Những người lính ngồi ở phía sau vẫn duy trì sự im lặng, cũng có chút giật mình.
Bọn họ đều là lính dưới tay của anh, đối với tính khí của vị sếp này rất rõ, thông thường mà nói, Hàn Dập Hạo chắc chắn sẽ không tranh luận với một người lâu như vậy, anh chỉ dùng cách hiệu quả nhất trực tiếp nhất để giải quyết, ví dụ như đá người đó xuống xe, ném cô vào trong đám người mà cô gọi là “Dân tị nạn đáng thương”, sau đó lái xe rời đi.
Tuy nhiên, vừa rồi anh không chỉ không có sử dụng thủ đoạn phi thường, cũng không có đá cô xuống xe, lại còn cố gắng thuyết phục cô cảnh sát tính tình cố chấp này, việc này thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Mà anh còn đánh bất tỉnh một đồng liêu ngay trước mặt mọi người, lại càng trái với thái độ thường ngày.
“Cậu lên lái xe.” Hàn Dập Hạo đặt Thẩm Tòng Thiện vào chỗ ngồi phía sau, nói với một binh lính trong số đó.
“Vâng, sếp!” Người bị điểm danh nhanh chóng ngồi vào phía trước, khởi động xe.
Động cơ phát ra tiếng nổ “Xình xịch”, phóng tới người da đen trẻ tuổi quỳ gối giữa đường, phản ứng của người thiếu niên đúng như Hàn Dập Hạo đã nói, anh ta sợ hãi nhảy lên, liền lăn một vòng mà tránh đường.
Ở vô số ánh nhìn tuyệt vọng của dân tị nạn, chiếc xe vô tình mà chạy đi.
May mà Hàn Dập Hạo ra tay cũng không nặng lắm, đi được nửa đường Thẩm Tòng Thiện cũng đã tỉnh lại, sau khi cô ý thức được xảy ra chuyện gì, ngoại trừ buồn bực, cái gì cũng không làm được.
Bởi vì Hàn Dập Hạo uy hiếp cô, nếu như cô lại tiếp tục không biết tốt xấu, liền hạ lệnh trói cô lại, đến doanh trại trực tiếp nhốt lại.
Mặc dù Thẩm Tòng Thiện oán hận Hàn Dập Hạo đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng dù sao người ta cũng là người chỉ huy, mình tương đương với một người lính dưới tay anh, thật sự muốn lấy cứng đối cứng, mình là tuyệt đối không có quả ngon để ăn.
Cân nhắc thiệt hơn, cô chỉ có thể thở hổn hển mà nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, trong lòng ảo tưởng đánh Hàn Dập Hạo một trận.
Sau khoảng hai mươi phút, đã đến doanh trại Namibia.
Cùng căn cứ quân sự hiện đại hóa hơi có chỗ bất đồng, doanh trại này trông tồi tàn rất nhiều, nhưng mặc dù như thế, vẻ ngoài của nó có lực uy hiếp người ta cũng là tuyệt đối không nhỏ.
Vị trí cửa vào là hai đài quan sát, bên trong có hơn mười binh lính đứng ôm súng tiểu liên, súng máy, không ít đại bác, tầm nhìn cực tốt, chỉ cần đứng ở chỗ này cũng có thể quan sát được bốn phía.
Phần đất trống bên trái, hàng rào chắn kéo dài tới hơn hai trăm mét, bên ngoài là ba dãy rào cản vật lý, dãy thứ nhất là dây thép gai, dãy thứ hai là một số bẫy rập, dãy thứ ba là lưới điện. Phòng tuyến phía bên ngoài cứ cách mỗi hai mươi mét là có một tấm biển dùng ba loại chữ viết viết lên: Vùng cấm quân sự, không được đến gần!
Xuống xe, mùi khói thuốc súng nồng nặc xộc vào mũi, Thẩm Tòng Thiện hơi nhíu mày, khi cô nhìn thấy nơi xa có một nhóm binh lính gìn giữ hòa bình đang quăng mười mấy thi thể vào một chiếc xe tải quân dụng, thì cô đột nhiên ý thức được, có lẽ nơi này vừa mới xảy ra sự kiện bắn nhau, những thi thể kia rất có thể chính là phần tử vũ trang phản chính phủ mà Hàn Dập Hạo đã nói.
Lần đầu tiên, Thẩm Tòng Thiện cảm thấy được chiến tranh, cái chết cách mình gần như vậy.
Đến doanh trại, mấy ngày kế tiếp đều là đủ loại huấn luyện, chủ yếu là hiểu rõ phong thổ của người bản xứ, điều cấm kỵ về phong tục tập quán dân tộc và địa hình đặc thù xung quanh.
Nhân dịp này, Thẩm Tòng Thiện gọi một cú điện thoại vệ tinh về nước, giọng của Lương Tư Hàn ở đầu bên kia rất bình thường, nói chuyện sinh hoạt thường ngày, dặn dò cô mấy câu chú ý an toàn, cuộc trò chuyện ngắn ngủi liền bị ngắt.
Thiết bị cơ sở hạ tầng của quốc gia này bị chiến tranh loạn lạc tàn phá quanh năm, hơn nữa cách cuộc nội chiến lần trước chưa tới một tháng, rất nhiều nơi vẫn còn là đống hoang tàn.
Không có chỗ ở thoải mái, nằm ở trong căn nhà gỗ đơn sơ che mái bằng tôn, nhiệt độ trong phòng nóng đến giống như ở trong nhà tắm hơi. Không có nước uống sạch, mỗi ngày dựa vào 1.5 lít nước suối Liên Hiệp Quốc cấp cho để sinh hoạt. Không có internet, nguồn điện túng thiếu, liên lạc chủ yếu là dựa vào radio.
Dường như điện thoại vệ tinh gì đó rất đắt tiền, mỗi người mỗi tháng có thể luân phiên hơn một lần cũng không tệ, nhưng thời gian mỗi lần nói chuyện cũng không quá một, hai phút.
Mặc dù trước khi đến đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng điều kiện khắc nghiệt vẫn vượt ra khỏi tưởng tượng của cô.
Song, khi cô ngồi ở trên xe tuần tra, nhìn thấy mấy người dân tị nạn gầy trơ cả xương thì trong lòng lại cảm thấy mình đã rất may mắn.
“Tòng Thiện, cậu đang nghĩ gì vậy?” Ngồi ở ghế phía sau, Lộ Gia Nghi đột nhiên mở miệng, cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Tòng Thiện.
Khi cảnh sát gìn giữ hòa bình chấp hành nhiệm vụ thường là hai người một tổ, chủ yếu là phụ trách điều phối các vụ tranh chấp dân sự, giải quyết các chuyện vặt vãnh của dân chúng bản xứ, mà hôm nay nhiệm vụ của bọn họ là đưa Lộ Gia Nghi đến nhà của một vị tù trưởng gần đây, chữa bệnh cho ông ta.
//truyencuatui.net/ Nhưng loại đãi ngộ này cũng không phải là tất cả mọi người có thể hưởng thụ được, bởi vì thiếu tài nguyên chữa bệnh, số lượng bác sĩ không đủ, thường thì mười mấy bác sĩ phải chịu trách nhiệm điều trị và cứu chữa cho hàng ngàn binh lính gìn giữ hòa bình trong nội bộ.
Cho nên suy tính xuất phát từ chính trị, đã cử bác sĩ đi xe chuyên dụng đến nhà của mấy tù trưởng bên ngoài để chữa bệnh, dân chúng bình thường ngay cả viện trợ chữa bệnh cơ bản cũng không nhất định có thể nhận được.
“Không có gì, chẳng qua là cảm thấy chiến tranh thật sự rất tàn khốc.” Nhìn chằm chằm ngoài cử sổ, Thẩm Tòng Thiện mở miệng nói.
“Đúng vậy, dân tị nạn thật đáng thương.” Lộ Nghi nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy trên đường đi, cũng gật đầu phụ họa nói.
“Các cô là chưa thấy được cuộc chiến tranh thật sự đâu.” Lão Lý lái xe, đến sớm hơn Thẩm Tòng Thiện nửa tháng, người rất nhiệt tình, nói cũng rất nhiều, “Lúc đội tiền trạm của chúng tôi đến đây, nội chiến mới kết thúc được một hai ngày, cảnh tượng nhìn thấy mới gọi là bi thảm. Khắp nơi đều là xác chết, mặt đất đều là máu đỏ tươi. Thủ đô lân cận còn khá hơn một chút, dọc theo bờ phía Tây hầu như đều bị san bằng, nghe nói không ít dân tị nạn bên kia chạy trối chết qua đây, đều dựa vào ăn thịt người chết để tồn tại.”
Thẩm Tòng Thiện càng nghe càng cảm thấy buồn nôn, cô không thể nào tưởng tượng ra được việc dựa vào ăn thịt người chết để duy trì sự sống là loại cảm giác như thế nào, nhưng có thể tưởng tượng được tình hình tệ đến mức độ nào.
“Anh Lý, đừng nói nữa, thật là buồn nôn.” Lộ Gia Nghi không chịu được nói.
“Ha ha, quên mất khả năng tiếp nhận của con gái các cô tương đối kém.” Lão Lý xin lỗi cười nói.
Đột nhiên, Thẩm Tòng Thiện tinh mắt phát hiện trong rừng cây phía trước dường như có người nằm ở đó, trên quần áo là một mảng màu đỏ chói mắt, giống như là vết máu.