- Có phải hắn uy hiếp cậu không?
Tần Dương vừa mới về đến phòng, đám người Hà Thiên Phong liền nhảy tới, lo lắng hỏi.
Tần Dương cười cười:
- Uy hiếp là khẳng định rồi, bằng không người ta đỏ mắt trông mong chạy tới tận cửa để làm gì, chẳng lẽ tới hỏi han quan tâm sao?
Ngữ điệu thoải mái của Tần Dương, làm bọn người Hà Thiên Phong bật cười.
- Hắn uy hiếp cậu cái gì, tôi khẳng định không phải là gặp một lần đánh một lần? Cái này bọn họ đánh không lại... Đuổi cậu ra trường học? vết xe đổ của Chu Trạch, bọn họ hẳn biết chứ, ấy, tôi thật đúng là nghĩ không ra có thể uy hiếp cậu cái gì nữa...
Tần Dương cười nói:
- Không nói rõ, cứ chờ xem.
Hà Thiên Phong khích lệ nói:
- Lão đại cố lên, xử hắn đi, chỉ cần xử đẹp hắn, vậy sau này trong trường học có thể hiên ngang mà đi rồi, sẽ không còn ai dám đụng tới cậu nữa.
Tôn Hiểu Đông mặt cũng có vẻ khẩn thiết:
- Đúng vậy, những kẻ muốn động thủ đều cho đo ván hết, Trương Khôn tìm thế lực bên ngoài trường cũng nhận thua, Thăng Long xã bên này còn kéo cậu nhập hội, có vết xe đổ của Trương Khôn, người của Thăng Long xã khẳng định không dám đụng tới cậu, Vũ Văn Đào là Chủ tịch Hội sinh viên, trên thực tế là người đứng đầu Anh Liên Xã, chỉ cần xử hắn, vậy trong trường khẳng định không có người nào dám chỉ chỉ điểm điểm với cậu nữa, cũng không ai dám gây trở ngại chuyện cậu và Văn Vũ Nghiên phát triển nữa.
Tần Dương cười cười, nhìn vẻ mặt chờ mong của hai người bọn họ:
- Các cậu làm sao mà còn sốt ruột hơn cả tôi vậy, vua không vội mà thái giám đã gấp cái gì?
Hà Thiên Phong cười hì hì nói:
- Cậu mà nổi tiếng, chúng tôi cũng được nhờ mà, ra ngoài tán gái, cũng thuận tiện hơn nhiều chứ.
Tần Dương bĩu môi nói:
- Cậu không phải có Tô Văn Văn sao, còn muốn tán gái, không sợ bị Tô Văn Văn tẩn cho một trận à?
Hà Thiên Phong nhún nhún vai, cười tủm tỉm nói:
- Thì ví dụ thôi, chuyện tương lai ai mà biết trước được.
Tần Dương vỗ vỗ vào cánh tay hai người bọn họ, cười nói:
- Đừng nghĩ nhiều, nên làm việc gì thì cứ làm việc đó đi, cái gì đến thì trước sau cũng đến, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn mà thôi, kỳ thật tôi cũng rất hiếu kỳ, hắn rốt cuộc có thể bày ra thủ đoạn gì đây.
......
Tại câu lạc bộ Anh Liên Xã.
Vũ Văn Đào ngồi ở trên ghế sa lông, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt đảo qua mấy người xung quanh hắn, trầm giọng nói:
- Mọi người có ý gì không?
Một nam sinh mắt to mày rậm uể oải dựa vào ghế sa lông, vẻ lười biếng cười nói:
- Giải quyết thôi, dù sao cái thằng đó nó không biết tự lượng sức mình mà dám theo đuổi Văn Vũ Nghiên, chúng ta xử cũng không dưới một hai thằng rồi, mà hắn lại phách lối như thế, không giải quyết hắn, mặt mũi Anh Liên Xã chúng ta để vào đâu nữa?
Vũ Văn Đào nhíu mày, ngón tay gõ gõ lên mấy tờ giấy trước mặt, bên trên chính là những sự kiện hoặc tham gia hoặc có liên quan từ khi vào trường củaTần Dương.
- Tài liệu về hắn tất cả mọi người hầu như đã nắm tương đối cả rồi, có biện pháp gì cụ thể để trừng trị hắn không?
Nam sinh mắt to mày rậm cười nói:
- Tôi cảm thấy dùng phương pháp trực tiếp vẫn là tốt nhất, hắn không phải đánh nhau rất được sao, tìm người đánh được hơn hắn, trực tiếp đánh cho hắn vô viện ở mấy tháng, còn không thực tế sao? Sau khi ra viện lại đánh, đánh đến khi hắn đầu hàng mới thôi.
Một thành viên khác của Anh Liên Xã ngồi bên cạnh cau mày nói:
- Cái thằng đó đánh nhau rất được đó, một mình hắn quật được năm, sáu tên bụi đời cầm vũ khí, người bình thường chỉ sợ không phải là đối thủ của hắn.
- Chỉ là mấy tên bụi đời mà thôi.
Nam sinh mắt to mày rậm tỏ vẻ xem thường, nói tiếp:
- Những tên bụi đời kia làm gì có sức chiến đấu, cũng chỉ là ức hiếp mấy người bình thường vậy thôi, gặp được kẻ khó chơi thì chỉ có nước chịu đòn. Chúng ta muốn tìm đương nhiên phải tìm người lợi hại thật sự.
Vũ Văn Đào ngẩng đầu hỏi:
- Hồ Nguyên, cậu biết người như vậy không?
Hồ Nguyên, nam sinh mắt to mày rậm cười nói:
- Tử Tinh Sơn Trang của cha tôi hàng năm đều tổ chức giải đấu ngầm dưới mặt đất, những tay võ đánh hắc quyền ở đó ra đòn rất bạo lực, tàn nhẫn, sức chiến đấu kinh người, là bọn cần tiền không cần mạng. Tôi nghĩ Tần Dương có lợi hại mấy, cũng không thể nào là đối thủ của những tay quyền thủ chuyên nghiệp được, phải biết những tên hắc quyền đó đa số đều là người luyện võ, một cước có thể đá gãy loại cây gỗ nhỏ, hơn nữa ra tay gian xảo, tàn nhẫn, rất nhiều trong số đó đều có tiền án tiền sự hết...
hắc quyền: đánh võ đài ngầm, đánh võ đài chui
Vũ Văn Đào gật gật đầu, hắn cũng từng đến Tử Tinh Sơn Trang, cũng đã được nghe nói nơi đó có sàn đấu ngầm dưới mặt đất, có điều hắn trước nay không có hứng thú, cho nên cũng không đến đó xem thi đấu bao giờ.
- Tiền không thành vấn đề, nhưng tuyệt đối không thể để liên lụy đến người của chúng ta, điều này có thể làm được không?
Hồ Nguyên gật đầu:
- Không thành vấn đề, tìm thằng lợi hại một chút ra tay, nói rõ trước khi làm là được. Những người này tàn nhẫn là chuyện của tàn nhẫn, chỉ cần tiền chi đủ là được, bọn họ vẫn rất đáng tin cậy, chỉ là cậu định chuẩn bị xử tới mức độ nào?
Vũ Văn Đào trầm ngâm mấy giây, trong ánh mắt lóe qua mấy phần tàn nhẫn:
- Đánh gãy hai chân hắn, cho hắn treo giò chí ít ở trên giường một tháng không xuống được đất!
Hồ Nguyên tùy tiện gật đầu:
- Cái này rất đơn giản, cậu chờ một lát, tôi gọi điện thoại hỏi chút.
Hồ Nguyên lấy điện thoại ra, đi tới một bên, bấm vào một số điện thoại, nói một hồi, sau đó quay vào.
- Vũ Văn, tôi mới vừa hỏi qua rồi, gần đây trong sơn trang vừa tới một tên rất hung tợn, hình như là chạy bộ tới, là một người luyện võ, đánh quyền trên hay dưới đài đều rất hung ác, đã đánh tàn phế hai đối thủ rồi. Hắn nói chỉ cần 10 vạn, hắn sẽ giải quyết mọi chuyện đâu vào đó.
Vũ Văn Đào sắc mặt lạnh lùng cứng rắn:
- Được, đợi lát tôi sẽ đưa cho cậu 10 vạn. Việc này tôi không ra mặt nữa, cậu giúp tôi giải quyết, nhớ kỹ, đánh gãy hai chân hắn, một tháng không không thể xuống đất, thiếu một ngày cũng không được!
Hồ Nguyên thoải mái gật gật đầu:
- Đã rõ, cậu cứ chờ tin tốt đi.
Vũ Văn Đào ừ một tiếng, lại dặn dò:
- Đừng động thủ trong trường, ra ngoài trường, tìm đại một lý do, coi như là ẩu đả bên ngoài. Tóm lại, đừng làm liên lụy đến tôi và cậu.
Hồ Nguyên cười ha ha:
- Hắn không phải ở ngoài sao, mỗi ngày đều phải đi ra ngoài trường, muốn gây hấn với hắn vậy còn không đơn giản à, chuyện chỉ vài phút là xong.
Vũ Văn Đào gật đầu:
- Tốt, giao cho cậu.
Thiết lập sẵn phương án đối phó Tần Dương, đám người cũng thoải mái hẳn, một nam sinh bên cạnh hỏi:
- Vũ Văn, lần này Văn Vũ Nghiên về trường học, cậu cần phải nắm chặt cơ hội đó, cứ ngồi chờ như vậy cũng không phải là biện pháp đâu.
Nói đến Văn Vũ Nghiên, Vũ Văn Đào ánh mắt tức khắc có chút u ám:
- Sáng hôm nay tôi đã hẹn cô ấy, nhưng bị cự tuyệt rồi.
Mấy người ở đây đều là bạn của Vũ Văn Đào, cho nên Vũ Văn Đào cũng không có gì giấu diếm.
Hồ Nguyên cau mày nói:
- Cậu tin vào nội dung trong topic đó à?
Vũ Văn Đào lắc lắc đầu:
- Có lẽ nội dung trong topic đó là thật, nhưng điều này không có nghĩa là Vũ Nghiên và Tần Dương đang yêu đương. Tôi hiểu rất rõ Vũ Nghiên, cô ấy phải loại người qua loa như thế được. Cô ấy và Tần Dương mặc dù từng có tiếp xúc, nhưng cũng không quen thân, hẳn là chỉ là bạn bình thường thôi.
Một nam sinh cười khổ nói:
- Nếu chỉ là bạn bình thường, chúng ta làm như vậy, có khi nào chọc giận Văn Vũ Nghiên không? Đến lúc đó ngược lại có khi lại sinh lòng bất mãn đối với cậu...
Vũ Văn Đào lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Nếu bất mãn, thì sớm bất mãn rồi, dù sao chuyện như vậy cũng không phải một lần hai lần. Tôi muốn để cho cô ấy biết rõ, ngoại trừ tôi ra, ai cũng không xứng có được cô ấy, cô ấy mà thân cận người nào, cũng sẽ chỉ mang đến cho người ta tai hoạ thôi!