“Yên tâm, bọn em sẽ không nháo chị dâu, chủ yếu là chỉnh anh!” Có người không sợ chết nói ra lời thật lòng, lập tức rước lấy một loạt tiếng phụ họa, xem ra mọi người muốn mượn cơ hội trả thù trước kia từng bị “áp bức”.
“Chơi cái gì trước?” Tạ Nhất Nhất bị đám người này làm cho rất là hưng phấn, không chờ được mở miệng hỏi.
“Làm đơn giản trước, để lão đại nằm ở trên người của chị dâu chống đẩy 100 cái!” Người đàn ông vạm vỡ bại bởi Hàn Dập Hạo tiên phong đề nghị.
“Được, chị dâu mau nằm lên đó đi!”
“Các anh có bệnh hả, không thấy bụng chị dâu nhô cao à, ngộ nhỡ đè lên thì làm sao?” Tạ Nhất Nhất phản đối nói, cô cũng theo gọi chị dâu.
“Lão đại của chúng ta là ai chứ, 100 cái chống đẩy còn có thể nằm đến trên người của chị dâu à? Để cho tiểu nha đầu cô biết cái gì gọi là thể lực tốt!” Mọi người uống nhiều quá không thuận theo, ồn ào bảo đôi “cô dâu chú rể” mau bắt đầu. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
“Sẽ không có vấn đề gì chứ?” Tòng Thiện theo bản năng bảo vệ bụng, những người này còn nói “đơn giản” à, tuy thể lực Hàn Dập Hạo là rất tốt, nhưng ai biết anh uống bao nhiêu, chống đỡ không vững thì sao?
“Yên tâm, tin ông xã của em chứ.” Hàn Dập Hạo vui vẻ “ứng chiến”, ở trong tiếng cười đùa ầm ĩ, dịu dàng đặt Tòng Thiện ở trên giường, cánh tay rắn chắc chống ở hai bên của cô, quay đầu hô lên với đám người xem náo nhiệt xung quanh, “Bắt đầu, các cậu đếm cho tôi!”
“Ok, bắt đầu đếm!”
“Một”
“Hai”
“Ba”
...
“Sáu mươi lăm”
“Sáu mươi sáu”
...
Làm hơn phân nữa, tốc độ của Hàn Dập Hạo vẫn là không giảm, nhanh chóng hạ xuống, lên cao, một chút cũng không có đụng tới Tòng Thiện.
“Chín mươi tám”
“Chín mươi chín”
“Một trăm!”
“Hoàn thành!”
Hàn Dập Hạo hơi chống một tay, vững vàng đổ sang một bên, hơi thở tuy không hỗn loạn, nhưng cũng có chút dồn dập.
Tòng Thiện nắm chặt tay anh, mỉm cười nhẹ nhàng với anh.
“Ôi không chịu nỗi, còn chưa có ăn đường cũng đã ngọt như mật vậy rồi, mọi người, mau lấy đường, thịt bò khô gì đó tới đây!” Lại có người ra chủ ý, để Hàn Dập Hạo nằm ở trên giường, bày đầy kẹo trên người, thịt bò khô và các thứ tương tự, còn muốn bịt kín mắt Tòng Thiện, để cho Tòng Thiện dùng “môi” lấy tất cả các đồ vật trên người “tân lang” sau đó gỡ bịt mắt ra đút từng cái cho anh ăn.
“Tôi thấy lão đại mặc quần áo rất bẩn, nếu không thì cỡi ra đi, tránh cho để chị dâu đụng phải ‘đồ bẩn’.”
“Đúng vậy, mọi người bắt tay vào lột lão đại nào!”
“Các cậu dám!” Hàn Dập Hạo khẽ nhíu mày rậm, trừng mắt nhìn bọn họ, nhưng không ngờ hai quả đấm khó địch N cánh tay, mọi người đồng loạt nhào lên “lột sạch” anh.
“Có chút ‘không thích hợp với thiếu nhi’, hay là cô đi ra ngoài đi.”
“Tôi vẫn là đi ra ngoài chờ thôi.”
Tề Danh Dương và Tạ Nhất Nhất cùng lên tiếng nói, đều có chút lúng túng.
Tạ Nhất Nhất nhìn anh ta một cái, xoay người đi ra ngoài.
Hàn Dập Hạo lần đầu tiên bị lột đến “mát mẻ” như thế này, toàn thân chỉ còn lại một cái quần cộc, đám người đoán chừng tối nay anh “dễ bắt nạt”, cũng không chút kiêng nể, cưỡng ép “ấn” anh ở trên giường, rải đầy kẹo trên người, rồi muốn để Tòng Thiện dùng “môi tìm vật”.
Tòng Thiện thấy Hàn Dập Hạo lần đầu tiên bị người “khi dễ”, cũng cảm thấy buồn cười, còn chưa có cười ra tiếng, mắt đã bị người bịt kín.
“Chị dâu, bên miệng của lão đại có một viên!”
“Còn trên ngực nữa, mò tới không?”
“Phía dưới, phía dưới!”
Tòng Thiện được bọn họ chỉ huy mò mẫm, chốc thì cắn vào miệng Hàn Dập Hạo, chốc thì lại đụng phải lồng ngực của anh, một đám người cười ha ha không chút kiêng nể gì, ngay cả Hàn Trường Hạo cũng cười đến xiêu vẹo, không hề có bộ dáng của “trưởng bối”.
Đan xen với việc Tòng Thiện không thể cúi đầu quá lâu, mọi người không để cho tiết mục này duy trì thời gian quá dài, liền nhảy sang một bước, để Hàn Dập Hạo dùng miệng bón cho Tòng Thiện ăn đường, cô không ăn thì anh phải thay cô ăn hết, hơn nữa ăn một viên lại phải nói một câu lời ngon tiếng ngọt, để tất cả mọi người đều cảm thấy buồn nôn mới được.
“Bà xã, anh yêu em!”
“Cục cưng, em thật ngọt!”
May mà Hàn Dập Hạo ở trong lòng của bọn họ, vẫn luôn rất “nghiêm túc đứng đắn”, tùy tiện nói mấy chữ cũng sẽ dẫn tới một tràn tiếng cười, anh hôn cô một cái, rồi ăn một viên đường, ăn vào viên cuối cùng trong miệng hai người đều ngọt ngào, tràn đầy mùi kẹo.
Cuối sùng, ở lúc mọi người mãnh liệt yêu cầu, Hàn Dập Hạo hôn Tòng Thiện thật sâu, mãi cho đến cô hơi đau sốc hông mới dừng lại.
“Được rồi, được rồi, cháu dâu của tôi bị đám người các cậu huyên náo cũng đủ mệt rồi, đừng cản trở con bé nghỉ ngơi.” May mà Hàn Trường Hạo vẫn còn tương đối tỉnh táo, thấy Tòng Thiện lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, lập tức đau lòng muốn đuổi người.
“Cái cuối cùng, cái cuối cùng!” Vương Nhị Tiểu này lại từ trong đám người chui ra, la lớn, “Chia ra nói năm tên gọi yêu với đối phương, nói xong bọn em sẽ buông tha cho các anh chị!”
“Cái này vẫn là không dễ.” Hàn Dập Hạo ôm Tòng Thiện, thâm tình chân thành gọi, “Bà xã, Sweetheart, cục cưng, Thiện Thiện, mẹ đứa nhỏ!”
“Ha ha, còn là mẹ đứa nhỏ nữa, lão đại anh thật sự là uống quá nhiều rồi!”
“Tới phiên chị dâu!”
Tòng Thiện có chút ngượng ngùng, nhưng cũng rất ngọt ngào gọi: “Ông xã, Darling, đồ đểu, Hạo Hạo, MYHERO!”
“Oh, youaremyhero!”
“Youaremysunshine!”
“Hạo Hạo, ôi mẹ ơi! Ha ha ha!”
“Được rồi, bà xã tôi nói xong rồi, đám nhóc các cậu có thể cút!” Hàn Dập Hạo nhảy dựng lên, dùng nắm đấm xua đuổi những người không thức thời.
“Được rồi, được rồi, nháo đủ rồi, đi ra ngoài tiếp tục uống rượu đi!” Hàn Trường Hạo cũng giúp đuổi người.
"Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, lão đại, kiềm chế một chút, ngàn vạn lần đừng 'kiệt sức mà chết" đó nha."
Mọi người cười lớn trêu chọc nói, nói cái gì cũng dám nói.
“Đều cút mau!” Hàn Dập Hạo đạp một đạp ở trên cái mông của Lý Đại Chủy, “sầm” một tiếng đóng cửa lại, cả căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
“Huyên náo đến mức đầu em cũng choáng váng!” Lúc này, Tòng Thiện mới thả lỏng ra, nằm ở trên giường, có chút không quá thoải mái nói.
“Làm sao vậy?” Hàn Dập Hạo lập tức khẩn trương, đi tới bên cạnh của cô, dè dặt cẩn thận đỡ cô dậy, dựa vào trên người mình.
“Có lẽ tối nay ăn nhiều thứ linh tinh, vừa rồi lại ói một lần.” Tòng Thiện hơi suy yếu nói.
“Sao không nói sớm?” Hàn Dập Hạo đau lòng sờ lên gò má hơi có chút lạnh cóng của cô, dùng độ ấm của bàn tay để sưởi ấm cho cô.
“Thấy bọn họ vui vẻ như vậy, không tiện làm mất hứng.” Tòng Thiện sai anh bưng ly nước tới, uống một ngụm lớn, làm giảm bớt vị ngọt trong miệng.
“Bà xã, cám ơn em.” Hàn Dập Hạo cúi đầu, hôn lên trán của cô, anh biết cô phối hợp như vậy cũng là muốn anh vui.