Khó khăn?
Trở ngại?
Đánh ngã bằng nắm đấm?
Giải quyết bằng trí khôn?
Lời nói của Thu Tư hiện lại, là một lời khích lệ cũng là một lời khuyên chân thành, nhưng Tần Dương vẫn cảm thấy trong lời này vẫn còn có ý gì đó.
Vì khó khăn mà rút lui?
Giải quyết tất cả những vấn đề khó khăn?
Lúc Thu Tư nói lời này, ánh mắt như thể còn rất nhiều ý tứ sâu xa, chẳng lẽ bà ấy nói sư phụ lúc trước sao?
Dù sư phụ từng nói, tính khí khi xưa của ông ấy rất cao ngạo, chắc hẳn là nói về dùng nắm đấm đánh ngã hết thảy những khó khăn trước mặt, nhưng kết cục cuối cùng là lặng lẽ rời đi, hai người yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau.
Thu Tư đang cảnh cáo mình, hay là đang nhắc nhở mình? Nếu như mình theo đuổi Vũ Văn Nghiên, muốn ở bên Vũ Văn Nghiên sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn, thậm chí giống như sư phụ lúc xưa vậy?
- Cô sẽ giúp các con tạo một vài cơ hội gặp mặt nhau nhưng kết cục thế nào thì phải xem các con rồi.
Đây là câu cuối cùng Thu Tư nói trước khi rời đi, cũng là thái độ cuối cùng của bà ấy.
Mặc dù ngoài miệng Thu Tư tỏ thái độ ủng hộ, nhưng trên thực tế chỉ là không phản đối mà thôi, bởi vì bà ấy nhấn mạnh một câu, tất cả đều phải xem mình và Vũ Văn Nghiên.
Tần Dương đối với chuyện này không có bất kỳ câu oán than nào cả. Là một người mẹ, ai lại không hy vọng con gái mình tìm được một tấm chồng vừa ý cơ chứ?
Được rồi, bất kể nói thế nào, ít nhất không phản đối mãnh liệt được.
Giống như lời của bà ấy nói, mình mới hai mươi tuổi, đại học vừa mới bắt đầu, hãy còn sớm lắm.
Mặc kệ thôi, cứ đi rồi tính.
Dù sao không phải bà ấy đã nói rồi sao, cho dù cuối cùng thế nào, bà ấy cũng sẽ đi giải quyết bên sư phụ hay sao?
Có những lời này rồi, còn lo lắng gì nữa chứ?
…
- Lão đại, buổi chiều cậu có làm gì không?
Tần Dương cười cười nói:
- Còn chưa biết, chắc là đi tìm Hàn Thanh Thanh hỏi vài vấn đề, thuận đường đi tự học một chút.
- Cậu học tập mê mệt không kiềm chế như thế thật là không thân thiện mà!
Tôn Hiểu Đông im lặng lắc đầu một cái, khuyên:
- Học tập là phải kết hợp giữa làm việc và thư giãn, không phải lúc nào nên cũng chăm chăm học hành, cũng chưa thấy cậu tham gia bất cứ môn thể thao nào cả. Nếu cậu tiếp tục như thế, cơ thể sẽ gặp vấn đề đấy. Cuộc sống chính là vận động đó, chúng ta cùng đi chơi bóng rổ đi được không?
Tần Dương cười nói:
- Chơi bóng rổ đối với tôi chỉ là vận động cường độ thấp, hơn nữa không có hàm lượng kỹ thuật gì cả, tôi vẫn thích hợp với việc cố gắng học tập hơn.
- Cậu đang xem thường môn thể thao vĩ đại như bóng rổ rồi đấy. Lão đại, mặc dù cậu đánh nhau lợi hại, chơi dương cầm cũng giỏi, điều này tôi đều phục, nhưng nếu nói đến bóng rổ, thì chưa chắc đâu. Hay là chúng ta đi luyện một chút xem cậu thế nào?
Tần Dương cầm tài liệu giảng dạy tiếng Anh lên còn xách theo laptop của mình, cười nói:
- Mình cậu chơi đi, tôi đã hẹn với Hàn Thanh Thanh rồi, hẹn với mỹ nữ mà lỡ hẹn thì rất mất lịch sự.
Tôn Hiểu Đông không biết làm sao, quay đầu nhìn Lâm Trúc đang mê mệt cái máy vi tính, bất đắc dĩ nói:
- Tháng sau đã cử hành giải đấu bóng rổ của khoa tiếng Anh rồi, lấy các đội là mỗi lớp, các cậu cứ như vậy thì lớp chúng ta không đánh mà thua mất thôi.
Tần Dương dừng bước hơi sững sờ:
- Thi đấu bóng rổ, nói khi nào thế?
Tôn Hiểu Đông cười nói:
- Cô Tiết đi tìm tôi nói, tôi là lớp phó thể dục, nhưng mà lớp chúng ta cộng lại cũng chỉ có mười một nam sinh, phải tìm được năm cầu thù và một người dự bị cũng đã hơn một nửa số người rồi, hơn phân nửa nam sinh là xong đời rồi. Cô Tiết để cho tôi tổ chức để đến lúc ra sân chơi một chút là ổn rồi, chủ yếu là nữ sinh tranh giải, cũng phải cố gắng chút ít…
Tần Dương cũng nhịn không được bật cười. Khoa tiếng Anh vốn dĩ rất ít nam sinh, muốn tạo thành một đội bóng rổ sợ rằng sẽ rất khó khăn, nhiều người đến quy tắc cũng không hiểu rồi.
Lâm Trúc quay đầu cười nói:
- May là một trận bóng rổ, nếu để cho cậu tạo thành một đội bóng đá, vậy cậu xong đời thật đấy, tất cả mọi người đều phải ra sân, ngay cả cầu thủ dự bị cũng không có.
Tôn Hiểu Đông cười khổ nói:
- Nam sinh lớp chúng ta cũng còn coi như kha khá rồi, có lớp còn không có bao nhiêu nam sinh mà, so với chúng ta càng thảm hơn nữa. Haiz, tôi đi hỏi mấy người khác xem thử có ai đồng ý chơi bóng rổ không, tổng cộng cũng phải năm sáu người ra sân, đến lúc đó nếu không đủ, mấy cậu đến góp một chút nha.
Lâm Trúc cười nói:
- Cứ loại tôi ra đi, tôi đeo mắt kính, người lại lùn không có tế bào vận động nào, ra sân cũng bị áp đảo thôi.
Tôn Hiểu Đông không miễn cưỡng Lâm Trúc. Quả thật, bảo hắn chơi bóng rõ đúng là có chút gượng ép. Ánh mắt Tôn Hiểu Đông rơi vào trên mặt Tần Dương, hiển nhiên những lời này chủ yếu là muốn hỏi Tần Dương thôi.
Tần Dương cười cười nói:
- Được, nếu như tìm đủ, tôi không lên đâu, nhưng nếu không đủ, để tôi góp cho cậu một người.
Tôn Hiểu Đông nhất thời vui mừng:
- Được, chiều cao lão nhị cũng không tệ, có thể đánh bóng rổ được, vậy phòng của chúng ta đã có ba người. Tìm ba người nữa cũng không quá tệ, nói không chừng chúng ta lại vớ được một kỳ tài, đến lúc đó lại giành hạng nhất, cũng không tệ nha.
Tần Dương nhìn Tôn Hiểu Đông một mình đứng đó mơ ước, cười vang cả lên, nhìn đồng hồ một cái, vẫy tay nói:
- Đến giờ rồi, cậu cứ từ từ vui vẻ đi, tôi đi đây.
Tần Dương rời khỏi phòng, đi đến dưới lầu chờ Hàn Thanh Thanh, yên lặng chờ mấy phút sau, Hàn Thanh Thanh với một mái tóc đuôi ngựa gọn gàng liền xuất hiện trước mặt Tần Dương.
- Đi thôi.
Tần Dương ừ một tiếng, quay đầu:
- Chỗ cũ sao?
Hàn Thanh Thanh nở nụ cười nhẹ nhàng trên môi:
- Được.
Tần Dương gần đây rất hay cùng với Hàn Thanh Thanh bàn luận một vài vấn đề liên quan đến việc học tiếng Anh, có đôi khi là lên lớp trước giờ học, có khi tự học, hơn nữa bây giờ Tần Dương học hành nhanh chóng, mặc dù mới học có một tháng ngắn ngủi, Tần Dương đã có thể nói một vài đối thoại cơ bản, cho nên Hàn Thanh Thanh lại thêm môn học khác đó là luyện tập tiếng Anh.
Giúp Tần Dương luyện tập tiếng Anh, chắn chắn không phải là chuyện lớp phó học tập phải làm, nhưng bây giờ quan hệ của Hàn Thanh Thanh và Tần Dương không tệ, nhất là trải qua lần du lịch lần trước, quan hệ của mọi người lại càng thân thiết hơn, cho nên giúp đỡ chuyện như vậy cũng hợp lẽ.
Chỗ cũ chính là một mảnh rừng trúc rậm rạm, ở trong rừng trúc này có rất nhiều bàn ghế đá, còn có ghế dài ven đường. Bởi vì hơi cách xa lớp học, nơi này khá yên tĩnh, cho nên nhiều người chọn chỗ này là nơi đọc sách tự học, cũng có một vài người ở khoa tiếng Anh đến đây luyện tập khẩu ngữ.
Nơi yên lặng như vậy tự nhiên cũng trở thành nơi phù hợp để hẹn hò, cho nên trời vừa chập tối, nơi tràn đầy không khí học tập trở thành nơi những đôi tình nhân hẹn hò nhau. Cũng may ban ngày những đôi như thế ít đến đây, nếu không, hai người Tần Dương cũng không dám đến.
Hai người tìm một góc yên lặng, ngồi xuống một băng ghế dài, sau khi lấy đề thi ra, Tần Dương hỏi một vài vấn đề, sau đó Tần Dương bắt đầu vụng về dùng tiếng Anh nói chuyện với Hàn Thanh Thanh, Hàn Thanh Thanh vừa chỉnh lại phát âm của Tần Dương, vừa hướng dẫn hắn, hai người đều vô cùng nghiêm túc.
Cưa như vậy hai giờ đồng hồ liền trôi qua, Tần Dương nhìn thời gian một chút, cười nói:
- Được rồi, hôm nay cứ như vậy đi, cực khổ cho cậu rồi.
Hàn Thanh Thanh khẽ mỉm cười:
- Khách khí làm gì, dù sao cuối tuần cũng rảnh rỗi, nhưng mà cậu tiến bộ rất nhanh đó.
Tần Dương cười nói:
- Tôi phải tiến bộ nhanh một chút, nếu không, mọi người đều học tiếng Anh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ tôi phải bỏ ra bao nhiêu năm đó để đuổi kịp tiến triển của mọi người à.
Hàn Thanh Thanh hé miệng cười cười, thu dọn đồ đạc, cùng Tần Dương sóng vai đi ra ngoài, đang đi thì thấy một người đang vội vội vàng vàng chạy tới, tốc độ rất nhanh.
Theo bản năng Hàn Thanh Thanh né sang bên cạnh để nhường đường, nhưng ai ngờ bước này lại giậm phải một hòn đá cuội, hòn đá trượt ra ngoài một cái, người của Hàn Thanh Thanh theo đó cũng nghiêng cả sang, nhất thời ngã về phía bên vệ đường.