ở tộc Raim là một nhánh nhỏ của tộc Susu. Thật ra thì khoáng sản của quốc gia này vô cùng phong phú, nếu như ở trong thời bình, mỏ vàng của tộc Raim cũng sẽ không quá khiến người ta đỏ mắt, nhưng ở tại thời đại chỉnh đốn sửa sang lại tất cả này, tài nguyên kinh người của bọn họ có lẽ sẽ trở thành bùa lấy mạng bọn họ. Cho nên, bọn họ có thể sẽ phải tìm chỗ dựa vững chắc để dựa vào, mà cùng với tổ tiên của tộc Susu thì là sự lựa chọn tốt nhất.” Hàn Dập Hạo nói ra điểm mấu chốt nhất.



Lần này Tòng Thiện hiểu rõ toàn bộ, cô vừa bị năng lực phân tích siêu cường của Hàn Dập Hạo thuyết phục, vừa vô cùng ảo não sao mình lại không may cứu phải người của bộ lạc này.



“Chỉ có điều, có lẽ chuyện cũng không có quá tệ. Tôi và vị gọi là tù trưởng Arsfat kia đã tán gẫu qua một lần, tôi nhìn ra được anh ta là một người rất có trình độ, không phải không biết một khi quyết định cuốn vào chiến tranh, sẽ mang đến cho tộc Raim rất nhiều tổn thất lớn. Cho nên, một mặt anh ta đối đãi với chúng ta bằng lễ, một mặt lại không muốn thả chúng ta đi, tôi đoán chừng đây chính là biểu hiện anh vẫn còn đang do dự.” Giọng nói của Hàn Dập Hạo chuyển sang hơi nhẹ nhõm một chút.



“Nhưng là chúng ta cũng đã mất tích mấy ngày rồi, Liên Hiệp Quốc nhất định đang cử người tìm kiếm khắp nơi, mặc dù ở đây tin tức tương đối bế tắc, nhưng bị bọn họ biết rõ thân phận của anh chỉ là vấn đề thời gian. Tôi sợ việc này sẽ thúc đẩy Arsfat làm ra quyết định.” Tòng Thiện nói ra vấn đề không thể không lo lắng.



“Cho nên chúng ta phải tìm thời cơ, có lẽ em trai Angus của Arsfat có thể trở thành điểm đột phá cho chúng ta.” Hàn Dập Hạo nói.



“Anh đã gặp Angus rồi sao?” Tòng Thiện nhớ ra đã nghe được cái tên này từ đâu rồi, nói như vậy, người đàn ông mặt mũi lạnh lùng đó quả thật là tù trưởng của bộ lạc này.



“Cậu ta tới hỏi một chút chuyện xảy ra sau khi cậu ta hôn mê, tôi đã nói cho cậu ta biết chuyện cô dẫu có chết cũng không để cho con báo ăn thịt cậu ta, cho nên nhìn qua cậu ta đối với cô và tôi rất là tôn kính.” Hàn Dập Hạo thản nhiên nói, anh nhìn ra được Angus rất thật thà chất phác hơn nữa đối với ơn cứu mạng trong lòng rất là cảm kích, Hàn Dập Hạo cũng vì vậy mà đề xuất hy vọng có thể để cho bọn họ mau chóng rời đi, để cho Tòng Thiện về doanh trại tiếp nhận sụ theo dõi và trị liệu tốt hơn mà Angus cũng đã đồng ý sẽ nhờ anh trai mình sắp xếp.



“Hy vọng anh ta thật sự có thể giúp được chúng ta.” Tòng Thiện khẽ thở dài.



Bất giác, thuốc cháo đã uống cạn, Hàn Dập Hạo lại bưng bát nước lên để cho cô uống.



“Nước này có vị thật là lạ.” Tòng Thiện uống một hớp, thiếu chút nữa phun ra.



“Nước của thôn này nhiễm kim loại nặng vượt xa chỉ tiêu, nhưng lại không có cách nào đưa nguồn nước từ bên ngoài vào, cho nên chỉ có thể uống cái này. Cô uống một chút là được rồi.” Hàn Dập Hạo để lại bát nước lại chỗ cũ, chỉ cần hấp thu lượng nước thấp nhất cơ thể cần đến là được rồi.



Tòng Thiện nhìn bóng lưng của anh, trong lòng có loại cảm giác không nói rõ được, có lẽ là chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày Hàn đại thiếu lại “Hầu hạ” cô húp cháo uống nước, mấy ngày trước bọn họ còn như nước với lửa như thể không liên quan, bây giờ lại cùng nhau trải qua sinh tử, không thể không cảm khái, vận mệnh tựa như dao giết heo, bạn vĩnh viễn cũng không biết nó lúc nào sẽ đột nhiên ra tay, hình ảnh mà bạn cảm thấy vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi lại bị cắt thành mảnh vụn.



Hàn Dập Hạo hiển nhiên không biết trong lòng Tòng Thiện đang nghĩ lung tung gì, càng không biết cô đem hiềm khích trước kia giữa hai người hình dung thành “bị dao giết heo chém một nhát” tiêu tan mất.

Anh xoay người lại, thì nhìn thấy vẻ mặt ngẩn người của Tòng Thiện, anh nhịn không được hỏi: “Cô đang nghĩ gì vậy?”



Tòng Thiện lấy lại tinh thần, nhìn vào bộ quân phục đã giặt sạch sẽ ấy, tùy tiện tìm một cái cớ cho qua, “Đang nghĩ còn bao lâu nữa mới có thể trở về doanh trại, Gia Nghi chắc chắn rất lo lắng cho anh... Tôi.”



Phát giác nói lỡ lời, Tòng Thiện vội vàng chỉnh lại.



Nhưng không gạt được tâm tư cẩn thận nào đó của người đàn ông, ánh mắt thâm thúy của Hàn Dập Hạo sáng lên nhìn vào vẻ mặt hơi có vẻ lúng túng của cô, giọng nói vô cùng từ tính từ từ vang lên: “Cô để ý sao?”



“Để ý cái gì?” Tòng Thiện không hiểu ý của anh, đôi mắt to trong veo của cô nghi ngờ chớp chớp hai cái, chờ anh giải thích.



“Bạn quân ý đó của cô, Lộ Gia Nghi.” Anh nhìn chăm chú vào nét mặt của cô, muốn nhìn thấy một chút gì đó anh muốn nhìn, nhưng cô lại không có biểu hiện ra chút gì.



“Thì ra là trí nhớ của anh đối với Gia Nghi khắc sâu như vậy, ngay cả tên và nghề nghiệp cũng nhớ được rất rõ ràng.” Tòng Thiện trêu ghẹo nói, nói như vậy Hàn Dập Hạo đối với Gia Nghi cũng không phải không có chút ấn tượng gì, với thái độ Gia Nghi thề quyết không từ bỏ, không chừng sau này hai người thật đúng là có thể làm dấy lên tia lửa gì đó.



“Tôi đã gặp qua là không quên được, cho dù là người ăn xin bên đường, tôi gặp một lần cũng sẽ không quên.” Hàn Dập Hạo bất mãn lời nói của cô, vẻ mặt trở nên có chút u ám.



“Này, sao anh có thể đánh đồng Gia Nghi với người ăn xin bên đường.” Tòng Thiện cũng bất mãn, người này sao luôn không biết nói chuyện vậy chứ.



“Đừng đổi chủ đề.” Hàn Dập Hạo cúi người nhìn cô, tiếp tục vấn đề vừa rồi, “Trả lời tôi, cô có để ý hay không?”



“Tôi để ý cái gì cơ?” Tòng Thiện bị anh hỏi không hiểu ra sao cả, không biết người đàn ông trước mắt này rốt cuộc muốn hỏi cái gì.



“Cô!” Khi một người tình cảm ngu ngốc gặp phải một người tình cảm ngu ngốc khác, thường thường sẽ xuất hiện tình huống như vậy, đó chính là mắt to trừng mắt nhỏ, bạn nhìn mà không hiểu tôi, tôi cũng nhìn mà không hiểu bạn, cả hai đều không biết phải nói gì.



Không biết làm thế nào hỏi ra lời, cũng không biết đang rối rắm thứ gì, Hàn Dập Hạo bị ánh mắt “đơn thuần” của Tòng Thiện chọc tức, chẳng thèm nói với cô câu nào, xoay người rời đi.



Tòng Thiện ở lại nằm trên giường, mở to hai mắt, sau một hồi lâu, bực bội thốt lên một câu: “Đúng là bệnh thần kinh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK