Vì sao chứ?
Vì bị Tần Dương dứt khoát làm mất mặt.
Vũ Văn Đào sai Đồ Nguyên tìm người đối phó Tần Dương, kết quả bị đánh lại, người còn bị đưa đến sở cảnh sát, nghe nói là một kẻ trốn trại, chạy trốn mấy năm nay.
Vũ Văn Đào còn đang suy nghĩ cách trả thù Tần Dương, Tần Dương lại ngang nhiên hẹn hò với Văn Vũ Nghiên, chỉ có hai người trong phòng ăn nói chuyện, tỏ ra thân thiết, quan hệ mật thiết, lại thành chủ đề hot trên diễn đàn.
Bây giờ Vũ Văn Đào cảm thấy mình đi đến chỗ nào, người xung quanh cũng dùng ánh mắt vô cùng quái lạ nhìn hắn, trong ánh mắt không giấu nổi sự vui mừng trước nỗi đau của người khác, cũng có một chút thương hại.
Mày không phải là kỵ sỹ thủ hộ sao, công chúa của mày bị người khác cướp mất, mày còn thủ hộ cái quái gì, không phải là mày chỉ biết trơ mắt nhìn sao?
Bình thường không phải mày cố gắng tóm lấy sao, nhưng mày lại không làm chút gì sao?
Tâm tình Vũ Văn Đào không tốt, vì vậy nên dứt khoát trốn học, mắt không thấy tâm không phiền, với cả bên công ty bên kia cũng đúng lúc có chuyện cần giải quyết.
Vũ Văn Đào xử lý công việc ở công ty, đồng thời chờ tin tức bên phía Đồ Nguyên.
Hắn muốn bố trí một cái bẫy, một cái bẫy khiến Tần Dương không có cách nào thay đổi kết quả, một cái bẫy không thể dùng nắm đấm để đánh vỡ kết cục, hoàn toàn tiêu diệt Tần Dương.
Buổi tối, Vũ Văn Đào đi gặp khách hàng, nói vài điều khoản hợp tác, Vũ Văn Đào cảm thấy vô cùng vui vẻ, kể cả những phiền muộn Tần Dương mang đến lúc trước cũng vơi đi mấy phần.
Vũ Văn Đào ra khỏi quán rượu, sau khi tạm biệt khách hàng, xách cặp táp của mình đến bãi đậu xe.
Trong bóng tối, Tần Dương khoanh tay thảnh thơi đi tới, chẳng qua bây giờ cũng không phải là diện mạo của hắn, mà là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, có dáng dấp của một gã trung niên hơi thâm độc.
Tấm mặt nạ hắn đang mang trên mặt là tấm mặt nạ da mô phỏng công nghệ cao hắn mang từ Long Tổ đi, rất tinh tế, có thể điều chỉnh theo ý muốn, cũng có thể trang điểm. Đeo cái này, có thể cải trang hoàn toàn thành người khác, mặc dù cũng có một chút khuyết điểm, nhưng tối lửa tắt đèn, ai có thể nhận ra được?
Đây chính là lý do Tần Dương nói với Lâm Trúc sẽ không ra ánh sáng, mang theo thứ đồ chơi này, cơ bản không cần che giấu, chỉ cần thay đổi giọng nói một chút là được.
Cái này là thích hợp nhất để làm chuyện xấu xa gì đó, nếu không phải nhờ vào thân phận của Tần Dương và từng giúp Hoắc Kim Hải, hắn cũng không có cách nào mượn được thứ này.
Hoắc Kim Hải cũng không hỏi Tần Dương mượn cái mặt nạ này làm gì, hắn tin tưởng với thân phận của Tần Dương, chắc chắn sẽ không làm chuyện gì xấu làm ảnh hưởng đến an ninh quốc gia.
Tìm Vũ Văn Đào tính sổ?
Chỉ là ân oán cá nhân thôi.
Không kể Hoắc Kim Hải không biết, nếu có biết cũng lười quan tâm, người như chúng ta không bắt nạt người khác là đã không tệ rồi, muốn bắt nạt chúng ta, không phải là tự bôi xấu mình sao?
Tần Dương chờ Vũ Văn Đào đi tới, sau đó không suy nghĩ gì mà va vào người Vũ Văn Đào.
- Con mẹ mày ( nguyên văn: TMD), đi đứng kiểu gì vậy, không có mắt à?
Tần Dương cộc cằn quát lên một câu, ánh mắt ác độc, kết hợp với bộ mặt âm trầm kia, trông rất tàn bạo.
Vũ Văn Đào có chút bất đắc dĩ, đột nhiên máu điên nổi lên.
Đm, rõ ràng chính mày đi đứng không nhìn đường, va vào tao, mày còn to mồm chửi tao trước?
Vũ Văn Đào lạnh lùng nhìn Tần Dương:
- Cẩn thận mồm mép một chút.
Tần Dương mở miệng ra là độc ác, không ngừng nghỉ tí nào:
- Này, con trai, còn cứng đầu, có tin ông nội dạy dỗ chết mày!
Đùa giỡn sao?
Nói như thể không biết ai thế!
Vũ Văn Đào cười lạnh, đừng nhìn hắn điềm đạm thư sinh, ra dáng công tử bột khiêm tốn, chính hắn đã luyện tập đánh nhau nhiều năm, là một cao thủ đánh nhau, ba người bình thường cũng không phải đối thủ của hắn.
- Đến đây, định dạy dỗ tao đến chết à, không dám đến là cháu tao!
Vũ Văn Đào tiện tay vứt cặp táp sang một bên, đưa tay xé cavat ra, ánh mắt lạnh lùng.
Mấy ngày nay chuyện Tần Dương hẹn hò với Văn Vũ Nghiên làm hắn rất bực mình, trong lòng đầy tức giận còn không biết xả vào đâu, tự nhiên có người chọc vào mình, không phải rất vừa hay sao?
Tần Dương cười lạnh:
- Thằng ranh, còn điêu ngoa, được đó, xem hôm nay đại gia đây dạy dỗ mày như thế nào!
Tần Dương nhảy lên một bước, đưa tay đến phía trước túm lấy ngực áo Vũ Văn Đào, động tác cũng không coi là quá nhanh.
Vũ Văn Đào cười lạnh, lui người về phía sau một bước, đang muốn phản tay nắm lấy tay Tần Dương sau đó thuận thế xoay người lại, tay Tần Dương đột nhiên nhanh hơn, thoáng cái tóm được quần áo hắn lại.
- Hả?
Có gì đó sai sai!
Vũ Văn Đào chụp tay vào khoảng không, ngực áo bị tóm lấy, một cảm giác không ổn dâng lên trong lòng, nhưng hắn chưa kịp suy nghĩ nhiều, một giây sau, hắn thấy người mình bị bay lên.
Là bay lên!
Thân thể Vũ Văn Đào nặng nề đập xuống đất, cảm giác đau đớn ở bụng truyền đến đại não, nhưng hắn cảm giác như vừa bị vỡ mộng.
Chuyện gì vậy?
Kẻ này nhanh thế sao? Khí lực lớn như vậy á?
Tần Dương một đòn hạ gục Vũ Văn Đào, giơ chân lên đạp vào hai chân hắn, miệng cười lạnh nói:
- Con trai, đại gia tao không tới đấy, mày cắn tao à?
Vũ Văn Đào ôm mặt, người lăn một vòng, chống hai tay xuống đất, đẩy một cái tung người đứng lên.
Tần Dương toét miệng, cười một tiếng:
- Giỏi, thân thủ còn rất nhạy bén, cũng có luyện tập qua à?
Sắc mặt Vũ Văn Đào lạnh lẽo, tiến lên, nhấc chân quét tới đầu gối Tần Dương. Một cước này nhanh gọn dứt khoát, chứng tỏ căn cơ luyện tập rất tốt, đáng tiếc người hắn gặp lại là Tần Dương, một kẻ Tu Hành Giả tu ra nội khí!
Tần Dương bước chân không di chuyển, cứng rắn đón một cước này của hắn, người không nhúc nhích, giễu cợt nói:
- Khí lực yếu như vậy, mày vẫn còn bú sữa mẹ à, chưa bú no sao?
Sắc mặt Vũ Văn Đào khẽ biến, hắn phát hiện gã đàn ông này lợi hại hơn mình rất nhiều, chẳng qua hắn cũng không thừa nhận mình yếu, giậm chân một cái về phía sau, đẩy người lên, đầu gối hướng tới ngực Tần Dương, vừa nhanh vừa độc.
Tần Dương không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với Vũ Văn Đào, cười lạnh nói:
- Khua tay múa chân, với chút bản lĩnh nho nhỏ đấy sao, để đại gia dạy mày thế nào nhé!
Tần Dương né người qua một bên, tránh cú lên gối này của Vũ Văn Đào, Vũ Văn Đào vừa tiếp đất, Tần Dương đã phi một cước tàn bạo đáp trả.
Vũ Văn Đào nhìn chân Tần Dương, mặt biến sắc, nhưng hắn không có cách nào tránh khỏi.
Bàn chân Tần Dương hung hăng đạp vào bắp chân Vũ Văn Đào, một tiếng “rắc rắc” phát ra, hiển nhiên là xương bắp chân của Vũ Văn Đào bị Tần Dương đạp một đạp làm gãy mất.
- AAAA!
Vũ Văn Đào lảo đảo ngã xuống đất, miệng hét thảm một tiếng, ôm lấy chân mình, nhưng ánh mắt vẫn tàn bạo như cũ.
Tần Dương cười lạnh nói:
- Ánh mắt ác độc như vậy, muốn cắn người sao?
Tần Dương lại đạp thêm một cước, đá vào bên ngoài một bắp chân của Vũ Văn Đào, khiến chân còn lại của hắn cũng bị gãy xương.
Vũ Văn Đào kêu thảm một tiếng, nhưng hắn cũng rất kiên cường, quay đầu liếc mắt sang bên cạnh chiếc camera giám sát cách đó không xa, hung hăng nói:
- Mày đừng có chạy!
Tần Dương tất nhiên thấy hành động này của hắn, ngẩng mặt lên nhìn theo hướng camera giám sát, hừ lạnh một tiếng:
- Không có camera giám sát, đại gia cũng không cần chạy, mà có bản lĩnh đến cắn tao sao, đại gia tao chờ mày!