Trương Thục Hiền bị dọa sợ tới mức thiếu chút nữa hét lên, An Đạo Ninh uy hiếp nói: “Ai dám lên tiếng, tôi sẽ bắn chết nó!”
Trương Thục Hiền lập tức che miệng, không dám phát ra âm thanh.
“An Đạo Ninh, nếu ông làm tổn thương chúng tôi, nhất định khó thoát khỏi lưới pháp luật!” Tòng Thiện cảnh giác nhìn chằm chằm họng súng của ông, khóe mắt quét về phía cửa, chỗ vị trí hiện tại của bọn họ vừa khéo bị bức tường ngăn lại, người bên ngoài không nhìn thấy được khác thường.
Bởi vì không ngờ tới sẽ gặp nguy hiểm, Tòng Thiện để cho đám người tài xế chờ ở bên ngoài, vốn định tưởng nhớ lại quá khứ, lại không ngờ An Đạo Ninh lại trốn ở trong này.
“Hừ, mày và thằng nhóc họ Hàn kia làm hại tao hai bàn tay trắng, mày cảm thấy tao còn sợ pháp luật sao!” Bộ âu phục trên người An Đạo Ninh vô cùng bẩn, râu ria nhếch nhác, cả người giống như đột nhiên già đi mười tuổi, phong thái nho nhã ngày xưa không còn, nhìn qua càng giống như một kẻ lang thang, ông dùng súng chỉa vào Tòng Thiện, ra lệnh với Thẩm Tòng Như, “Đi đóng cửa lại cho tao!”
Sắc mặt Thẩm Tòng Như tái nhợt, không biết nên phản ứng thế nào.
“Không đi tao sẽ nổ súng bắn chết từng người chúng mày!” An Đạo Ninh nhếch miệng quát nói.
Thẩm Tòng Như sợ tới mức hai chân khẽ run, cô không dám phản kháng, chỉ thành thật nghe lời đi đóng cửa lại.
“Ông đóng cửa lại, người bên ngoài dĩ nhiên là biết bên trong khác thường, ông còn trốn được sao?” Tòng Thiện âm thầm dịch chuyển bước chân, cô đang tính toán có nắm chắc chế ngự được An Đạo Ninh hay không, song, An Đạo Ninh cũng không phải là kẻ ngu, ý nghĩ thoáng qua của Tòng Thiện, là ông biết cô đang tính cái gì.
“Tốt nhất mày chớ lộn xộn, nếu không tao nổ súng bắn gãy chân của mày trước!” Hai mắt của An Đạo Ninh đỏ ngầu, cả người hung ác.
“Dù sao con bé cũng là con gái ruột của ông, sao ông có thể muốn giết con bé!” Trương Thục Hiền nhịn không được nói một câu, tuy bà rất sợ, nhưng vẫn là nhịn không được nói.
“Đời này chuyện tôi hối tiếc nhất chính là để nghiệt chủng này sống!” An Đạo Ninh mặt mày méo mó, sớm biết cô sẽ liên kết với Hàn Dập Hạo để đối phó với ông, khi đó ông nên tự tay bóp chết cô! Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Tòng Thiện nghe được câu này, trong lòng cũng không có cảm thấy đau khổ, từ trước tới giờ cô không có coi người đàn ông trước mắt này làm cha, đương nhiên cũng sẽ không bởi vì lời của ông mà cảm thấy khổ sở.
“Đều lên lầu cho tôi!” An Đạo Ninh di chuyển súng trong tay, ra lệnh ba người đi lên lầu.
Tòng Thiện biết bây giờ không thể chống chọi với ông, chỉ có thể theo yêu cầu của ông, chậm rãi đi lên lầu.
Cố ý, cô đụng phải bình hoa trên cầu thang, “choang” một tiếng, vang lên tiếng động rất lớn.
Quả nhiên, rất nahnh đã có người tới gõ cửa, hỏi thăm có sao không.
An Đạo Ninh nhìn thấu mục đích của Tòng Thiện, cười lạnh nói: “Vừa khéo tao muốn dẫn dụ thằng nhóc họ Hàn kia tới.” Ông lớn tiếng hô lên với cửa đối diện: “Thông báo cho Hàn Dập Hạo biết, vợ của nó đang ở trên tay của tao, nếu muốn nó không có chuyện gì, liền lập tức lăn tới đây cho tao!”
“Rầm” một tiếng, cửa bị người phá ra, người bên ngoài nhìn thấy An Đạo Ninh cầm súng trong tay, nhất thời khẩn trương quát: “Buông mợ chủ ra!”
“Đều cút ra ngoài cho tao!” An Đạo Ninh chỉa súng vào đầu của Tòng Thiện, giận dữ quát: “Gọi Hàn Dập Hạo tới đây gặp tao, nếu không tao sẽ giết nó!”
Bọn họ không dám chọc giận ông, đành phải lui ra ngoài, lập tức gọi điện thông báo cho Hàn Dập Hạo biết.
Uy hiếp ba người Tòng Thiện đi lên lầu hai, An Đạo Ninh cũng bình tĩnh lại, ông nhìn Tòng Thiện, cười lạnh nói: “Nếu như hôm nay tao không chiếm được thứ tao muốn, vậy tao sẽ làm cho chúng mày chôn cùng!”
“Ông chớ làm bậy.” Sắc mặt Tòng Thiện bình tĩnh, nhưng trong lòng lo sợ bất an, cô mang thai gần chín tháng, mà Trương Thục Hiền và Thẩm Tòng Như lại là tay trói gà không chặt, ba người bọn họ cộng lại cũng chưa hẳn là đối thủ của An Đạo Ninh, “Thừa dịp bây giờ còn chưa có đúc thành sai lầm lớn, ông thả chúng tôi rời đi, tôi đảm bảo tuyệt sẽ không khởi tố ông.”
“Phải đó, tuy ông không còn tiền, nhưng còn có người nhà.” Lá gan của Thẩm Tòng Như lớn hơn so với Trương Thục Hiền, hơn nữa cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, cho nên sau khi trải qua nỗi sợ hải lúc ban đầu, bây giờ bình tĩnh không ít, cô thử thuyết phục An Đạo Ninh, “Không phải ông có con gái tên là An Bối Bối sao—”
“Đừng nhắc tới Bối Bối!” An Đạo Ninh giống như bị người đạp trúng chỗ đau, mặt liền biến sắc, đầu súng lại chỉa về phía của Tòng Thiện, “Cũng là vì mày, Bối Bối không chịu tha thứ cho tao, vợ của tao cũng rời khỏi tao, tất cả đều là mày làm hại!”
Tòng Thiện bắt đầu căng thẳng, sợ An Đạo Ninh tức giận công tâm, thật sự sẽ nả một phát súng vào cô. Hai tháng trước, cô điều tra được thân thế của An Bối Bối, hóa ra An Bối Bối không phải là Tô Nhị Hà sinh, mà là An Đạo Ninh say rượu mất lý trí cưỡng gian em họ của Tô Nhị Hà, lúc đó cô bé kia chỉ có mười bảy tuổi, xảy ra chuyện như vậy đương nhiên là bị dọa sợ tới mức khóc mãi. Tô Nhị Hà rất tức giận, nhưng vì giữ lại trái tim của An Đạo Ninh, bà khuyên cô bé ấy sinh đứa bé ra. Kết quả sinh ra vẫn là một cô con gái, lúc đó sắc mặt của An Đạo Ninh và Tô Nhị Hà đã thay đổi, ôm đứa bé đi, bỏ lại cô bé kia ở lại trong bệnh viện chẳng quan tâm. Một cô gái vị thành niên, trải qua liên tiếp đả kích, người nhà mẹ đẻ còn ghét bỏ đuổi cô ra khỏi nhà. Không lâu sau, cô gái bị điên, bị nhốt vào bệnh viện tâm thần, mà nhà họ An vì che giấu gièm pha, nói An Bối Bối là Tô Nhị Hà sinh, dối trời qua biển.
Tòng Thiện điều tra được chuyện này, dĩ nhiên sẽ không để cho nó đá chìm xuống biển. Cô biết, sau khi An Đạo Ninh biết mình không có con trai, đối với hai cô con gái này yêu thương gấp bội, nếu để An Bối Bối và ông trở mặt thành thù, nhất định giống như cắt thịt của ông. Cho nên, cô một mình hẹn An Bối Bối ra ngoài, đưa cô đi gặp mẹ ruột của mình, cũng là giám định quan hệ, nói cho cô biết chân tướng.
Mới đầu An Bối Bối dĩ nhiên không tin, song, sự thật bày ra ở trước mắt, hơn nữa diện mạo của cô và mẹ của cô giống như một khuôn đúc ra, không thể không khiến cô tin tất cả chuyện này.
Cứ như vậy, An Bối Bối trở về nhà họ An ầm ĩ một trận với An Đạo Ninh, sau đó bỏ nhà ra đi, không biết tung tích.
Mà Tô Nhị Hà hôm sau đã được đưa vào bệnh viện, nghe nói là bị An Đạo Ninh đánh cho bị thương nặng, về phần tại sao bọn họ đánh nhau, Tòng Thiện đoán, có lẽ là có liên quan đến việc An Đạo Ninh không sinh được con. Tuy cô không tìm được chứng cứ, nhưng cô tin là Tô Nhị Hà động tay động chân ở trong đồ ăn của An Đạo Ninh, khiến ông mất đi khả năng sinh con. Mà An Đạo Ninh, tuy là về sau tra ra được, nhưng sợ chuyện của An Bối Bối sẽ bị Tô Nhị Hà vạch trần, cho nên liên tục đè nén. Cho đến An Bối Bối bộc phát, An Đạo Ninh mới trút hết tất cả lửa giận ở trên người của Tô Nhị Hà.
Tô Nhị Hà thiếu chút nữa bị ông đánh chết, sau khi xuất viện đương nhiên là sẽ không trở về nhà họ An nữa, mà An Nhuế cũng hết sức căm hận An Đạo Ninh, vì vậy trong đêm đón mẹ mình từ bệnh viện, đi ra nước ngoài. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Có thể nói bây giờ An Đạo Ninh chân chính là người cô đơn, chúng bạn xa lánh! Như vậy An Đạo Ninh là thế sức nguy hiểm, cho nên Tòng Thiện không dám chọc giận ông, đành phải dùng kế hoãn binh, “Nếu như tôi chết, ông thật sự không lấy được gì cả. Ông vất vả kinh doanh mấy chục năm, thật chẳng lẽ cam tâm việc sắp thành lại hỏng sao? Ông chờ Dập Hạo tới, anh ấy sẽ thỏa mãn chỗ điều kiện ông nói, chỉ cần ông không làm hại chúng tôi.”
“Mày yên tâm, ở trước khi tao lấy được tiền, tao vẫn sẽ giữ lại cái mạng tiện của ba người chúng mày!” An Đạo Ninh cười lạnh nói, mục đích chủ yếu của ông đương nhiên là vì cầu tài, chỉ cần lấy được tiền, ông ra nước ngoài cũng có thể Đông Sơn tái khởi.
Lúc này Thẩm Tòng Như đột nhiên nhớ ra gì đó, nhìn An Đạo Ninh chăm chăm nói: “Tôi nhớ ra rồi, lúc tôi bị người bắt cóc đã nghe qua giọng của ông, tuy là không rõ lắm, nhưng tôi có thể khẳng định giọng truyền ra trong điện thoại là của ông!”
“Nhớ ra thì sao? Chúng mày cũng chết tới nơi rồi!” An Đạo Ninh lạnh lùng liếc nhìn cô, khinh thường nói.
[ truyen cua tui ʘʘ nEt ]
“Lần đó là ông bắt cóc Tòng Như, là ông đánh chồng tôi bị thương sao!” Trương Thục Hiền phản ứng kịp, thì ra là An Đạo Ninh thật sự tham gia vào mọi chuyện, nếu không phải là ông, Thẩm Tòng Nghĩa cũng sẽ không bị người ta đánh bị thương vào bệnh viện, càng sẽ không liên tục bị kích thích, nhảy lầu. Hóa ra, An Đạo Ninh là người khởi xuống hết thảy mọi chuyện. Trương Thục Hiền trở nên có chút kích động, bà nhìn chằm chằm vào An Đạo Ninh, ánh mắt tràn đầu thù hận.
“Là tôi đánh Thẩm Tòng Nghĩa bị thương thì sao, tôi hối hận tại sao lúc đó không bảo người đánh ông ta tàn phế, thưởng thức một chút ông ta đau đớn trước khi chết, thật đúng là một tiếc nuối lớn của cuộc đời.” An Đạo Ninh lạnh lùng cất tiếng cười to.
“Tên ma quỷ này!” Trương Thục Hiền giận đến mức ngực kịch liệt phập phồng, mắng to.
“Dài dòng nữa tôi giết bà trước!” An Đạo Ninh uy hiếp nói.
“Ông chớ làm tổn thương mẹ của tôi.” Thẩm Tòng Như che chắn ở trước mặt Trương Thục Hiền, hét lên.
“Thật đúng là mẹ con tình thâm.” An Đạo Ninh híp híp mắt, lóe ra vẻ tàn nhẫn, “Dù sao hai người các người cũng không dùng được, tôi sẽ tiễn các người lên đường trước!”
Nói xong, định nổ súng.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Tòng Thiện nâng lấy bình hoa bên cạnh, liền dùng sức đánh tới An Đạo Ninh.
“Choang!” Bình hoa bể nát ở trên không trung, mãnh vụn rơi xuống đầy đất.
“Chạy mau!” Tòng Thiện hét lên với Trương Thục Hiền và Thẩm Tòng Như, mình vừa mới chạy hai bước, bức tường phía sau liền có thêm một vết đạn.
“Muốn chạy ư! Không dễ như vậy!” An Đạo Ninh chạy về phía của Tòng Thiện, mắt thấy sắp đuổi kịp, đột nhiên cái ót lại bị một đồ vật dùng sức nện một cái.
Ông quay đầu nhìn lại, thấy là Thẩm Tòng Như ném cục đá tới, ông sờ sờ máu tươi ở sau đầu, giận không kiềm được bắn mấy phát súng về phía bên kia.
Tòng Thiện chạy mấy bước, thấy An Đạo Ninh xoay người đối phó với Thẩm Tòng Như, lập tức hét lớn: “An Đạo Ninh, không phải ông muốn bắt tôi sao? Ông tới đây!”
So với Thẩm Tòng Như, đương nhiên Tòng Thiện quan trọng hơn nhiều, An Đạo Ninh nghĩ thầm bắt Tòng Thiện trước, rồi đối phó với hai mẹ còn này sau, vì vậy nhấc chân chạy về phía của Tòng Thiện.
Tòng Thiện tự biết nếu bây giờ trốn không thoát, An Đạo Ninh tuyệt sẽ không để cho cô bình yên không sứt mẽ rời đi, vì vậy đánh cược một phen, chạy xuống dưới lầu.
An Đạo Ninh thấy Tòng Thiện đã đến cầu thang, lập tức nhắm ngay phía sau lưng của cô, quát lớn: “Mày tiếp tục tiến thêm một bước, tao sẽ lập tức nổ súng bắn chết mày!”
“Tôi liều mạng với ông!” Song, Trương Thục Hiền lại đột nhiên từ phía sau vọt ra, quyết tâm vọt tới An Đạo Ninh, súng trong tay của ông mất chuẩn xác, đạn bắn sượt qua quần áo của Tòng Thiện.
“Buông tay!” An Đạo Ninh không nghĩ tới sức của Trương Thục Hiền lại lớn như vậy, trong lúc nhất thời lại để cô tránh được.
Lúc Trương Thục Hiền biết được An Đạo Ninh có phần hại chết Thẩm Tòng Nghĩa, thì đối với ông tràn đầy thù hận, vừa rồi ông còn đả thương Thẩm Tòng Như, thù mới hận cũ cùng lúc xông lên đầu, Trương Thục Hiền hận không thể cùng chết với ông, cho nên bà cũng không sợ, cho dù chết, cũng phải kéo ông theo!
“Hai đứa chạy mau!” Trương Thục Hiền giữ chặt tay của An Đạo Ninh, người nọ cong tay đánh vào đầu của bà, đầu của bà choáng váng, nhưng không có buông tay.
“Mẹ!” Thẩm Tòng Như khóc hét lớn, bắp chân của cô bị trúng đạn, khập khiễng chạy tới, muốn cứu Trương Thục Hiền.
Tòng Thiện cũng chạy tới, nhưng tóc độ cũng không phải quá nhanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn An Đạo Ninh nả một phát súng vào trán của Trương Thục Hiền!
“Mẹ!”
“Mợ!”
Hai tiếng kinh hô cùng thốt lên, An Đạo Ninh cười gằn đẩy thi thể của Trương Thục Hiền ra, cầm súng nhắm ngay Tòng Thiện.
“Bốp!” Thẩm Tòng Như dùng sức đánh vào phía sau lưng của An Đạo Ninh, mà Tòng Thiện cũng bắt được cánh tay của ông.
“Súc sinh, tôi muốn ông phải đền mạng!” Thẩm Tòng Như thấy mẹ mình đã chết, hai mắt vằn đỏ, liều mạng bóp chặt cổ của An Đạo Ninh.
“Buông tay!” An Đạo Ninh nhấc chân đạp về phía bụng của Tòng Thiện, Tòng Thiện lập tức tránh đi, dưới chân lại giẫm lên máu tươi của Trương Thục Hiền chảy ra, trọng tâm bất ổn, cả người đổ về phía sau.
Nghìn cân treo sợi tóc, Hàn Dập Hạo rốt cuộc chạy tới, song, khi anh đá văng cánh cửa, lại nhìn thấy một cảnh tượng tâm thần đều bay mất như thế này.
Tòng Thiện kéo lấy An Đạo Ninh, An Đạo Ninh kéo lấy Thẩm Tòng Như, ba người cùng lăn xuống cầu thang!
“Tòng Thiện!” Hàn Dập Hạo nhanh chóng xông lên phía trước, khóe mắt như muốt nứt ra mà chỉ có thể nhìn Tòng Thiện lăn xuống cầu thang, khi anh đón được cô, thì cô chỉ che bụng cất tiếng kêu yếu ớt.
“Bụng em đau quá—”
Máu, từ dưới người của cô chảy ra, giống như mực mà nhuộm đen cả trời đất.
Hàn Dập Hạo ôm lấy cô, giống như phát điên chạy mà ra ngoài, giống như dã thú bị thương vậy, giọng kinh động trời đất: “Mau gọi xe cứu thương!”
——
Nhà văn Mỹ nổi tiếng về chủ nghĩa hiện thực phê phán ở Châu Âu? Henry, ở trong một truyện ngắn nổi tiếng của ông có nói, “Cuộc sống là do khóc sụt sùi, thút thít và mỉm cười tạo thành, mà thút thít chiếm phần lớn trong đó...”
Những lời này, trước đây Tiễn Thiểu Kiệt cũng không đồng tình, song, khi anh nhìn thấy hai người đàn ông đã từng kiên cường như sắt này, giờ đây lại mệt mỏi gầy gò, mới rốt cuộc hiểu được hàm nghĩa của những lời này.
Bên trong cửa
Vương Đình yên lặng ngủ sâu, cô mất máu quá nhiều, lại bị kinh sợ, hôm nay lâm vào hôn mê.
Ngoài cửa
Câu Tử Minh chắp hai tay trước ngực, lẳng lặng ngồi ở trên ghế dài, cầu xin trời cao mau để cho cô tỉnh lại.
Bên trong cửa
Sắc mặt Tòng Thiện tái nhợt, hai hàng lông mày nhíu chặt, đã ngất đi.
Ngoài cửa
Hàn Dập Hạo thẩn thờ đứng ở ngoài phòng phẫu thuật, siết chặt quả đấm, lòng đau như cắt.
Cũng không ai biết được bước kế tiếp vận mệnh sẽ là nhân từ hay là tàn nhẫn, cũng không ai đoán được, tương lai mai kia, rốt cuộc là dạng gì—
- Hoàn chính văn -