Tòng Thiện công bố manh mối mình lấy được, vì vậy, trọng điểm điều tra tập trung ở trên người của con trai ông trùm giàu có trong thành phố-- Tần Kha.
Ở hành động điều tra cấp tốc hiệu suất cao, cảnh sát lấy được tư liệu cặn kẽ của Tần Kha, trong đó quả nhiên có rất nhiều chỗ đáng nghi.
“Chúng tôi đã điều tra qua, bốn người bị hại khi còn sống đều từng có quan hệ nam nữ bất chính với Tần Kha.” Một đồng nghiệp trong tổ chuyên án nói.
“Chúng tôi cũng đã điều tra hành trình của Tần Kha lúc xảy ra vụ án, phán đoán sơ bộ là không có chứng cứ ngoại phạm, nhưng còn phải mời anh ta về hỗ trợ điều tra sau đó mới có thể có kết luận.” Một người đàn ông trong tổ trọng án tiếp lời nói.
“Ngoài ra, bộ pháp chứng của chúng tôi tìm được một ít mô sợi quần áo trên người của người bị hại thứ tư, qua xét nghiệm, là thuộc về một nhãn hiệu quần áo nổi tiếng ở Đức, sản phẩm của bọn họ không có tiêu thụ ở Trung Quốc, cho nên người có thể mặc nhãn hiệu này, nhất định là người có tiền đã từng qua nước Đức.” Bộ pháp chứng cũng đã cung cấp một ít tài liệu mấu chốt.
“Nói cách khác, chỉ cần chúng ta xác nhận sợi quần áo trên người của người bị hại là thuộc về Tần Kha, vậy là có thể xin lệnh lục soát rồi.” Tòng Thiện tổng kết nói.
“Vậy thì chia nhau hành động.” Tổ trưởng tổ trọng án và Tòng Thiện nhìn nhau, ra lệnh tan họp.
Tuy ý tưởng rõ ràng, cũng có phương hướng điều tra, nhưng muốn lấy được mảnh nhỏ quần áo của Tần Kha cũng không dễ, bởi vì bên cạnh anh ta lúc nào cũng có một đám tay chân vây quanh, cảnh sát vừa đi qua cũng sẽ bị thô lỗ đẩy ra.
Tòng Thiện quyết định đích thân ra tay, cô tìm đến nơi quán bar của Tần Kha, tự mình đi tới.
“Cô làm gì?” Một người đàn ông cao to hung dữ ngăn cô lại, không cho cô đến gần.
“Tôi tìm Tần thiếu gia.” Tòng Thiện cách bởi bức rèm, lớn tiếng nói.
“Cậu chủ của chúng tôi cô nói gặp thì gặp hay sao?” Người giữ cửa khinh miệt nhìn lướt qua trên người Tòng Thiện một cái, thấy cô ăn mặc giản dị, lại không có trang điểm, dĩ nhiên không cho rằng cô là do Tần Kha gọi tới.
“Vậy làm phiền chuyển lời với anh ta, tôi là Câu Tử Minh...” Lời cuối của Tòng Thiện vẫn còn chưa thốt ra, lại nghe bên trong truyền đến một giọng nói “Để cho cô ấy vào”.
Tòng Thiện đi vào, nhìn thấy Tần Kha đang ôm mấy người đẹp uống đến mức cũng không nói quá, nhìn thấy Tòng Thiện, Tần Kha nheo đôi mắt hoa đào tà tứ lại, càn rỡ mà quan sát Tòng Thiện.
Anh ta hừ lạnh một tiếng: “Cô không phải là người phụ nữ tôi đã gặp đêm đó sao, thế nào, bây giờ có hứng thú rời khỏi Câu Tử Minh, sa vào trong lòng của bổn thiếu gia sao?”
Tòng Thiện nhịn xuống cơn kích động phẫn nộ, thuận thế nói tiếp: “Đúng vậy.”
Tần Kha buông người đẹp đang ôm ra, đứng dậy, bước từng bước một đến gần Tòng Thiện.
Tòng Thiện nắm chặt lòng bàn tay, đang chuẩn bị chờ anh ta đến gần thì chế ngự anh ta, thuận tiện xé lấy một mảnh quần áo của anh ta, nhưng không ngờ lúc này, ở cửa bất ngờ nảy sinh một trận ồn ào, âm thanh mấy nắm đấm va vào thịt vang lên, ngay sau đó một người vọt vào.
“Tần Kha.” Người vừa tới khinh miệt mà gọi một tiếng.
“Câu Tử Minh?” Ban đầu, Tần Kha từ kinh ngạc trong nháy mắt bình tỉnh lại, thấy Câu Tử Minh vẫn với bộ dáng phong lưu phóng khoáng, môi mỏng vẽ ra một nụ cười tà, trêu nói: “Xem ra anh vẫn còn rất luyến tiếc người phụ nữ này, nhưng đáng tiếc, cô ấy đã đồng ý theo tôi rồi.”
Nói xong, anh ta định đưa tay kéo Tòng Thiện vào trong ngực.
Tòng Thiện nheo mắt nguy hiểm lại, thừa dịp anh ta duỗi tay ra, trong nháy mắt bắt lấy ống tay áo của anh ta, móng tay bấu chặt, dùng sức kéo, sau đó nhanh nhẹn né tránh, lùi về bên cạnh Câu Tử Minh.
“Cô có ý gì?” Tần Kha lạnh lùng liếc nhìn Tòng Thiện, không hiểu hỏi.
“Không có ý gì, chỉ là đi vào chào hỏi anh một tiếng thôi.” Tòng Thiện điềm nhiên nói, tay phải của cô nắm thành quả đấm, cất giữ mô sợi lấy được trên quần áo của anh ta.
“Cô dám đùa giỡn tôi?” Trên mặt Tần Kha hiện lên tàn độc, đây là lần đầu tiên anh bị một người phụ nữ chơi khăm.
“Tại sao cô ấy không dám?” Câu Tử Minh chậm rãi bước tới, tay chọc ở trong túi quần, giễu cợt nói.
“Anh cho rằng anh làm chỗ dựa cho cô ta, tôi sẽ không dám động đến cô ta sao?” Tần Kha cười lạnh nhìn Câu Tử Minh.
“Khuyên anh một câu, anh đụng đến tôi còn được, nếu dám đụng đến một sợi lông của cô ấy, tôi đảm bảo anh được một mất mười.” Bộ dáng Câu Tử Minh là lơ phất phơ, nhưng ánh mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt rất nghiêm túc cảnh cáo nói.
“Anh cho rằng tôi sẽ sợ sao?” Tần Kha cười cợt, khắp người lại lộ vẻ nham hiểm càng lúc càng nặng.
“Chúng ta đi thôi.” Tòng Thiện còn phải về cục cảnh sát, dĩ nhiên không muốn nán lại lâu.
“Được.” Câu Tử Minh gật đầu, đi ra ngoài trước.
Tòng Thiện cũng đi theo ra ngoài, ở cửa, cô nhìn thấy Câu Tử Minh và Tần Kha hai người nhìn chăm chăm vào nhau như hổ rình mồi, trên mặt đều là biểu lộ vẻ mặt muốn trừ khử cho thống khoái.
Ra khỏi quán bar, Câu Tử Minh hỏi: “Sao cô lại trêu chọc tới con chó điên này?”
“Tôi có việc muốn tìm anh ta giúp.” Tòng Thiện có điều cất giữ nói, bây giờ vẫn còn chưa có bằng chứng cụ thể, cô cũng không tiện tiết lộ cái gì cả.
“Tên Tần Kha này hành động luôn lớn mật, cô đắc tội hắn, tốt nhất tự mình chú ý một chút, nếu như hắn lại tới tìm cô, thì nói cho Dập Hạo biết.” Câu Tử Minh dặn dò.
“Được.” Tòng Thiện cười gật đầu nói, quán bar vốn cũng không phải là nơi cô thích tới, chờ chứng minh Tần Kha chính là hung thủ, sau khi đưa anh ta ra công lý, cô cũng sẽ không đêm hôm khuya khoắt xuất hiện ở những chỗ này, cho nên cũng không cần sợ.
“Cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi.” Câu Tử Minh vẫn có chút không an tâm.
Ở sự kiên trì của anh, Tòng Thiện đồng ý để anh đưa cô về cục cảnh sát.
Ngồi trên xe, Câu Tử Minh tò mò hỏi: “Có phải gần đây đang điều tra vụ án lớn gì đó hay không? Cũng đã trễ thế này cô còn phải đến cục cảnh sát.”
“Ừm, là đang điều tra vụ án giết gái điếm ấy, trong cục hạ lệnh tử xuống, muốn chúng tôi phá án trong vòng một tuần, bây giờ áp lực rất lớn.” Tòng Thiện thở dài nói.
“Dập Hạo bên kia không có ý kiến sao?” Câu Tử Minh nhíu mày, hỏi.
“Gần đây anh ấy cũng rất bận, đoán chừng là sắp tới cũng sẽ không trở về.” Nghĩ tới Hàn Dập Hạo, trong lòng Tòng Thiện cảm thấy cực kỳ buồn bã, chờ vụ án này kết thúc, nếu như anh vẫn còn không liên lạc với cô, cô sẽ đến quân khu tìm anh.
“Nghe nói cậu ấy sắp lên chức cấp sư phó, cho nên bận rộn cũng rất bình thường.” Câu Tử Minh nhạy cảm chú ý tới ánh mắt Tòng Thiện có chút ảm đạm, cho rằng cô là vì chuyện hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều mà phiền não, cho nên an ủi nói.
“Ừm.” Tòng Thiện không muốn nhiều lời, gật đầu cho có lệ.
Đến cục cảnh sát, Tòng Thiện để cho đồng nghiệp của bộ pháp chứng lấy mô sợi còn sót lại trong móng tay của cô, đưa đi xét nghiệm, sau đó thì trở về nhà.
Về đến nhà, trong phòng Thẩm Tòng Như vẫn còn sáng đèn, Tòng Thiện không có để ý tới cô ấy, tự mình trở về phòng ngủ.