Tuy nhiên, Thẩm Tòng Nghĩa lại tìm đến cô.
“Cậu, sao cậu lại vào đây?” Tòng Thiện đang thu xếp quần áo, nhìn thẩy Thẩm Tòng Nghĩa đẩy cửa đi vào, lên tiếng hỏi.
Thẩm Tòng Nghĩa lại thần thần bí bí đóng cửa lại, vẻ mặt tươi cười mà đi tới bên cạnh Tòng Thiện, kéo ghế máy tính ngồi xuống, nói: “Tòng Thiện, cậu muốn hỏi con, khi nào thì tiểu Hàn mới trở về thế?”
Nghe nói bên phía Philippines lại có mờ ám, cho nên hôm qua Hàn Dập Hạo lại về quần đảo Nam Sa, vốn tưởng hai người hợp tác nên Thẩm Tòng Nghĩa không nén được, chạy tới hỏi tình hình.
“Làm sao con biết?” Không ngờ tới Thẩm Tòng Nghĩa lại hỏi cô về chuyện của Hàn Dập Hạo, Tòng Thiện khó hiểu hồi đáp nói, “Không phải cậu và anh ta rất thân thiết sao? Hỏi con làm gì?”
“Con bé này!” Thẩm Tòng Nghĩa khẽ quát nói, “Cậu và cậu ta thân thiết thì có lợi ích gì, để con và cậu ta thân thiết mới được chứ.”
“Cậu!” Tòng Thiện thiếu chút nữa đứng lên, cô đã sớm biết Thẩm Tòng Nghĩa “Rắp tâm bất lương”, không nghĩ tới ông lại nói trắng ra như vậy, cô khó có thể tin mà thấp giọng nói, “Cậu đang nói cái gì vậy?”
“Cậu cũng không gạt con.” Thẩm Tòng Nghĩa thoải mái thừa nhận nói, “Cậu thật sự rất thích tiểu Hàn, nhân phẩm gia giáo của chàng trai trẻ này cũng không tệ, cậu là trưởng bối, dĩ nhiên muốn tác hợp cho hai đứa.”
“Cậu mới biết anh ta có mấy ngày đã cảm thấy anh ta tốt thế này tốt thế kia rồi hả?” Tòng Thiện im lặng một lúc nói, “Hơn nữa con đã có bạn trai rồi, sao cậu còn có thể làm chuyện như vậy?”
“Tòng Thiện, có mấy lời trước đây cậu đã muốn nói, chỉ là sợ con đau lòng mới luôn chịu đựng. Cho đến khi tiểu Hàn xuất hiện ở trước mắt cậu, cậu cảm thấy cậu ấy đáng để phó thác hơn Lương Tư Hàn.” Thẩm Tòng Nghĩa nghiêm túc nói.
“Cậu, cậu không thích Tư Hàn sao?” Tòng Thiện sửng sốt, cô chưa bao giờ biết hóa ra Thẩm Tòng Nghĩa có ý kiến với Lương Tư Hàn.
“Không phải cậu không thích cậu ta, mà là Lương Tư Hàn này cho cậu cảm giác cực kỳ giống ông ấy.” Thẩm Tòng Nghĩa thở dài, lẽ ra ông không muốn nói những lời này cho Tòng Thiện nghe, nhưng vì để tốt cho cô, ông vẫn quyết định nói ra. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
“Ông ấy là chỉ-- An Đạo Ninh sao?” Tòng Thiện thốt ra cái tên này, quan sát sắc mặt của Thẩm Tòng Nghĩa.
“Ừ.” Thẩm Tòng Nghĩa gật đầu, nhìn Tòng Thiện, trong đôi mắt có sự bi thương khó nén, “Năm đó, ông ngoại con chính là nhìn ra được An Đạo Ninh tâm thuật bất chính, bảo mẹ con đừng lấy ông ấy, nhưng mẹ con sớm đã bị ông ấy lừa bỏ ngoài tai những lời của người khác, cho rằng ông ngoại con là khinh thường ông ấy nghèo, cho nên tình nguyện bỏ trốn cùng ông ấy và cũng muốn gả cho ông ấy. Từ nhỏ, mẹ con đã lớn lên trong phòng ấm, đâu có nếm qua khổ cực. Ông ngoại con mềm lòng, đã gọi họ về, còn để cho An Đạo Ninh vào công ty, cho rằng mình đề phòng thì sẽ không xảy ra vấn đề gì. Không nghĩ tới, An Đạo Ninh ngấm ngầm dùng không ít thủ đoạn xấu, dù sao thì ông ngoại con cũng đã lớn tuổi, tinh lực không bằng người trẻ tuổi. Mà cậu và mẹ của con đều giống nhau, chỉ say mê với nghệ thuật, không có ý muốn tiếp quản việc làm ăn của ông ngoại con. Cho nên, An Đạo Ninh cứ như vậy từng bước xâm chiếm công ty, cuối cùng còn khiến ông ngoại con...”
Tòng Thiện ôm lấy bả vai của Thẩm Tòng Nghĩa, ngắt lời nói: “Cậu, đều đã qua, đừng nghĩ đến nữa.”
“Cậu cho con biết những chuyện này là bởi vì không muốn nhìn thấy con tái diễn lại con đường cũ của mẹ con.” Thẩm Tòng Nghĩa vỗ vỗ cánh tay của cô, thương cảm nói, “Nếu như lúc ấy cậu chịu nghe lời của ông ngoại con, trở về tiếp quản việc làm ăn của gia tộc, lại hoặc giả kiên quyết phản đối mẹ con gả cho An Đạo Ninh, tất cả những chuyện này cũng sẽ không xảy ra.”
“Chuyện này không liên quan đến cậu, đều là người đó quá hèn hạ.” Tòng Thiện cắn răng nói.
“Tòng Thiện.” Thẩm Tòng Nghĩa để cho Tòng Thiện ngồi ở trước mặt, nói, “Cậu hy vọng con hãy thành thật nói cho cậu biết, có phải giữa con và Hàn Dập Hạo đã từng xảy ra chuyện gì đúng không, cậu già rồi, nhưng còn không có ngốc đến mức không nhìn ra được gì. Con nói cậu ấy là cấp trên của con khi đi gìn giữ hòa bình, nếu như chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, cậu ấy sẽ quan tâm đến nhà của chúng ta và đến con như vậy sao?”
“Cậu, con không muốn lừa cậu. Giữa con và anh ta quả thật đã từng xảy ra một số chuyện, nhưng những chuyện này đều đã qua, con không muốn có lỗi với Tư Hàn.” Tòng Thiện thẳng thắng thừa nhận nói.
“Cậu không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến hai đứa xa cách, anh chàng Hàn Dập Hạo này, mặc dù cậu ấy là giấu chúng ta một ít chuyện, nhưng cậu nhìn ra được, cậu ấy là thật lòng đối tốt với con. Mà Lương Tư Hàn, trong lòng của cậu ta chứa đầy dã tâm, có nhiều lần cậu ta cũng khiến cậu nhớ tới ánh mắt của An Đạo Ninh khi nhìn mẹ con năm đó. Người như cậu ta một lòng chỉ muốn trèo cao, muốn trở thành người đứng trên mọi người, ở bên cậu ta, con sẽ rất khổ cực, cũng giống mẹ con năm đó. Cho nên, cậu cảm thấy Hàn Dập Hạo thích hợp với con hơn Lương Tư Hàn.” Thẩm Tòng Nghĩa công bằng mà thốt ra lời nói từ đáy lòng.
“Điều này sao có thể? Tư Hàn không phải là loại người giống như An Đạo Ninh đâu.” Tòng Thiện trợn to mắt nói, lắc đầu bác bỏ lời của Thẩm Tòng Nghĩa.
“Cậu đã sống hơn nửa đời người, nhìn người hiển nhiên nhìn thấu hơn con nhiều. Coi như cậu xử oan cậu ta cũng được, cậu vẫn hy vọng con có thể cho Hàn Dập Hạo một cơ hội, đừng quá bài xích cậu ấy.” Thẩm Tòng Nghĩa lên tiếng yêu cầu nói.
“Cậu, con tin Tư Hàn không phải là loại người như vậy, hơn nữa, con và anh ấy cũng sắp kết hôn rồi, sao trong lòng còn có thể chứa một người đàn ông khác?” Tòng Thiện biết Thẩm Tòng Nghĩa là nghĩ cho hạnh phúc của cô, nhưng ông vốn không có hiểu rõ bối cảnh gia thế của Hàn Dập Hạo, với sự quyền quý thế gia vọng tộc như nhà họ Hàn mà nói, coi như cô thật sự ở bên anh, cô cũng sẽ trải qua không thoải mái, cần gì phải dây dưa với nhau.
“Nếu như Lương Tư Hàn thật sự quan tâm đến con, chuyện kết hôn lớn như vậy mà cậu ta lại không có chút tích cực nào? Tòng Thiện, cậu biết, khi con bị thương nặng, là cậu ta chăm sóc con một tháng, nhưng ân tình không phải là tình yêu, con không thể bởi vì như thế mà quyết định phải lấy cậu ta.” Thẩm Tòng Nghĩa tận tình khuyên bảo nói.
“Cậu, con lấy anh ấy không phải chỉ vì ân tình, mà là con cũng yêu anh ấy, mới đưa ra quyết định này. Con đường này là chính con chọn, trước khi đi con đã suy nghĩ rõ ràng, cho nên cậu không cần lo cho con, con tự mình biết nên làm như thế nào.” Tòng Thiện an ủi nói, cô cũng đã từng do dự mình là nhất thời xúc động mới đề xuất kết hôn, nhưng sau khi gặp Lộ Gia Nghi, cô càng kiên định hơn với cái quyết định này, tuy cô không biết gia thế Hàn Dập Hạo rốt cuộc hùng hậu thế nào, nhưng từ những người xung quanh của anh, từ lời của Tề Danh Dương, cô cũng có thể đoán được anh và cô đến từ hai thế giới khác nhau.
Trước đó lại không có nói đến khoảng cách con người và sự việc giữa bọn họ, chỉ riêng thân phận của anh, cũng đủ để cho cô chùn bước, kiểu người đàn ông tập hợp muôn vàn ánh hào quang vào người, ai có thể bảo đảm anh có thể duy trì được bao lâu? Hoặc giả chờ chiếm được, chán ghét, cô giống như là một người phụ nữ bị bỏ rơi trên các tạp chí lá cải, kết cục thương tâm.
Sở dĩ cô thà rằng chọn một người bình thường như Lương Tư Hàn, không có tình cảm quá sâu đậm với anh, cho dù đau lòng cũng sẽ không bị quá nhiều tổn thương, suy cho cùng yêu một người thường thường không phải là cùng một người yên ổn sống qua ngày sao.
“Được rồi.” Thấy cô chắc chắc như vậy, Thẩm Tòng Nghĩa cũng không tiện nói cái gì nữa, “Bất kể thế nào, cậu đều chỉ hy vọng con có thể được hạnh phúc.”
“Cậu, con hiểu ạ.” Tòng Thiện tươi cười, gật đầu nói.