Nhưng mở mắt ra, Hàn Dập Hạo cũng không có “biến mất”, lúc này Tòng Thiện mới nhìn rõ trên mặt anh bầm tím, cô sợ hết hồn, đưa tay sờ mặt của anh, vội vàng hỏi: “Mặt của anh làm sao vậy?”
“Vấp ngã trong phòng tắm.” Hàn Dập Hạo nắm lấy tay của cô, hôn một cái, nói.
“Mặc dù bây giờ em bị cách chức, nhưng là vẫn phân biệt được rõ ràng té bị thương và đánh nhau tạo thành vết bầm tím.” Tòng Thiện bất mãn anh gạt cô, ngồi dậy, tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Hàn Dập Hạo lập tức lấy gối đệm ở sau lưng của cô, để cô có thể nằm nghiêng, anh thấy không thể gạt được cô, đành phải thành thật khai báo nói: “Tối qua anh ra ngoài uống rượu, đánh một trận với Tử Minh.”
“Anh và Câu Tử Minh đánh nhau?” Tòng Thiện kinh ngạc trợn to hai mắt, anh là uống say đến cỡ nào mới có thể đánh nhau với Câu Tử Minh.
“Hôm qua bọn anh uống cũng hơi nhiều.” Hàn Dập Hạo giải thích nói, “Đánh nhau chỉ là một cách để trút ra.”
Tòng Thiện hơi im lặng, nghe người này nói thế, lẽ nào đánh nhau còn có ích cho tinh thần và thể xác khỏe mạnh?
“Vậy anh có đánh anh ta bị thương hay không?” Tòng Thiện không yên tâm hỏi, Hàn Dập Hạo ra tay nặng thế nào, cô không phải không rõ, cho nên thật sự sợ anh xúc động “trọng thương” Câu Tử Minh.
“Anh cũng bị thương, em nói xem cậu ấy sẽ không có chuyện gì sao?” Hàn Dập Hạo khẽ nhíu mày rậm, không hài lòng lắm việc cô quan tâm “thương thế” của người đàn ông khác như vậy.
“Anh thật sự đánh anh ta bị thương à, anh thiệt là, anh em nhiều năm như vậy—” Tòng Thiện nóng nảy, cô cũng không muốn anh và Câu Tử Minh trở mặt.
“Em cũng biết anh và cậu ấy là anh em nhiều năm, làm sao có thể thật sự nặng tay cơ chứ.” Hàn Dập Hạo giật giật khóe miệng, nói, “Cậu ấy bị thương nặng hơn anh một chút, nhưng cũng chỉ là rách da chảy chút máu, không có đáng ngại.” Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
“Ồ.” Tòng Thiện yên tâm.
“Em ‘quan tâm’ cậu ấy như vậy, không sợ anh ghen à?” Hàn Dập Hạo ghen nói.
“Em cũng không phải là quan tâm anh ta, em là quan tâm Vương Đình.” Tòng Thiện lắc đầu, giải thích nói, “Em không muốn Vương Đình lo sợ.”
“Cô ấy có sao?” Hàn Dập Hạo có chút không tin, theo cách nói của Câu Tử Minh, Vương Đình ấy không phải là xa cách với anh ta sao.
“Anh lại không phải là phụ nữ, anh biết cái gì.” Tòng Thiện không giải thích rõ với anh được, dứt khoát dừng cái đề tài này lại.
“Em chỉ biết quan tâm người khác, anh bị thương em cũng không hỏi anh có đau hay không.” Hàn Dập Hạo không chịu bỏ qua, ồn ào như đứa trẻ.
Tòng Thiện dở khóc dở cười, nhưng nhìn vết thương trên mặt anh vẫn là thật sự có chút đau lòng, cô nhẹ nhàng sờ sờ trán và khóe mắt của anh, tự trách nói: “Xin lỗi, đều tại em, nếu không phải là em gây gổ với anh, anh cũng sẽ không có đi đánh nhau với người khác.”
Anh chỉ muốn để cô nói chút quan tâm, thật không nghĩ tới khiến cô khổ sở, vội vàng ôm lấy cô, hôn lên mặt cô một cái, an ủi nói: “Chuyện không liên quan tới em, là anh không nên gây gổ với em.”
“Anh không giận em sao?” Tòng Thiện ngửa đầu nhìn anh, mong đợi dò hỏi.
“Sao anh có thể giận em chứ, ngốc ạ.” Hàn Dập Hạo cưng chiều mà véo cằm của cô, nói.
“Vậy chuyện tối qua em nói với anh.” Tòng Thiện “được voi đòi tiên” hỏi tới, cô thật sự không muốn tiếp tục chọc giận anh, nhưng một ngày anh không đồng ý, cô sẽ một ngày không an lòng.
“Em lại muốn kiên trì như vậy sao?” Giọng Hàn Dập Hạo rất thấp, nghe vào có chút không vui.
“Đúng vậy.” Tòng Thiện cắn môi, về vấn đề này, cô sẽ không thỏa hiệp.
Hàn Dập Hạo bất đắc dĩ khẽ thở dài, buông cô ra, nói: “Ăn sáng trước đã, chuyện còn lại chờ ăn xong hãy nói.”
“Anh đi mua?” Tòng Thiện liếc nhìn cái khay đủ sắc hương vị ấy, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Hàn Dập Hạo không làm được.
“Lái một đoạn đường rất dài mới mua được, lúc anh đi người ta còn chưa có mở cửa.” Hàn Dập Hạo giống như tranh công nói.
Tòng Thiện kéo lấy tay anh, muốn đứng dậy xuống giường: “Em đi rửa mặt súc miệng.”
“Em nằm đi, để anh.” Hàn Dập Hạo chạy vụt vào trong toilet.
Tòng Thiện khó hiểu nhìn bóng lưng của anh, anh làm gì?
Rất nhanh, Hàn Dập hạo liền bưng cốc nước, cầm bàn chải đánh răng đi ra, ân cần đưa tới bên miệng của Tòng Thiện, nói: “Đây, của em.”
Tòng Thiện ngây cả người, hỏi: “Tại sao phải súc miệng ở trên giường?”
“Sợ em xuống giường lạnh.” Hàn Dập Hạo nói xong cầm sọt tới, lấy lòng nói: “Nhổ vào trong này.”
Tòng Thiện hơi im lặng, lại “nghe lời” súc miệng.
Hàn Dập Hạo lập tức lại lấy khăn lông tới, cẩn thận lau sạch sẽ mặt Tòng Thiện.
“Sao hôm nay anh không bình thường vậy?” Tòng Thiện nghi ngờ nhìn anh, trước đây anh cũng chưa từng “phục vụ” cô như vậy.
“Sau này quen thì tốt.” Hàn Dập Hạo để lộ ra hàm răng trắng, anh đương nhiên sẽ không nói, anh muốn đối với cô vô cùng tốt, để Tòng Thiện vĩnh viễn cũng không rời xa anh được.
Cầm bữa sáng cắt nhỏ, Hàn Dập Hạo dùng nĩa đút cô một miếng thịt xông khói nhỏ, đợi cô nuốt xuống, vội vàng hỏi: “Ăn được không?”
“Ừm.” Tòng Thiện hài lòng gật đầu.
Hàn Dập Hạo liền vui vẻ, vừa đút cô ăn vừa nói: “Sau này mỗi ngày anh đều đi mua nhiều loại bữa sáng, để em ăn không ngán.”
Tòng Thiện hơi cảm động, nhưng càng lúc càng cảm thấy anh có cái gì đó không đúng, cô liếc xéo anh một cái, tò mò hỏi: “Anh thật không bình thường, trước đây ước gì nằm ở trên giường, sao bây giờ trở nên cần mẫn như vậy?”
“Trước đây có thể làm ‘vận động trên giường’, bây giờ cái gì cũng không thể làm, anh đành phải dậy sớm đi mua bữa sáng.” Hàn Dập Hạo trả lời rất thản nhiên.
Tòng Thiện thiếu chút nữa bị nghẹn, người đàn ông thối này thế mà lại trả lời như vậy.
Hàn Dập Hạo vội vàng bưng nước trái cây tới để cho cô uống, vỗ nhẹ lưng của cô, trêu nói: “Lớn như vậy rồi, ăn đồ còn nghẹn.”
Tòng Thiện căm hận trừng anh, mắng: “Ai bảo lúc nào anh cũng nói những lời không đứng đắn.”
Hàn Dập Hạo cười hì hì, lại đút miếng bánh mì quệt mứt trái cây vào trong miệng của cô.
“Anh không ăn sao?” Tòng Thiện nhìn anh hỏi.
“Anh ăn rồi.” Hàn Dập Hạo nhìn cô vươn đầu lưỡi trắng mịn liếm liếm mứt trái cây dính ở bên mép, yết hầu nhấp nhô, anh nào muốn ăn những thứ này, anh muốn “ăn” là cô.
“Ồ.” Tòng Thiện gật đầu, cô thật sự rất đói bụng, những thức ăn này lại ăn rất ngon, lúc anh đút ăn, cô rất nhanh đã ăn hơn phân nửa.
“Em không ăn nổi nữa.” Tòng Thiện nuốt vào một ngụm nước trái cây cuối cùng, lắc đầu, không ăn nữa.
“Ăn no rồi sao?” Hàn Dập Hạo đặt cái khay sang một bên.
“Ừm.” Tòng Thiện gật đầu, ăn uống no đủ, cô lại muốn ngủ.
“Đừng động đậy, trên miệng em có đồ.” Hàn Dập Hạo nói xong liền cúi đầu xuống, dùng miệng thay khăn giấy làm “sạch” giúp cô.
“Anh.” Mặt Tòng Thiện hơi đỏ lên, muốn bảo anh đừng như vậy, nhưng vừa mới mở cái miệng nhỏ nhắn ra, chiếc lưỡi dài linh hoạt của anh đã thuần thục tiến vào.
Chiếc lưỡi nóng bỏng lướt qua mỗi một chiếc răng của cô, lại tiếp tục quấn lấy chiếc lưỡi thơm mát muốn tránh né của cô, tham lam cướp lấy hương vị của cô.
“Thật ngọt.” Anh lẩm bẩm cất lời thì thầm, nhấm nháp hương vị bữa sáng từ trong miệng của cô.
“Đừng như vậy.” Tòng Thiện cảm giác được tay của anh luồn vào trong vạt áo của cô, nắm lấy nơi đẫy đà của cô, nhất thời xấu hổ không thôi.
“Tòng Thiện, đã ba tháng rồi.” Hàn Dập Hạo ngậm thùy tai mượt mà của cô, giọng trầm thấp bởi vì khát vọng mà trở nên càng khàn hơn. Có trời mới biết, bây giờ anh “đói” thế nào, nếu không phải sợ cô không có ăn gì không có sức khỏe, vừa rồi anh đã nhịn không được đẩy ngã cô.
Tòng Thiện đầu tiên là sửng sốt, nhưng lập tức đã hiểu được “hàm ý” ba tháng anh nói.
Cô sợ anh “làm loạn”, vội vàng dùng tay nhỏ bé chống lên ngực của anh, lo lắng nói: “Thai nhi vẫn còn chưa ổn định, anh đừng như vậy.”
“Sẽ không có vấn đề, anh sẽ hết sức dịu dàng.” Hàn Dập Hạo dụ dỗ, không muốn giữa hai người lại bị cách bởi đồ này nọ, bàn tay vừa nhấc lên, chăn mền bị ném tới trên đất.
“Không được!” Quần áo bị anh giật ra, cả người cũng vị vây hãm ở dưới người của anh, Tòng Thiện nghiêng đầu tránh né nụ hôn của anh, kháng cự nói, “Con còn nhỏ, anh sẽ làm đau em.”
“Chúng ta thử một chút được không? Nếu như em thật sự cảm thấy đau chúng ta sẽ không làm.” Hàn Dập Hạo cò kè mặc cả nói.
“Đã nói là không được!” Tòng Thiện sợ lát nữa anh kích động thì không kiềm chế được sức lực, hoàn toàn không cho anh cơ hội thử, cũng không biết sức lực từ đâu mà tới, đẩy mạnh anh ra, nhanh chóng khép quần áo của mình lại, lui đến trong góc “tránh”.
“Lại đây.” Đôi mắt sâu của Hàn Dập Hạo híp lại, vẻ mặt “chưa thỏa mãn dục vọng”.
“Không!” Tòng Thiện thẳng thừng từ chối, đồng thời cảnh cáo nói, “Anh không được tới đây!”
Hàn Dập Hạo duỗi tay muốn kéo cô lại, lại bị cô không chút lưu tình đạp một đạp.
“Em!” Hàn Dập Hạo hơi tức giận, nhìn bộ dáng cô co lại giống như con nhím, anh cũng không phải là lũ lụt thú dữ, cô kháng cự đến mức như vậy sao.
“Hàn Dập Hạo, chờ con lớn hơn chút nữa được không?” Tòng Thiện không cẩn thận liếc nhìn độ cong dựng cao ấy, lại thấy sắc mặt anh tái xanh, biết anh thật sự nhịn rất khó chịu, nhưng cô thật sự rất sợ, “Em thật sự rất sợ, đứa bé đến không dễ dàng như vậy, em không muốn làm tổn thương đến nó.”
Bộ dáng mỏng manh nước mắt lưng tròng đáng thương của cô trong nháy mắt đã dập tắt lửa giận trong lòng của anh, tuy anh thật sự rất muốn rất muốn, nhưng cô không muốn, anh cũng không thể thật sự cưỡng ép cô.
Trong lòng thở dài, Hàn Dập Hạo duỗi tay về phía của cô, hết cách nói: “Yên tâm đi, anh không đụng vào em đâu.”
Tòng Thiện thấy anh dường như không có ý lừa gạt cô, mới dè dặt đưa tay tới.
Anh một tay kéo cô vào trong ngực, vừa yêu vừa hận vuốt ve mái tóc của cô, mới lên tiếng: “Một ngày nào đó, em sẽ lấy mạng của anh.”
“Nào có khoa trương như vậy.” Tòng Thiện lau khóe mắt, vừa rồi cô cố ý nặn nước mắt ra, cô biết, người đàn ông này thích mềm không thích cứng, dùng nước mắt đối phó anh có thể đạt được mục đích.
Hàn Dập Hạo lại cho rằng cô thật sự đang khóc, ảo não khuyên lơn: “Đừng khóc, em muốn anh làm gì anh cũng đồng ý, được không?”
Tòng Thiện nhạy bén, “thừa thắng xông lên” nói: “Vậy ngày hôm qua em nói—”
“Tại sao em lại tin lời của mẹ anh?” Hàn Dập Hạo không đáp hỏi ngược lại, “Nếu như bà vĩnh viễn cũng không thể đón nhận con của chúng ta, mọi thứ em làm hôm nay không phải uổng phí sao?”
Thật ra thì anh rất rõ, cô hoàn toàn là suy tính thay cho anh và con mới đưa ra đề nghị hoang đường như vậy, cô không muốn anh mất đi quá nhiều, cũng hy vọng đứa bé có thể lớn lên trong gia đình không có thù hận, chỉ có điều, mẹ của anh còn đáng tin sao?
“Bà sẽ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn yếu đuối của Tòng Thiện vô cùng kiên định nói, “Trên đời này không có người mẹ nào không thương con, bà là yêu anh, đương nhiên cũng sẽ yêu con của anh.”
Hàn Dập Hạo chẳng tỏ rõ ý kiến, anh vốn không tin Nhạc Thanh Lăng yêu anh, nhưng Tòng Thiện tin, sẽ để cô tin.
“Vậy bà vẫn không chấp nhận em thì sao?” Hàn Dập Hạo truy hỏi, nếu như thái độ của mẹ anh vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi, cái gọi là ước hẹn hai năm này còn có vứu vãn gì đâu?
“Em có thể vì con trai của bà chấp nhận bà, nếu quả thật bà yêu con của em, cũng sẽ làm ra chuyển biến giống vậy.” Tòng Thiện nở nụ cười giảo hoạt, nói, “Nếu không thì bà cũng không phải là toàn tâm toàn ý yêu con của chúng ta.”
Cách nói của Tòng Thiện thật là có chút ngoài dự liệu của Hàn Dập Hạo, hóa ra cô cũng không phải là thật sự “vô tư kiêm vĩ đại” như vậy, cô nói rất đúng, nếu như hai năm sau, Nhạc Thanh Lăng còn kiên trì muốn đuổi Tòng Thiện đi mà nói, vậy bà vốn không có thật sự làm được điều kiện trao đổi, như vậy, “giao dịch” này cũng sẽ không cần thực hiện.
“Có lúc, anh phát hiện em còn muốn thông minh hơn anh.” Tâm trạng Hàn Dập Hạo thay đổi tốt hơn, nghĩ như vậy, đây quả thực là “ngân phiếu trống”, vốn không cần thực hiện.
“Cái gì gọi là có lúc hả.” Tòng Thiện bất mãn cau mày nhăn mặt, nói, “Em vẫn luôn rất thông minh mà.”
“Em là rất thông minh, nhưng vẫn là không bằng anh.” Hàn Dập Hạo tự phụ nói.
“Tại sao?”
“Bởi vì anh lừa gạt được cô gái thông minh như thế làm vợ, đương nhiên anh thông minh hơn.”
“Da mặt dày.”
“Không dày chút nào, không tin em sờ xem.”
“Em mới không sờ, da anh lại không trơn.”
“Vậy để anh sờ em xem, có phải rất non rất trơn hay không?”
“Đừng— haha— đừng sờ cổ của em—”