Chơi golf trông thì có vẻ đơn giản, nhưng trên thực tế đòi hỏi kỹ thuật rất cao. Còn Tần Dương lại là một kẻ đã trải qua nhiều loại huấn luyện, nên tầm nhìn và khả năng điều khiển cơ bắp vượt trội hơn người bình thường. Dưới sự chỉ dạy của Dư Quang Thành, hắn rất nhanh chóng đã có thể chơi đâu vào đó, khiến mấy người Dư Quang Thành không khỏi ngớt lời khen ngợi năng lực tiếp thu của hắn.
Chơi golf xong, Dư Quang Thành đưa Tần Dương đi xông hơi, sau đó lại được hai nhân viên massage khiến họ chợt cảm thấy cả người thư giãn hơn rất nhiều.
- Tần Dương, chú thấy chỗ này thế nào?
Tần Dương cười nói:
- Không tồi. Nhưng hình như chỗ này không đông khách lắm nhỉ?
Dư Quang Thành vừa cười vừa giải thích:
- Phía trước có một sân golf, ở đó đông người vì mở cổng tự do. Còn bên này thuộc hệ thống phục vụ cho thành viên, khách hàng thuộc tầng lớp thành viên VIP. Thành viên được hưởng các loại dịch vụ chăm sóc ở đây, đương nhiên phí dịch vụ cũng sẽ cao hơi một chút, nên không có nhiều khách hàng ở đây.
Tần Dương chợt hiểu:
- Chẳng trách chỗ này ít người như vậy. Thì ra là thế.
Dư Quang Thành cười nói:
- Golf rất hợp với giới thương nhân, vừa chơi gofl vừa bàn luận về các mối làm ăn, vừa rèn luyện sức khỏe lại có thể kinh doanh. Bình thường rảnh rỗi anh vẫn thường tới đây làm vài trận rèn luyện sức khỏe. Phải rồi, Tần Dương, gần đây sức khỏe của anh đã tốt lên rất nhiều rồi, cơ thể đã nhạy cơm hơn với các kích thích bên ngoài. Anh còn bị cấm dục bao lâu?
Đương nhiên Tần Dương hiểu được loại cảm giác khao khát này của Dư Quang Thành, hắn đồng cảm cười nói:
- Anh cố nhịn thêm chút nữa, khoảng nửa tháng.
Dư Quang Thành gật đầu, nói:
- Lúc nãy đông người anh không tiện nói. Tần Dương này, y thuật của chú quả nhiên như thần. Nếu chú chịu mở một phòng khám, anh sợ rằng cửa phòng khám nhà chú sẽ bị người ta chen hỏng mất.
Hai người bọn họ thay quần áo, bước ra ngoài. Dư Quang Thành đứng trước quầy lễ tân nói gì đó, sau đó nhận lại một chiếc thẻ màu vàng kim, đưa cho Tần Dương.
Tần Dương không nhận, quét mắt nhìn qua tấm thẻ rồi cười nói:
- Em vẫn còn là sinh viên, nào có thời gian đến đây thường xuyên, đưa em thẻ thành viên làm gì. Hà tất phải lãng phí tiền.
Dư Quang Thành nhét tấm thẻ vào tay Tần Dương, cười nói:
- Anh biết chú không có thời gian đến đây thường xuyên nên không làm cho chú một cái thẻ riêng. Đây là thẻ thành viên phụ của anh, bình thường anh cũng không động đến. Chú có thể đưa bạn cùng phòng hoặc bạn gái đến đây. Chi phí gì đó chú không cần bận tâm, tính hết vào thẻ của anh. Chú cầm láy đi, cứ mang về kí túc, muốn đến thì đến, không đến cũng không sao.
Tần Dương nghe Dư Quang Thành nói vậy cũng không tiện từ chối. Hắn nhận tấm thẻ rồi cười, nói:
- Được. Cảm ơn anh Dư.
Dư Quang Thành vừa cười vừa khoác vai Tần Dương, nói:
- Chú không cần khách sáo với anh làm gì, dù sao cũng chỉ là chút tiền mà thôi. Đi thôi, sắp đến lúc dùng cơm rồi, chúng ta về ăn cơm.
Hai người họ quay về khách sạn Lệ Cảnh, ăn uống xong xuôi đã gần tám giờ tối. Tần Dương tạm biệt mấy người Lư Quân Di rồi bắt xe chạy thẳng đến quán bar Dream Butterfly.
Vào ngày quốc khánh, danh tiếng quán bar Dream Butterfly cũng được nhắc đến nhiều so với lúc trước, gần như ngày nào cũng có người bao trọn. Giang Ly mời Tần Dương mỗi đêm tới quán diễn tấu hai tiếng. Dù sao trong kỳ nghỉ hắn cũng rảnh rỗi nên liền sảng khoái nhận lời.
Vừa bước vào quán hắn đã gặp cô nhân viên phục vụ Tiền Tiểu Quyên. Tiền Tiểu Quyên cười híp mắt chào hỏi Tần Dương:
- Ngài đại nhạc công đến rồi đấy à, vị khách xinh đẹp của cậu đã đến rồi đó, còn đang ngồi đợi cậu kìa.
Tuy Tần Dương mới đến quán biểu diễn được mấy ngày, nhưng vì tính cách hắn ôn hòa, mang đến cho người khác một cảm giác thân thiện dễ gần, nên chẳng mấy chốc đã thân quen với hầu hết nhân viên của Mộng Điệp. Mọi người ở đây nửa đùa nửa thật gọi hắn là ngài đại nhạc công.
Vị khách xinh đẹp mà Tiền Tiểu Quyên nói đến là một cô nàng dễ thương ngay trong đêm đầu tiên Tần Dương biểu diễn ở đây gửi tặng hắn một ly đồ uống.
Một khi cô nàng đã đến quán, kiểu gì cũng sẽ tặng Tần Dương một ly mojito. Như một ước hẹn đã định, Tần Dương sẽ đàn một bản “Ánh trăng” tặng lại cô nàng.
Thời gian cô nàng đến quán không cố định, và luôn chỉ có một mình, nhưng bên người luôn mang theo một tên vệ sĩ. Cô sẽ yên lặng ngồi ở một vị trí không ai để ý, tao nhã uống rượu, yên lặng thưởng thức tiếng nhạc và xem Tần Dương biểu diễn.
Có đôi khi cô sẽ ngồi đến khi buổi biểu diễn kết thúc, có đôi khi lại chỉ ngồi đến khi nghe hết bản “Ánh trăng” rồi rời đi. Ngoại trừ ly mojito trước giờ không đổi và một lần duy nhất tiếp xúc ngoài cửa, cô và hắn chưa có một lần giao tiếp nào.
Tần Dương đến phòng nhân viên, lấy bộ đồ của mình ra, thay đồ xong vừa hay đến chin giờ. Hắn ngồi trước chiếc piano, rất đúng giờ.
Tần Dương biểu diễn ở đây đã được vài ngày, có vài vị khách đã biết đến hắn, biết hắn chơi đàn rất hay, hơn nữa còn biết hắn chơi đàn để kiếm thêm thu nhập nên vừa thấy hắn lên sân khấu, dưới sân khấu đã nổ ra một tràng pháo tay.
Sau khi Tần Dương mỉm cười cảm ơn, hắn bắt đầu tập trung vào bản nhạc. Tiếng đàn như nước, róc rách chảy ra, khiến cả quán dần chìm vào không khí yên tĩnh và thư giãn.
Ngay bên ngoài lối đi dành cho nhân viên có hai cô gái đang đứng. Một người là Giang Ly, người còn lại dáng vẻ hơi gầy, đeo một chiếc kính đen, đầu đội một chiếc mũ, cả người toát lên nét thanh tú. Cô ta nhắm mắt, lặng lẽ lắng nghe tiếng đàn của Tần Dương.
Bản nhạc kết thúc, cô gái nọ lập tức mở mắt, kinh ngạc nói:
- Kỹ thuật chơi đàn của tên này tốt thật!
Giang Ly cười nói:
- Đương nhiên, nếu không sao giáo sư Trương lại chịu nhận cậu ta làm học trò. Hơn nữa lên sân khấu vừa đẹp trai vừa phong độ. Tôi để ý thấy được, dạo gần đây có không ít khách nữ quay lại quán, gần như đều vì cậu ta cả….
Khóe miệng cô gái thanh mảnh nọ hơi cong cong:
- Không phải chuyện tốt sao, có thể kiếm được thêm bao nhiêu tiền. Tiền của phụ nữ luôn là đồng tiền dễ kiếm nhất.
Giang Ly không khách khí trừng cô nàng một cái:
- Toa Toa, bây giờ cậu đã là một ca sĩ tên tuổi rồi, đừng có cứ mở miệng ra là tiền tiền nữa được không. Mặc dù tiền đùng là rất quan trọng, nhưng cứ thế sẽ khiến cậu bị lộ ra sự tầm thường.
Cô gái có thân hình thanh mảnh nọ là một ca sĩ khá đình đám trong giới âm nhạc mấy năm nay, cũng là chủ sở hữu thật sự của bar Mộng Điệp.
Miêu Toa híp mắt cười nói:
- Ca sĩ minh tinh gì cũng đều là người cả, cũng cần phải ăn, không có tiền sao được. Tớ phải nỗ lực kiếm tiền, kiếm cho đủ số tiền ăn tiêu cả đời. Đến khi bốn mươi tuổi thì giải nghệ, làm chuyến du lịch vòng quanh thế giới, làm những điều bản thân muốn làm. Chắc cậu không muốn sau này thấy trên các mặt báo đưa tin đầu trang là ca sĩ Miêu Toa nửa đời sau sống quẫn bách sa sút thế nào đâu nhỉ?
Giang Ly cười nói:
- Phải phải phải. Cậu nói rất đúng. Vậy cậu cố gắng ha, còn chia cho tớ nữa đó.
Miêu Toa vươn tay bẹo một cái trên gương mặt đáng yêu của Giang Ly, miệng cười hi hi nói:
- Yên tâm đi, Tiểu Ly Ly. Ông đây quên cậu sao được. Chỉ cần cậu phục vụ ông đây cho thật tốt, đảm bảo cậu sẽ ăn ngon mặc đẹp cả đời.
Giang Ly cũng không phải kẻ tầm thường, một đòn phản lại đặt tay lên ngực Miêu Toa.
- Ồ, mà cậu đấy, một thời gian không gặp lại, ngực không to thêm tý nào nhưng lá gán lớn hơn nhiều nhỉ….
Trong phút chốc hai cô gái liền gây ra một hồi náo loạn, nhưng vì cả hai đều đứng trên hành lang dành cho nhân viên nên không ai chú ý đến họ, nếu không sợ rằng thật sự sẽ được lên trang nhất trên các trang báo giải trí ngày mai.
Sau khi náo loạn xong, Giang Ly hỏi:
- Không phải cậu sắp mở concert à, chuẩn bị đến đâu rồi?