Ánh sáng càng lúc càng gần, cô có thể nghe được tiếng ô tô lao nhanh tới.
Chạy nhanh! Chạy nhanh!
Trong đầu cô chỉ còn lại một cái ý niệm này.
Rốt cuộc, chạy tới giữa lộ, cô thả Hàn Dập Hạo xuống, đuỗi hai tay ra đón xe.
Lúc này, cô thấy rõ được đoàn xe việt dã quân dụng kia là cùng một màu, xem ra hẳn là một lực lượng vũ trang, chỉ là không biết thuộc về thế lực nào.
Nhưng bây giờ, cô chỉ có thể đánh cuộc một lần.
Chiếc việt dã quân dụng dẫn đầu dừng lại ở trước mặt của cô, xe phía sau cũng dừng lại.
Cô vừa muốn mở miệng, lại nhìn thấy mấy người đàn ông da đen trong xe phía sau nhanh chóng chạy ra, bọn họ cầm AK, bao vây Tòng Thiện.
Cô vội vàng giơ cao hai tay, dùng tiếng anh nhanh chóng nói: “Đừng khẩn trưởng, tôi là cảnh sát gìn giữ hòa bình, bạn của tôi bị rắn cắn bị thương, muốn nhờ các anh giúp đỡ một chút đưa chúng tôi về doanh trại.”
Nói rõ nghề nghiệp của mình và nguyên nhân xin giúp đỡ, Tòng Thiện cầu nguyện bọn họ có thể nghe hiểu được tiếng Anh.
Đối phương hiển nhiên nghe hiểu, nhưng phản ứng lại là dùng tiếng Anh bảo cô cút ngay, một người đàn ông còn cố đẩy cô té xuống đất.
Cánh tay to khỏe đẩy cô không chút lưu tình, cô lại tinh mắt mà nhìn thấy được hình xăm vật tổ dữ tợn trên cánh tay ngăm đen của người đàn ông.
Cô đưa tay nắm chặt tay của đối phương, không đợi anh ta nổi giận, lớn tiếng nói: “Các anh là tộc Raim! Hôm nay tôi đã cứu thiếu gia của các anh, các anh nhất định phải giúp tôi!”
Người da đen không biết cô đang nói bậy bạ gì, cánh tay bị cô nắm chặt, lại càng tức giận hơn, giơ báng súng lên muốn đánh cô.
đọc truyện❤cùng //
truyencuatui.net/Tòng Thiện cũng không biết sức lực từ đâu tới, cô rất cứng rắn mà đón lấy báng súng, hai tay nắm chặt không buông.
“Tôi muốn gặp người đứng đầu của các anh!” Cô bất chấp mấy chục cây súng chỉa vào cô, cao giọng hô to.
Một tên cao gầy từ trong xe bước xuống.
“Các người đang làm gì vậy! Còn không mau đuổi cô ta đi!” Anh ta tức giận quát, nói bằng ngôn ngữ của dân bản xứ.
Tòng Thiện nghe không hiểu lời của anh ta, nhưng nhận ra người này, cô đẩy người da đen ra, tiến lên một bước nói, “Đợi một chút, tôi nhận ra anh, hôm nay tôi đã cứu thiếu gia của các anh!”
Đối phương quả nhiên nhìn về phía của cô, nhưng trên mặt tràn đầy nghi ngờ và bực mình.
“Trong rừng cây, tôi và đồng nghiệp của tôi đã cứu thiếu gia của các anh thoát khỏi miệng báo, là anh bắt chúng tôi đi.” Cô vội vàng nhắc nhở.
Người cao gầy đó rốt cuộc cũng nhận ra cô, cũng không thể trách trí nhớ của anh ta quá kém, mà là bộ dáng của Tòng Thiện hiện giờ, nhếch nhác không thể tả, trên mặt toàn là vết thương và vết bẩn, cùng với ban ngày quả thực tưởng như hai người.
“Ulla.” Lúc này, một giọng nói trầm thấp thuần phác từ cánh cửa mở sau xe truyền ra, một đôi giày ủng bóng loáng từ bên trong bước ra.
Người đàn ông được gọi là Ulla lập tức chạy tới.
Người đàn ông mặc quân phục cao lớn cường tráng bước xuống, tầm mắt của anh ta dừng ở trên người của Tòng Thiện, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Ánh đèn pha trước xe chiếu vào mắt Tòng Thiện, cô không thấy rõ bộ dáng của người đàn ông, nhưng đôi mắt sáng ngời và sắc bén kia lại rất giống con chim ưng trên bầu trời, vừa lạnh lùng lại vừa bễ nghễ liếc nhìn vạn vật.
Biết rõ anh hẳn là người đứng đầu đám người kia, Tòng Thiện cũng bất chấp Ulla nói gì đó ở trước mặt của anh, giành nói: “Chúng tôi là cảnh sát gìn giữ hòa bình, tôi không có ác ý, chỉ muốn xin cứu đồng nghiệp của tôi, xin anh hãy nhìn từ khía cạnh tôi đã từng cứu người của bộ lạc các anh, giúp đỡ giùm.”
“Ulla?” Người đàn ông lại không có để ý tới cô, anh ta hơi cất cao giọng, chờ Ulla giải thích. Anh chính là người nắm quyền của tộc Raim, tù trưởng Arsfat. Sở dĩ anh cả đêm từ phủ đệ Cecil vội vàng trở về, chính là bởi vì Ulla thông báo cho anh biết, em trai của anh-- Angus đã được tìm thấy, nhưng đồng thời đã bị trọng thương, tính mạng nguy cấp.
“Thưa tù trưởng, bọn họ chính là hai người cảnh sát gìn giữ hòa bình mà tôi đã nói.” Ulla dè dặt cẩn trọng nói, “Chỉ có điều lúc đó thiếu gia đã hôn mê, cho nên chúng tôi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tôi bảo người giam bọn họ lại trước, muốn đợi thiếu gia tỉnh lại sẽ hỏi rõ ràng. Nhìn dáng vẻ của bọn họ xem ra là tự mình bỏ trốn.”
Nghe đến đó, Arsfat giơ tay lên, ý bảo Ulla lui ra.
Anh đi về phía trước mấy bước, nhìn cô gái bê bối không thể tả kia, giọng nói nặng nề như nhạc cụ kim loại lại lên tiếng lần nữa: “Là cô cứu em trai Angus của tôi sao?”
Vừa nói, ánh mắt vừa quét mắt nhìn Tòng Thiện từ đầu đến chân, mặc kệ cô gái này có phải là đã từng cứu Angus hay không, chỉ dựa vào cô có thể còn sống thoát khỏi hang rắn cũng đã rất không đơn giản rồi. Không cần phải nói, vụ cháy rừng ở phía trước hẳn là hai người này đốt.
Lúc này, Tòng Thiện mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, vóc người của anh ta cao lớn, màu da là màu rám nắng, sáng hơn người da đen bình thường một chút, ngũ quan cũng là nổi trội hơn dân bản địa rất nhiều, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, đôi mắt màu xanh tím trong suốt và thâm thúy như biển rộng.
Chỉ có điều cô không có tâm tư nhìn xem diện mạo của anh ta, cô không biết Angus là ai, nhưng là có thể đoán được, cô vội vàng gật đầu, sốt ruột nói: “Đúng vậy, vị tiên sinh bên cạnh anh đây có thể làm chứng cho tôi. Thưa ngài, tôi biết người dân châu Phi rất là thân thiện và tốt bụng, xin ngài suy nghĩ ở ơn cứu mạng, giúp chúng tôi một chút.”
Arsfat hơi trầm tư, nếu đúng như lời cô nói, mạng của Angus là cô cứu, vậy anh không thể bỏ lại cô ở chỗ này.
“Dẫn bọn họ lên xe.” Arsfat mở miệng dặn dò nói.
“Cảm ơn!” Tòng Thiện thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói cảm ơn, “Cảm ơn ngài chịu cứu bạn của tôi.”
Tuy nhiên, câu tiếp theo của đối phương lại khiến cô như rơi vào hầm băng.
“Tôi chỉ là cho các người lên xe, nhưng chưa nói sẽ cứu bạn của cô.”
“Có ý gì?” Nụ cười trên mặt của cô nhạt dần.
“Các người đã lựa chọn bỏ trốn, vậy nên phải gánh chịu hậu quả.” Arsfat lạnh lùng nói, mặc dù tộc Raim không có bạc đãi người có ơn, nhưng bọn họ tự ý bỏ trốn, trong đó nhất định là có kỳ lạ, chuyện này chờ trở về bộ lạc sẽ xét hỏi tiếp, về phần sự sống chết của người bị trúng độc, đều phụ thuộc vào ý trời.