“Anh nhìn tôi làm gì?” Vừa mới quay người, Vương Đình nhìn thấy người đàn ông dựa ở bên cửa, không hiểu hỏi.
“Nhìn em nấu mì.” Câu Tử Minh khẽ cong môi mỏng, tự nhiên nói.
Vương Đình muốn đuổi anh ra, không ngờ đi vài bước, đầu lại bắt đầu có chút choáng váng.
“Sao rồi? Đầu lại choáng?” Câu Tử Minh bước nhanh tới, đỡ lấy cô.
Vương Đình đẩy anh ra, tự mình chống mặt bàn ổn định lại, đáp: “Không sao.”
“Còn nói không sao.” Câu Tử Minh không vui nhíu mày, bất mãn với hành động cô đẩy anh ra, “Nhất định muốn cậy mạnh có đúng không?”
Vương Đình lại không để ý tới anh, bắt đầu nấu nước nấu mì.
Câu Tử Minh thấy cô cố tình không đếm xỉa tới anh, đưa tay kéo cô qua, từ trên cao nhìn xuống mà liếc nhìn cô, nói: “Em nhất định phải chọc tức tôi?”
“Câu đại thiếu gia, nếu như cảm thấy tôi chọc tức anh, phiền anh cách xa tôi một chút.” Vương Đình bĩnh tĩnh đáp, cô thật sự không hiểu nổi Câu Tử Minh là có ý gì, nếu đã chê cô chướng mắt, bảo cô đi không phải là được sao, cô cũng không muốn ở chung với anh.
Câu Tử Minh nhìn cô chằm chằm, trong lòng nghĩ không thèm chấp nhặt người phụ nữ này, đợi vết thương của cô lành lại từ từ trừng phạt cô.
Anh buông cô ra, lại cảm thấy trong lòng khó chịu, liếc mắt nhìn bếp lò, bỏ lại một câu: “Làm hai phần.” Rồi xoay người rời đi.
Vương Đình cũng không có phản ứng, đây là nhà anh, cô anh thức ăn của anh, lý nên cũng làm phần của anh.
Nhưng vừa mới quay người lại, đầu lại có chút choáng, cô vội vàng chống người, chờ cảm giác choáng qua đi.
Thân thể cô không được tốt lắm cũng không tính là xấu, huống chi ở trong lúc cô hôn mê bác sĩ cũng đã truyền chất dinh dưỡng cho cô, cho nên hiện giờ cô cũng không quá yếu, nhưng một bữa ăn rất đơn giản, cô vẫn là rề rà rất lâu. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Làm xong, cô ngồi ở trong phòng bếp bắt đầu ăn, cũng không có gọi Câu Tử Minh, nhưng khứu giác nhạy bén của người nào đó ngửi được mùi thơm tỏa ra, tự giác đi vào.
“Em lại dám không gọi tôi.” Người đàn ông cái mũi nhỏ đôi mắt tí hí thấy cô một mình “ăn vụng”, không vui trách cứ.
“Phần trước mặt này là của anh.” Vương Đình cũng không có ngẩng đầu lên, chỉ chỉ cái tô trước mặt, cô lại không phải là ai đó của anh, mắc gì phải gọi anh.
Ngửi thấy mùi thơm của mì, Câu Tử Minh thật là có chút đói bụng, anh ngồi vào đối diện Vương Đình, cúi đầu nhìn một bát nguyên liệu nấu ăn bình thường nhưng làm rất ngon trước mặt, trên sợi mì nhỏ dài thanh mảnh bỏ thêm một trứng gà rán vàng óng, bởi vì bỏ thêm rau dưa, nước súp hơi lan tỏa sắc màu phỉ thúy, trên nước mì còn rắc chút hành tây thái lát mỏng, cũng không biết cô thêm gia vị gì, cả tô mì tỏa mùi thơm bốn phía, làm cho người ta thèm ăn.
Anh nhịn không được gắp một đũa, đưa vào trong miệng, cũng không biết là mình thật sự đói bụng, hay là tay nghề của cô vẫn xuất sắc như xưa, cảm giác cực kỳ ngon miệng, những món sơn hào hải vị cũng không thể so được.
Trong lúc lơ đãng Câu Tử Minh nhìn thấy trong bát của cô có sợi cà rốt, mà trong bát mình lại không có, đôi mắt bỗng thoáng hiện một tia mềm mỏng không dễ phát giác.
Còn nhớ rõ trước đây cô làm cơm cho anh, khẩu vị của anh vẫn rất kén, rau dưa gần như đều không ăn, hơn nữa không thích cà rốt, cô khuyên mấy lần cũng không có hiệu quả, không thể làm gì khác hơn là mỗi lần làm cơm đều làm hai phần, phần đó tỉ mỉ lấy ra hết những nguyên liệu anh không thích.
Những chi tiết này, hóa ra cô vẫn còn nhớ.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Vương Đình ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn anh, không hiểu anh đang nhìn cái gì, Câu Tử Minh không muốn phá vỡ ấm áp khó có được này, cho nên lựa chọn im lặng, yên lặng mà ăn hết tô mì này.
Ăn xong, Vương Đình đứng lên, dọn dẹp bát đũa, đương nhiên cũng thu luôn phần kia, bởi vì cô biết, anh tuyệt đối không thể nào rửa chén.
Trong vòi nước, nước ào ào chảy xuống, Câu Tử Minh nhìn bóng lưng bận rộn của Vương Đình, trong lúc nhất thời có loại ảo giác, phảng phất lại trở về ngày trước, anh tan làm về nhà, cô làm cơm rửa chén, hai người chung sống với nhau giống như một đôi tình nhân bình thường.
Khoảng thời gian này là khoảng thời gian bình thường nhất mà lại ấm áp nhất của anh, anh cũng đã từng cảm thấy nhàm chán, nhưng bây giờ anh cảm thấy rất nhung nhớ.
Sau khi gặp cô, cuộc sống của anh dường như là cũng đã thay đổi, cho tới bây giờ, chưa bao giờ xảy ra nhiều biến cố chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, cũng cho tới bây giờ, chưa từng có hốt hoảng lo sợ giống như tối ngày hôm qua, sợ cô thật sự xảy ra ngoài ý muốn, sợ cô lại lần nữa rời khỏi anh.
Có lẽ, trong lòng của anh vẫn có cô, nếu không thì cũng sẽ không căng thẳng như vậy.
Nghĩ vậy, Câu Tử Minh đứng dậy, muốn ôm cô từ phía sau giống như trước kia.
Tuy nhiên, lúc này Vương Đình lại xê dịch sang bên cạnh, làm anh giang tay rơi vào khoảng không.
“Vương Đình.” Anh lên tiếng khẽ gọi, giọng nói dịu dàng khó có được.
Vương Đình lại tính giả vờ không biết, cô không muốn có quá nhiều qua lại với anh, bởi vì người đàn ông này, cô đã quyết định không có bất kỳ dính dấp gì.
Sau khi gặp lại anh, mấy ngày ngắn ngủi, cô quanh quẩn ở cửa quỷ môn quan ba lần, hôm qua sau khi tỉnh lại, cô lẳng lặng suy nghĩ rất lâu, sờ lên vết thương lớn nhỏ trên người mình, cảm thấy mình thật là ngốc, mỗi lần vừa gặp phải người đàn ông này, cô liền không kiềm chế được tâm trạng của mình, hoặc là sợ sệt hoặc là mềm yếu, kết quả đổi lấy chính là nhiều lần bị thương, càng tệ hơn nữa là khiến bệnh trầm uất tái phát. Chẳng lẽ cô còn muốn tái diễn số phận hai năm trước? Còn muốn lại lần nữa bị thương tích đầy mình?
Cô không muốn, cho nên cô muốn chạy trốn, trốn thật xa, trốn tới nơi mà anh sẽ không tìm được, như vậy cô sẽ an toàn.
Cô cũng đã gọi điện cho bà ngoại, biết rõ cuộc phẫu thuật rất thành công, mà bây giờ bà ngoại đang được tiếp nhận trị liệu ở một viện điều dưỡng ở nước Mỹ, cho nên cô muốn đi Mỹ tìm bà ngoại.
Nhưng trước khi đi cô còn có một việc không yên lòng, đó chính là an nguy của Tiểu Trí, cho nên cô mới đi đến viện phúc lợi, muốn cầu xin bọn họ nói cho cô biết tung tích của Tiểu Trí, lại không ngờ bị bọn họ đánh bất tỉnh.
Càng không có nghĩ tới tỉnh lại nhìn thấy lại là Câu Tử Minh, hơn nữa, lại lần nữa được anh cứu về, nếu cô trốn không thoát, vậy thì mặc kệ đi, chỉ cần vững vàng không chế được lòng của mình, không thể để anh trêu chọc, cô tin rằng, anh rất nhanh sẽ cảm thấy chán ghét, để cho cô rời đi.
Câu Tử Minh dĩ nhiên không đoán được tâm tư phức tạp của Vương Đình, anh lại hắng giọng một cái, gọi: “Vương Đình.”
Vương Đình còn chưa kịp phản ứng, lúc này chuông cửa lại vang lên.
Câu Tử Minh khẽ nguyền rủa một tiếng, nửa đêm nửa hôm tên khốn kiếp nào lại tới nhà anh, hoàn toàn đã quên là mình bảo người khác tới.
Đợi đến khi mở cửa, nhìn thấy là người tài xế đưa “đại tiệc” tới, sắc mặt Câu Tử Minh tối sầm, mắng: “Sao chú mày không đợi trời sáng rồi đưa tới?”
“Thiếu gia, hơn nửa đêm có mấy nhà hàng còn mở đâu, cậu lại chỉ ăn món của đầu bếp mấy nhà hàng này làm, tôi đã phải lái một chặng đường rất dài.” Khuôn mặt của người tái xe đau khổ, oan ức nói, miệng của thiếu gia kén như vậy, mua dở nhất định sẽ bị mắng, đưa đến muộn cũng bị mắng, thật là làm khó anh.
“Quả thật là viện cớ!” Câu Tử Minh trừng mắt nhìn người lái xe, “rầm” đóng cửa lại.
Chờ anh quay lại phòng khách, Vương Đình đang chuẩn bị lên lầu.
“Tới đây ăn chút gì đi, thức ăn của nhà hàng này không tệ.” Câu Tử Minh gọi cô lại, vừa rồi chỉ ăn một bát mì, làm sao đủ dinh dưỡng.
Vương Đình chỉ lạnh nhạt đáp một câu: “Tôi no rồi.” Rồi đi lên lầu.
Câu Tử Minh sãi mấy bước đã đuổi kịp cô, kéo lấy tay cô, ép buộc cô đi tới sofa ngồi xuống với anh.
Anh mở hộp thức ăn nhanh, múc muỗng bào ngư chưng đậu hủ đưa tới bên miệng cô, bảo cô ăn.
Vương Đình lại hơi nghiêng đầu, tránh đi ân cần của anh, mắt to nhìn chằm chằm vào anh giống như nhìn thấy quái vật vậy, anh mà lại hạ mình cao quý múc đậu hủ cho cô ăn? Có phải đầu cô bị đụng hỏng rồi hay không.
“Ăn đi!” Câu Tử Minh nheo đôi mắt phượng lại, không vui nói, đại thiếu gia anh cũng đã tự mình cho ăn, người phụ nữ này lại dám từ chối?
“Tôi nói không đói.” Vương Đình đẩy tay của anh ra, sau đó muốn đứng dậy rời đi.
Câu Tử Minh sao có thể dễ dàng buông tha cô, đưa tay giữ chặt cô lại, thân hình to lớn chặn cô ở trong góc, vây chặt cô.
“Phải muốn như thế này sao?” Đôi mắt anh sâu thẫm như đêm tối nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp trong suốt của cô.
Vương Đình im lặng, không trả lời vấn đề khó hiểu này.
Anh nắm lấy cằm của cô, ép buộc cô không cho cô dời tầm mắt, sức cũng thô bạo như lúc trước, “Nhìn tôi, trả lời tôi.”
“Trả lời cái gì?” Cô tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể nghênh đón ánh mắt của anh.
“Giữa tôi và em cần phải như vậy sao, chẳng lẽ không quay về được như ngày trước?” Bình tĩnh, anh thử dò xét lên tiếng hỏi, thật ra thì ngay từ lúc đưa cô về nhà này, thì trong lòng anh đã mơ hồ có quyết định, anh không muốn lừa gạt lòng minh, anh vẫn không bỏ được cô.
Vương Đình ngẩn người, dường như vốn nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, mắt hạnh bởi vì kinh ngạc mà hơi trợn tròn, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại thái độ bình thường, cô cảm thấy có chút buồn cười, đừng nói cho cô biết, bây giờ anh là đang cầu xin tái hợp, cô hỏi ngược lại: “Tại sao phải quay về như ngày trước?”
Câu Tử Minh hít một hơi thật sâu, tuy anh phong lưu thành tính, nhưng lại chưa từng có chân thành bày tỏ tình yêu với một người phụ nữ như vậy, nhưng nói cũng đã nói đến nước này rồi, anh cũng thẳng thắn nói tiếp: “Tôi biết em còn trách tôi, nhưng chuyện cũng đã qua lâu như vậy rồi, có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa hay không, tôi biết em cũng vẫn còn quan tâm đến tôi, nếu không thì em sẽ không luôn nhớ rõ số điện thoại của tôi, lúc tôi bị thương, nói cho Tòng Thiện biết số của tôi, chính là muốn thông qua cô ấy biết tình hình vết thương của tôi thế nào.”
Vương Đình lại cười, “Anh thật khôi hài, tôi nhớ được số điện thoại của anh là bởi vì trí nhớ của tôi tốt, nói cho Tòng Thiện biết là bởi vì cô ấy nói anh gián tiếp hại chết một cảnh sát, cô ấy muốn chính miệng hỏi anh, cho nên tôi đã nói cho cô ấy biết, thế thôi, anh đừng nghĩ quá nhiều.”
“Phải không? Vậy em dám đặt tay lên tim của mình nói, không có một chút cảm giác nào đối với tôi?” Anh muốn bắt lấy tay của cô, lại bị cô hất ra.
“Đủ rồi!” Ngầm chịu đựng một đêm, lại bị anh từng bước ép sát khiến cô có chút phiền não, Vương Đình cảm thấy đầu hơi đau, không hiểu sao anh lại kéo đến cái đề tài này, cô nhìn anh chằm chằm, từng câu từng chữ rõ ràng nói, “Câu Tử Minh, tôi thật sự không hiểu thái độ của anh, cũng không có lòng dạ nào đi suy đoán. Ở trong lòng của anh, có phải cảm thấy tôi vẫn còn là một người phụ nữ như trước kia vì anh ngay cả tôn nghiêm cơ bản cũng có thể không cần phải không? Anh nói quay về như ngày trước ư, tại sao phải quay về như ngày trước? Anh có biết ngày trước tôi không vui cỡ nào, đau khổ cỡ nào sao? Tôi thật vất vả lắm mới thoát khỏi, tại sao còn phải ngu ngốc đến mức lại ngã vào? Anh muốn tôi nói cảm giác, vậy tôi sẽ nói cho anh biết, tôi sợ anh, bởi vì tôi lén lút chạy trốn khỏi anh, người như anh hận nhất là phản bội, cho nên tôi sợ anh trả thủ tôi. Tôi cũng hận anh, bởi vì anh từng chút chà đạp lên thật lòng của tôi, dùng cách thức làm tổn thương một người phụ nữ nhất làm tôi bị thương tích đầy mình. Nhưng bác sĩ tâm lý của tôi nói cho tôi biết, nếu như tôi vẫn một mực nhớ tới những thứ cảm xúc tiêu cực này, đắm chìm vào trong đó, người đó cũng không cứu được tôi. Cho nên, tôi không hận cũng không sợ anh, tôi chỉ hy vọng có thể thoát khỏi anh, không có một chút liên quan gì đến anh nữa, thế thôi.”