“Con nói cô ấy sẽ làm chuyện điên rồ?” Má Câu thất thần, có vẻ hơi hết hồn.
“Nếu không mẹ cho rằng thế nào?” Câu Thư Huyên đánh thức mẹ mình nói, “Trên miệng cô ấy nói không quan tâm Tử Minh thì là sự thật sao? Mẹ thử nghĩ xem, nếu như năm đó mẹ không để ý tới bố chút nào, mẹ còn có thể mang thai con mà gả cho người phong lưu như ông sao?”
Má Câu im lặng, lời của Câu Thư Huyên làm bà nhớ lại mình lúc còn trẻ, lúc Câu Kiện Hùng còn trẻ cũng là phong lưu vô độ, nếu như không phải bà có con, đoán chừng là ông cũng sẽ không cưới bà, nếu như bà thật sự không yêu người đàn ông này chút nào, dự là sẽ phải lựa chọn không cần đứa bé, chọn ông chồng tốt khác.
“Được rồi, con cũng không muốn nói nhiều, mẹ kêu ba cũng đừng quan tâm, mọi việc có con rồi!” Câu Thư Huyên ôm lấy bả vai của mẹ mình, cười cười, trấn an nói.
“Ừm.” Má Câu gật đầu, con cái tự có phúc của con cái, nếu như con gái đã nói như vậy, vậy bọn họ vẫn là không cần xen vào việc của người khác là được. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Song, tuy Câu Thư Huyên dặn dò trên dưới nhà họ Câu phải trông Vương Đình cho thật kỹ, Vương Đình vẫn là rời đi.
Cô nói muốn đi ra ngoài hít thở một chút, lúc cơm tối sẽ về, bảo không cần cho người đi theo cô.
Má Câu cảm thấy Vương Đình cũng không có thu dọn hành lý, càng không thể đối đãi với cô như là tù nhân, vì vậy liền cử một bảo mẫu ra đường với cô, Vương Đình là rời đi lúc bảo mẫu đi vệ sinh.
Sau khi Vương Đình mất tích, trên dưới nhà họ Câu bùng nổ, sau đó ở lúc Câu Thư Huyên muốn vận dụng lực lượng cảnh sát tìm người, thì Vương Đình dùng điện thoại công cộng báo bình an với cô, cũng nói mình sẽ không lại để Câu Thư Huyên “vây hãm” cô ở nhà họ Câu nữa. Cô sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, cho dù bọn họ tìm được cô, cô cũng chắc chắn sẽ không đi về với bọn họ. Cuối cùng cô nói, rất cảm ơn mấy ngày qua trên dưới nhà họ Câu đã chăm sóc cô, cô cũng thật lòng tôn trọng Câu Thư Huyên như là chị gái, cô hy vọng phần tôn trọng này có thể liên tục kéo dài tiếp nữa, càng hy vọng đối phương có thể tôn trọng ý nguyện của cô.
Đã nói đến nước này, Câu Thư Huyên cũng không thể nói cái gì nữa, cô không có quên, Vương Đình là loại người ngoài mềm trong cứng, lúc nói chuyện dịu dàng hòa nhã, nhưng thật sự hạ quyết tâm, cho dù là người ăn nói khéo léo nhất trên đời này, sợ rằng cũng không thể làm cô hồi tâm chuyển ý.
Cho nên Câu Thư Huyên chỉ có thể dặn dò, bảo cô nhất định phải thường xuyên gọi điện thoại cho cô, ít nhất phải để cô biết mẹ con cô ở đâu.
Vương Đình lại nói, cô không muốn quá nhiều người quấy rầy cô, chờ mình dàn xếp ổn thỏa xong, sẽ gọi điện cho cô.
Nói xong, cô liền cúp máy.
“Cô ấy sẽ đi đâu?” Má Câu lo lắng hỏi, trong lòng tràn đầy áy náy, chẳng lẽ là những lời bà nói trước đó, mới khiến Vương Đình trốn đi?
“Con đoán cô ấy sẽ đi nương nhờ bạn bè trước.” Câu Thư Huyên suy nghĩ một chút, nói, “Chúng ta cũng không cần lo lắng quá mức, cô ấy lớn lên ở thành phố A, quen biết bạn bè nhất định không ít, trong thời gian ngắn sẽ có người sẵn lòng chiếu cố bọn họ. Huống chi, bà ngoại cô ấy sắp về nước, đến lúc đó cô ấy nhất định sẽ đi đón bà ngoại, chúng ta cũng sẽ có thể tìm được cô ấy.”
“Thằng khốn kia sao còn chưa gọi điện về?” Câu Kiện Hùng không nén được tức giận, tức giận mắng.
Kề từ khi Câu Tử Minh cùng ANNA kia ra nước ngoài du lịch, điện thoại di động của Câu Tử Minh vẫn ở vào trạng thái tắt máy, chỉ có anh gọi về mới có thể liên lạc người, giống như tình trạng bây giờ, bọn họ cũng không cách nào thông báo cho anh biết.
“Chờ nó lại gọi điện về, con sẽ nói với nó.” Câu Thư Huyên lên tiếng nói, cô cũng không tin, anh là thật lòng muốn Vương Đình rời đi.
Xa xa trăng khuyết như lưỡi câu, xuyên qua lớp lớp mây đen, vẩy xuống một vệt sáng nhỏ vụn.
Cô gái một mình đi ở trên đường phố, chỉ mặc một chiếc váy dài màu be, tóc dài xõa vai cuồn cuộn như thủy ngân, làm nổi bật lên dung mạo trắng thuần như gương lại càng thanh tú như nước, nếu không phải bụng này đã nhô lên, vẫn sẽ khiến người ta nghĩ cô chỉ là cô gái mưới bảy, mười tám tuổi.
Vương Đình không có mang theo thứ khác, chỉ mang theo một cái túi xách không lớn, bên trong đựng đồ tùy thân của cô và một ít tiền lẻ, cô không có nói lời từ biệt với bất cứ ai đã rời khỏi nhà họ Câu, là bởi vì cô biết Câu Thư Huyên nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách để giữ cô lại, mà cô lại thật sự không cách nào tiếp tục sống ở nơi tràn đầy hồi ức đau thương đó nữa.
Dưới chân có hơi phù phiếm, bởi vì mấy ngày qua dường như cô đều ngủ không ngon giấc, vừa nhắm mắt lại, trong mơ đều là người đàn ông cô không muốn nhớ ấy, mơ thấy anh kết hôn, mơ thấy anh có con, mơ thấy anh kéo người phụ nữ khác đi tới trước mặt của cô, để cô chúc mừng anh.
Trong ngực như bị người đâm một nhát lại một nhát dao, vết sẹo còn chưa có khép lại thì lại máu tươi dầm dề, cô lại phải đeo bộ mặt dửng dưng ở trước mặt người khác, lừa người khác, lừa mình.
Đã từng vô số lần, cô tự hỏi mình, anh cũng đã đối với cô như vậy, cô còn cần lưu luyến sao? Nhưng trong lòng lại có mong muốn nhỏ nhoi không cách nào xem nhẹ, cho rằng anh chỉ là muốn chọc tức cô, để trả thù lời cô đã từng nói.
Cô đợi một ngày lại một ngày, một đêm lại một đêm, ôm hy vọng nhỏ nhoi này chờ đợi, chờ anh trở về chính miệng cho cô một lời giải thích, nhưng khi rốt cuộc anh gọi điện về nhà, thì mang đến tin tức như sấm sét giữa trời quang, bùng nổ đến mức cô thương tích đầy mình.
Anh thế mà lại có con với người phụ nữ khác, lại một lần nữa “phản bội” cô, lại còn muốn kết hôn với người phụ nữ đó?
Ở trong lòng của anh, rốt cuộc đặt cô ở chỗ nào, người đàn ông hư tình giả ý như vậy, cô còn không buông tay, lẽ nào chờ anh lại lần nữa khiến cô tan nát cõi lòng, hung hăng chà đạp tôn nghiêm còn lại của cô ở lòng bàn chân mới hết hy vọng sao?
Cho nên, cô nhất định phải đi, đi thật xa, trốn đến một nơi an toàn, không bao giờ có bất kỳ cùng xuất hiện nào với anh nữa!
“A!” Đột nhiên, cô đụng vào trên người một người, trọng tâm bất ổn, suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Đối phương vốn định mắng người, nhưng thấy cô là phụ nữ có thai, còn là một phụ nữ có thai xinh đẹp, bất mãn lầm bầm câu “đi đường nhìn một chút chứ” rồi rời đi.
Cô lấy lại tinh thần, mới đột nhiên phát hiện hóa ra mình đi nhầm nơi, nhất định là vừa rồi quá phân tâm, mới đi nhầm đường.
Đợi lúc cô quay người lại, một bàn tay to lớn lại đột nhiên níu lấy túi xách của cô, dùng sức kéo!
“A!” Vương Đình té ngã xuống đất, nhưng cô bất chấp đau đớn, lập tức bò dậy, hét to đuổi theo người giật túi, “Ăn cướp!”
Trên đường cũng không ít người đi đường, thế nhưng lại không có một người nào thấy việc nghĩa hăng hái làm, bọn họ lạnh lùng nhìn cảnh này, nhìn một người phụ nữ có thai vất vả đuổi theo tên cướp, nghĩ cũng là may mà không ai giật đồ của bọn họ.
“Đứng lại!” Vương Đình mệt đến thở hồng hộc, rốt cuộc vẫn không đuổi kịp, cô vịn vách tường ngồi xổm xuống, thở dốc, ngực đau như lửa đốt.
Túi của cô bị người ta giật đi rồi, điện thoại, thẻ căn cước và tiền đều ở bên trong, bây giờ cô phải làm sao?
Chẳng lẽ ông trời cảm thấy tàn nhãn với cô còn chưa đủ, còn muốn cho cô tiếp tục chịu khổ sao? Vương Đình đột nhiên muốn khóc, tại sao không thể cho cô gặp được một chuyện tốt chứ?
Cô vùi đầu vào trong đầu gối, mặc cho nước mắt từng giọt rơi xuống.
Không phải cô không muốn kiên cường, mà là cô vốn không đủ kiên cường, cô thật sự cảm thấy rất khổ sở!
Không biết qua bao lâu, “kít” một tiếng, một chiếc xe dừng ở trước mặt của cô.