“Không có gì.” Tòng Thiện lắc đầu, không hiểu sao, vừa rồi trong lòng cảm thấy khó chịu, không sao nói rõ được, chẳng lẽ hội chứng thời kỳ mang thai?
“Sếp, chúng tôi báo cáo xong rồi, sếp có dặn dò gì không?” Một người hỏi, bọn họ vừa mới báo cáo thông tin vụ án trẻ em mất tích thu thập được, phân tích hồi lâu, sau đó chờ Tòng Thiện ra hành động chỉ thị tiếp theo.
“Theo tài liệu có hiện nay xem ra, viện phúc lợi nơi đó có tình nghi liên quan rất lớn đến việc buôn bán trẻ em, đồn công an địa phương cũng nghi có dính líu đến việc không làm tròn trách nhiệm và không làm việc nên làm, tôi cần thêm một ít tài liệu, sau đó xin cấp trên quyền ‘tham gia’, tiếp quản vụ án này. Lão K, Tiểu Âu, các anh phụ trách thống kê cặn kẽ tất cả các tài liệu trẻ em bị mất tích mấy năm nay, đặc biệt là ảnh chụp. Sư tỷ, A Hậu, các chị điều tra giữa tất cả nhân viên đồn công an và viện phúc lợi có lui tới và liên lạc gì hay không, hơn nữa tôi muốn tình hình phá án những năm gần đây của bọn họ. Nhưng nhớ kỹ, trước mắt cũng đừng phao tin những chuyện này, để tránh bứt dây động rừng.” Tòng Thiện tổng kết nói, sau khi phân công cụ thể, cô tuyên bố tan họp, sau đó gọi Tiểu Kha giúp sắp xếp tài liệu lại.
“Tiểu Kha, đợi tí nữa cô và tôi đi hỏi ‘người nhập cư bất hợp pháp’ trong thành phố A một chút, xem bọn họ có từng nghe nói đến chuyện viện phúc lợi An Khang hay không.” Tòng Thiện nói.
“Chị Thẩm, một mình tôi đi là được rồi, chị cũng đừng có liều mạng như vậy.” Tiểu Kha khuyên nhủ, công việc điên cuồng quả nhiên chính là công việc điên cuồng, mấy ngày trước không có việc gì làm buồn bực chết đi được, tổ viên vừa mới trở về, cô đã bố trí nhiệm vụ, chỉ sợ mọi người có thể nghỉ ngơi thật tốt vậy. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
“Cô không quen với bọn họ, sao bọn họ sẽ cung cấp thông tin thật cho cô?” Tòng Thiện lắc đầu, kiên trì nói.
“Không nói thật vậy thì đe dọa, dù sao quay đi quay lại cũng có mấy chiêu như vậy.” Tiểu Kha giả bộ vung nắm đấm ở trước mặt của Tòng Thiện, quả đấm của cô cũng không phải là người bình thường có thể chịu được, mấy kẻ lang thang đó dám lừa gạt cô, vậy thì chẳng khác nào tự tìm cái chết!
“Nhiều nhất tôi hứa với cô, không liều mạng, không phiền lụy, cô phụ trách hỏi, tôi phụ trách quan sát.” Tòng Thiện thỏa hiệp, tiếp tục tranh chấp như vậy nữa, dự là trước khi tan làm cũng đừng nghĩ ra ngoài.
“Vậy được rồi.” Tiểu Kha suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý nói.
Tiểu Kha lái xe, theo chỉ thị của Tòng Thiện, tìm tới chỗ mấy kẻ cầm đầu dân cư bất hợp pháp nổi tiếng nhất, Tòng Thiện mở lời dẫn dụ cộng thêm Tiểu Kha dùng vũ lực đe dọa, có một người nói ra một tin tức quan trọng, “Người đứng đầu vùng này của chúng tôi chỉ phụ trách chuyện ra biển, về phần bị bán đến những thành phố khác thì không biết. Nhưng nghe nói, đã từng có đoàn tạp kỹ Thái Lan tới thành phố A, chỉ có điều bọn họ đưa đi đều là những trẻ em khuyết tật mắc bệnh nặng, tay chân dị dạng, không có mấy đứa trẻ mồ côi như các cô nói.”
“Đoàn tạp kỹ?” Tòng Thiện không hiểu hỏi.
“Đúng vậy, bọn họ đưa trẻ em khuyết tật tay chân dị dạng đi làm cái gì?” Tiểu Kha cũng cau mày, nghĩ mãi mà không ra.
“Bọn họ là đoàn tạp kỹ dị dạng.” Tên cầm đầu giải thích, “Chính là chuyên ‘thu nhận’ những bộ dáng lạ lùng trên thế giới, đặc biệt thiếu tay thiếu chân, tóm lại người càng thảm càng tốt, sau đó nhốt bọn họ ở trong cái lồng, để khách du lịch tham quan, lợi dụng trái tim đồng cảm của du khách để kiếm tiền.”
“Còn có đoàn tạp kỹ như vậy sao?” Tiểu Kha nghe xong, vẻ mặt chán ghét hỏi.
“Tôi cũng đã từng nghe nói, Thái Lan là quốc gia du lịch tầm cỡ, rất nhiều đoàn tạp kỹ khác nhau, chỉ cần không đặc biệt quá đáng cũng sẽ không vi phạm luật pháp.” Tòng Thiện cũng cảm thấy có chút buồn nôn, cô đã từng tiếp xúc qua phương diện tư liệu có liên quan này.
“Đúng vậy, sếp. Những ‘quái thai’ đó ngay cả chính phủ cũng không quản, bị đưa đi cũng không có ai để ý, đến Thái Lan trái lại còn có miếng cơm ăn.” Tên cầm đầu phụ họa nói.
“Bị đưa đi bao nhiêu người?” Tòng Thiện lại hỏi.
“Cái này cũng không rõ lắm, hình như có mấy người thôi.” Tên cầm đầu không dám chắc nói.
“Chị Thẩm, chị cảm thấy có chỗ nào bất thường sao?” Tiểu Kha cau mày hỏi.
“Bọn họ tới đây mấy lần?” Tòng Thiện tiếp tục hỏi.
“Hai, ba lần rồi, tôi cũng không dám chắc. Sếp, cô cũng biết đấy, những chuyện này ai lại đi để ý chứ?” Vẻ mặt tên cầm đầu rầu rĩ, anh ta nói tất cả những gì biết được.
“Anh đi đi.” Tòng Thiện biết tiếp tục giữ anh ta ở đây nữa cũng không hỏi ra được manh mối mới, cho nên dứt khoát để cho anh ta rời đi.
“Chị Thẩm, chị hoài nghi?” Đi theo Tòng Thiện thời gian dài, cho nên vừa nhìn thấy vẻ mặt của cô như nghĩ tới cái gì đó, Tiểu Kha liền biết cô có manh mối.
“Đoàn dị dạng này có cái gì đó bất thường.” Tòng Thiện ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, từ đây có thể nhìn thấy bến tàu rộng lớn, thỉnh thoảng có người đàn ông cao to đang dọn dàng bốc dỡ hàng, “Trên đời này nào có nhiều trẻ em dị dạng như vậy, tôi đã từng tra trên mạng, rất nhiều cái gọi là ‘dị dạng’, trước đó đều là làm người ta bị khiếm khuyết, để gạt lấy sự đồng cảm.”
“Chị là nói bọn họ tìm trẻ mồ côi ở thành phố A, sau đó làm khiếm khuyết?” Tiểu Kha mở to hai mắt, tiếp lời nói.
“Tìm trẻ mồ côi là an toàn nhất, bởi vì không có người thân sẽ không có người báo cảnh sát.” Tòng Thiện phân tích nói, “Có lẽ vụ án này còn dính líu tới nhóm tội phạm liên quốc gia.”
“Nếu như là thật, bọn người này quả thật lớn mật!” Tiểu Kha chửi rủa một tiếng, lòng đầy căm phẫn.
“Tiếp tục đi tìm người tận mắt chứng kiến, lúc cần thiết xin hình cảnh quốc tế trợ giúp.” Tòng Thiện nhàn nhạt nói, ngẩng đầu nhìn lên, trời sắp tối, nhớ tới còn có cuộc hẹn với đám người của Đường Tuấn, lại nói với Tiểu Kha, “Hôm nay muộn rồi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục điều tra, cô về cục cảnh sát trước đi, ghi chép lại những tài liệu đã thu thập được.”
“Được.” Tiểu Kha gật đầu nói, họ đã ra ngoài mấy tiếng, cô sợ cơ thể Tòng Thiện khó chịu.
Về tới cục cảnh sát, Đường Tuấn cử người lái xe tới dừng ở bên ngoài cục cảnh sát, Tòng Thiện tùy tiện tìm một lý do, để Tiểu Kha rời đi trước.
Ngồi lên xe, tài xế đưa cô tới một sơn trang[1] tĩnh lặng, có người dẫn cô vào, đến phòng khách, Đường Tuấn đã chờ ở đó, Tiễn Thiểu Kiệt và Câu Tử Minh còn chưa có tới.
[1] Sơn trang: Nông trại trên núi - Nhà lớn trên núi, xung quanh có vườn rộng.
“Đường thiếu gia.” Tòng Thiện cười cười với Đường Tuấn, lên tiếng chào hỏi.
“Thẩm tiểu thư, cô khách sáo quá, gọi tôi Đường Tuấn giống như Dập Hạo đi.” Đường Tuấn lịch sự đứng dậy, mời Tòng Thiện ngồi xuống.
“Vậy anh cũng đừng gọi tôi là Thẩm tiểu thư, gọi tôi Tòng Thiện là được.” Tòng Thiện ngồi xuống, liếc nhìn quanh bốn phía, trang trí tuy không phô trương, nhưng làm người ta cảm thấy rất ấm áp và thanh nhã, hẳn là ngồi sơn trang nghỉ mát, “Khi nào bọn họ tới?”
Đường Tuấn cúi đầu liếc mắt nhìn đồng đồ, nói: “Thiểu Kiệt phải xử lý chút vấn đề, Tử Minh cũng sắp tới rồi.”
Nhắc tới Câu Tử Minh, Tòng Thiện liền nhớ tới Vương Đình, hai ngày qua, cô gọi cho Vương Đình vẫn luôn ở trạng thái không ai nhận, mà Vương Đình cũng không có chủ động liên lạc với cô, cho nên cô muốn nghe được chút tình hình của người này, “Đúng rồi, vết thương của Câu Tử Minh lành chưa?”
“Gần như thế.” Đường Tuấn liếc mắt nhìn Tòng Thiện đáp nói.
“Oh, vậy anh ta còn cần người chăm sóc?” Tòng Thiện hỏi dò.
“Hẳn là cô không phải hỏi tình hình của Tử Minh nhỉ.” Đường Tuấn đoán ra Tòng Thiện “có ý đồ khác”, cười hỏi.
“Ha ha.” Tòng Thiện cười một tiếng, thẳng thắn thừa nhận nói, “Đúng vậy, thật ra thì tôi muốn hỏi tình hình của Vương Đình.”
“Vương Đình?” Đường Tuấn trầm ngâm một chút, “Tên này có hơi quen.”
“Anh ta không có nói cho anh biết sao? Vương Đình đang chăm sóc anh ta.” Tòng Thiện ngẩn người, Đường Tuấn cũng không biết?
“Chuyện hai ngày nay?” Đường Tuấn nhíu mày, hỏi.
“Ừm.” Tòng Thiện gật đầu.
“Cái này tôi không rõ lắm, cậu ấy dưỡng bệnh ở biệt thự, hai ngày nay không có gặp cậu ấy, nhưng có gọi điện liên lạc.” Đường Tuấn đáp nói.
“Oh.” Tòng Thiện có chút thất vọng, còn tưởng rằng “đảng năm người này” không gì không biết.
“Vương Đình là bạn của cô?” Đường Tuấn thấy sắc mặt của cô không ổn, dò hỏi.
“Ừm. Đợi lát nữa tôi tự mình hỏi anh ta.” Tòng Thiện nói.
Cách mấy giây, Đường Tuấn chợt nhớ tới gì đó, lên tiếng hỏi: “Vương Đình? Có phải Vương Đình đã cứu Tử Minh hai năm trước hay không?”
“Đúng vậy.” Tòng Thiện vội gật đầu.
“Cô ấy đang chăm sóc cho cậu ấy?” Đường Tuấn lại hỏi.
“Ừm, Câu Tử Minh yêu cầu.” Tòng Thiện đáp.
Đường Tuấn gật đầu, nhưng không nói lời nào.
“Anh cảm thấy kỳ lạ sao?” Nhạy bén bắt được sự nghi ngờ giữa hai đầu lông mày của anh ta, Tòng Thiện đặt câu hỏi.
“Không có.” Đường Tuấn lắc đầu, không muốn nhiều lời. Giữa mấy người bọn họ đều có ăn ý, không phát biểu bình luận bừa bãi “chuyện riêng” của những người còn lại.
Tòng Thiện cũng không hỏi nữa, yên lặng ngồi chờ hai người khác đến.