Lộ Gia Nghi lịch sự chào hỏi hai người họ, Tòng Thiện rất là nhiệt tình đáp lại, nhưng Hàn Dập Hạo lại vẫn với vẻ mặt không nóng không lạnh như cũ.
Hàn Dập Hạo ở đây, hai người không có trò chuyện với nhau nhiều, chờ sau khi Lộ Gia Nghi rời đi, Hàn Dập Hạo hỏi Tòng Thiện: “Em vẫn còn liên lạc với cô ấy?”
“Ừm.” Tòng Thiện gật đầu, lại hỏi ngược lại, “Không được sao?”
“Không phải anh muốn can thiệp vào kết giao của em với người khác, mà là em thật sự tin Lộ Gia Nghi như vậy sao?” Hàn Dập Hạo lời ít ý nhiều chỉ ra, sau khi về nước, anh đã từng điều tra qua Lộ Gia Nghi, phát hiện những năm gần đây, quỹ tích cuộc sống của cô ấy lại có sự trùng khít với một người có trình độ khát biệt như anh, lúc cụ Hàn còn ở đại viện quân khu, thật ra thì hai người đã từng gặp mặt qua, sau khi anh học trường quân đội, cô cũng thi vào trường quân đội, ở lúc anh chỉ huy quân đội diễn tập, cô lại lấy thân phận quân y xin tham gia, ngay cả danh sách gìn giữ hòa bình Châu Phi, người khác cũng là chỉ sợ không kịp, cô ấy lại hết sức tích cực mà ghi danh tham gia. Sau khi Tòng Thiện bị tập kích, Hàn Dập Hạo cũng đã từng nghi ngờ tới cô ấy, nhưng lúc ấy cô đi Mỹ học, khả năng cũng không lớn. Nhưng bất kể nói thế nào, tự đáy lòng Hàn Dập Hạo là không thích Lộ Gia Nghi, nếu không phải là cô ấy, anh và Tòng Thiện sớm đã nên ở bên nhau, đâu còn lại trải qua nhiều lận đận như vậy.
“Cô ấy làm cái gì sao?” Tòng Thiện nhìn anh, không hiểu hỏi.
“Không có.” Hàn Dập Hạo nói là thực tế, tuy anh cũng không hy vọng Tòng Thiện và Lộ Gia Nghi tiếp tục lui tới, nhưng trước khi chưa có bằng chứng cụ thể, anh không muốn lại vì cái đề tài mà cãi nhau.
“Vậy tại sao anh không tin cô ấy?” Tòng Thiện hỏi ngược lại, tuy trước kia Hàn Dập Hạo và Lộ Gia Nghi từng có “qua lại”, nhưng bây giờ Lộ Gia Nghi cũng đã nhìn về phía trước, mà Hàn Dập Hạo vốn không nhớ ra được chuyện kia, cần gì phải tiếp tục canh cánh trong lòng. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
“Tóm lại, nên có tâm phòng bị người.” Hàn Dập Hạo dặn dò nói.
“Biết rồi, ai là người tốt ai là người xấu em vẫn còn có thể phân biệt được.” Tòng Thiện khoát khoát tay, có chút “bất mãn” nói, anh không cần phải luôn cho rằng cô không có năng lực phân biệt đúng sai có được hay không.
“Phải không?” Hàn Dập Hạo vừa nghe, chân mày liền nhướn cao, bắt đầu quở trách nói, “Là ai giúp Thẩm Tòng Như? Lúc đầu là ai một mực hiểu lầm anh?”
“Sao anh lại nhỏ nhen như vậy.” Tòng Thiện cũng nhíu mày, trừng mắt nhìn anh, mắng trả lại, “Tại sao anh không nói đến những chuyện rách nát trước kia anh làm, em làm sao lại ‘hiểu lầm’ anh? Còn Thẩm Tòng Như, em là cho rằng sau khi nó trải qua chuyện sẽ trở nên chín chắn, em làm sao biết nó vẫn như cũ?”
“Em còn nói mỗi lần anh đều có một đống lý do, anh thấy em mới phải.” Hàn Dập Hạo cưng chiều véo cái mũi của cô, giận quá hóa cười.
“Hàn thiếu.” Lúc này, một bác sĩ mặc áo khoác trắng đi tới, nhìn thấy Hàn Dập Hạo, vẻ mặt tươi cười chào hỏi nói.
“Bác sĩ Tưởng.” Hàn Dập Hạo nhìn thấy đối phương, cũng khách sáo lên tiếng chào hỏi.
“Sao cậu lại ở đây, ‘thân thể quốc phòng’ của chúng ta làm sao vậy?” Nhìn qua trông bác sĩ Tưởng hơn sáu mươi tuổi, thái độ với Hàn Dập Hạo rất là nhiệt tình.
“Không có gì, chỉ là làm kiểm tra thân thể.” Hàn Dập Hạo dường như không muốn nhiều lời, nói sang chuyện khác, “Vậy chúng tôi đi trước nhé.”
“Đi đi, đi đi.” Bác sĩ Tưởng nở nụ cười chân thành phất phất ta, từ biệt nói.
“Ông ấy là ai vậy?” Tòng Thiện có chút tò mò hỏi, sao có thể gặp được nhiều người quen ở trong bệnh viện này vậy.
“Bác sĩ gia đình của ông nội anh.” Hàn Dập Hạo thản nhiên đáp.
“À.” Tòng Thiện sáng tỏ gật gật đầu, hiểu rõ thái độ khách sáo và xa lánh vừa rồi của Hàn Dập Hạo, hẳn là không muốn nói nhiều với đối phương, khiến đối phương đoán được thân phận của cô. Nhưng chẳng biết tại sao, cô cảm giác mình giống như một nhân tình không thể lộ ra ngoài ánh sáng, có thể đi gặp bạn bè, gặp người ngoài, lại không thể công bố với người trong nhà.
Làm kiểm tra xong, thân thể Hàn Dập Hạo hết thảy đều bình thường, Tòng Thiện mới yên lòng, trên đường trở về, Tòng Thiện chợt nhìn thấy một con đường quen thuộc, tầm mắt không khỏi dừng lại rất lâu.
Thấy Tòng Thiện vẫn nhìn chằm chằm vào đầu đường kia, Hàn Dập Hạo mở miệng hỏi: “Làm sao vậy? Chỗ đó là chỗ nào?”
“Không có gì.” Tòng Thiện quay đầu lại, nói, “Là cô nhi viện em đã từng ở, rất nhiều năm rồi chưa có trở về thăm, hôm nay đi qua nơi này, cho nên nhìn lâu thêm một chút.”
Hàn Dập Hạo nghe xong, suy nghĩ một chút, đề nghị: “Không bằng hôm nay anh cùng em đi xem một chút nhé.”
“Anh muốn đi?” Tòng Thiện vừa nghe, tinh thần liền tỉnh táo, nhưng có chút không xác định dò hỏi.
“Vừa khéo trước nay anh cũng chưa từng đến cô nhi viện, ghé thăm bọn nhỏ cũng tốt.” Hàn Dập Hạo cười cười, quay đầu xe, lái vòng lại.
Ở đây không có bãi đậu xe riêng biệt, hai người đi một đoạn đường mới đến cô nhi viện, đây là một con đường nhỏ tàn cũ, cùng với nhà chọc trời hai bên đường tạo thành đối lập rõ nét.
“Ở đây thay đổi rất nhiều, nếu không phải cái ký hiệu này, đoán chừng em cũng không nhận ra được.” Tòng Thiện chỉ vào một cái cột mốc chim bồ câu ở phía trên ngôi nhà nhỏ nói.
“Em đã ở đây trong một năm?” Hàn Dập Hạo quan sát bốn phía, đối với tất cả những nơi cô đã từng lớn lên đều tràn đầy tò mò.
“Ừ, sau khi mẹ em tự sát, đã được đưa đến đây, nếu như không phải cậu đón em về nhà, có lẽ em vẫn còn ở đây.” Tòng Thiện chậm rãi nói, trong giọng nói nghe không ra một tia bi thương nào, đối với chuyện trước kia, cô đã sớm tập thành thói quen.
“Vậy thời gian em ở đây có tốt hay không?” Hàn Dập Hạo cẩn thận dò hỏi.
“Không có gì tốt hay không tốt, cơ hồ là em cũng chưa từng nói chuyện nhiều với bọn họ. Nhìn xem, bên trong còn có người.” Tòng Thiện có chút hưng phấn nói, kéo anh đi tới cửa lớn, gõ gõ cánh cửa đóng chặt.
Trên cửa sắt có sắt rỉ rơi xuống, rơi ở trên nền gạch rêu xanh, có một cảm giác tiêu điều.
Lập tức có một cụ ông khom còng khập khiểng đi tới, nhìn thấy hai người ngoài cửa, đôi mắt vẩn đục có chút nghi ngờ, ông hỏi: “Các cháu muốn tìm ai?”
“Bác Qua!” Tòng Thiện nhìn thấy ông cụ, vui mừng gọi.
Ông cụ sửng sốt, giọng òm òm chậm rãi hỏi: “Cháu biết tôi sao?”
“Viện trưởng còn ở đây không ạ? Cháu đã từng ở đây, có thể cho chúng cháu đi vào không?” Tòng Thiện giải thích nói.
“Viện trưởng?” Đầu óc ông cụ dường như không tốt lắm, không biết có nên để cho hai người họ đi vào hay không.
Lúc này, một cô gái trẻ tuổi dìu lấy một cụ bà lớn tuổi đi tới.
Tòng Thiện vừa thấy, lập tức vẫy tay gọi: “Viện trưởng.”
Cụ bà đến gần, nhìn chằm chằm vào Tòng Thiện hồi lâu, mơ hồ hỏi: “Cháu là ai?”
“Cháu là An Ninh.” Tòng Thiện nói ra tên trước kia, tên của cô là Thẩm Tòng Tâm lấy từ trong tên An Đạo Ninh, nhưng kể từ khi nhà họ Thẩm biến đổi, sau khi Thẩm Tòng Tâm chết, Tòng Thiện đã đổi tên mình lại, không muốn cùng người nọ có một chút quan hệ nào.
“À.” Đầu tiên bà cụ không có phản ứng, qua hồi lâu, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, chỉ vào Tòng Thiện, vui mừng nói, “An Ninh! Bà nhớ ra rồi, khi đó là cảnh sát đưa cháu tới.”
“Đúng vậy, là cháu.” Tòng Thiện cười đáp.
“Cũng đã lớn như vậy rồi.” Bà viện trưởng vui mừng nói.
“Bà ngoại, trước tiên bà để cho người ta đi vào rồi hãy nói.” Cô gái trẻ tuổi bên cạnh cười nhắc nhở.
“Đúng, đúng, bác Qua, mở cửa ra đi.” Bà viện trưởng cười ha hả, bảo ông cụ trông cửa mở cửa ra.
Cửa sắt “két” mở ra, Tòng Thiện dắt tay Hàn Dập Hạo đi vào.
“Viện trưởng, thân thể của bà có khỏe không ạ?” Tòng Thiện dìu bên kia cụ bà, quan tâm hỏi. Năm đó, lúc cô vẫn còn ở cô nhi viện này, viện trưởng cũng đã hơn năm mươi, bây giờ e rằng đã bảy tám chục tuổi rồi, quay về có thể lại nhìn thấy bà cụ, Tòng Thiện cũng cảm thấy rất vui.
“Tốt, tốt.” Cụ bà gật gật đầu, miệng không còn mấy cái răng móm méo hỏi, “Bên cạnh cháu là?”
“Cháu là bạn trai của cô ấy.” Hàn Dập Hạo chủ động đáp, mỉm cười trả lời với bà cụ.
“Tiểu Nhã trưởng thành rồi, cũng đã có bạn trai.” Cụ bà vui mừng nói.
“Xin chào anh chị, tôi là cháu gái của viện trưởng, mời vào trong ngồi.” Cô gái trẻ tuổi với khuôn mặt tròn núc ních, thần sắc giống như quả táo ngon, dáng vẻ rất giống viện trưởng khi còn trẻ, lúc nào cũng là cười híp mắt.
“Xin chào.” Tòng Thiện cười đáp.
Hàn Dập Hạo ở phía sau kéo lấy cô, thấp giọng hỏi: “Tiểu Nhã?”
“Đó là tên viện trưởng đặt cho em, lúc em tới đây, không có nói chuyện với bất cứ ai, vì vậy đã được đặt biệt danh là” Tiểu Câm “. Sau khi viện trưởng biết, không cho người khác gọi em là câm nữa, liền gọi em là Tiểu Nhã.” Tòng Thiện cũng hạ thấp giọng giải thích nói.
“À.” Hàn Dập Hạo sáng tỏ, trêu nói, “Tên này nghe cũng không tệ lắm, Tiểu Câm.”
“Tiểu Lục Tử lại càng không tệ.” Tòng Thiện mắng trả lại.
“Nhanh mồm nhanh miệng!” Hàn Dập Hạo “trừng” cô một cái, kéo cô đuổi theo mấy người trước mặt.