Người dịch: Lưu Ly Phong
Biên: Xiao
Nguồn:
Buổi tối có tiết học, bốn người Tần Dương cầm sách vở đi học thoải mái bước vào phòng học xếp theo hình bậc thang, Hà Thiên Phong dùng bả vai chạm vào Tần Dương.
- Muốn ngồi đâu thì cứ ngồi, ba người chúng tôi hiện giờ không chào đón ngài!
Tôn Hiểu Đông cười hắc hắc, hạ giọng phụ họa nói:
- Đúng, trước khi cậu quen Hàn Thanh Thanh, cậu bị chúng tôi cấm cửa!
Lâm Trúc đẩy kính mắt:
- Đồng ý!
Ánh mắt Tần Dương đảo qua phòng học xếp theo hình bậc thang, thấy Hàn Thanh Thanh vẫn ngồi kế Nhạc Vũ Hân như cũ, ngồi ở vị trí khá cao, bên người đã không có chỗ trống.
- Mấy cậu coi như bài ngoại thì tôi cũng không còn cách nào khác. Ầy, các cậu cũng không phải nhìn không thấy... Chẳng lẽ để tôi một mình lẻ loi trơ trọi ngồi một bên?
Hà Thiên Phong cũng nhìn thấy Hàn Thanh Thanh, cười nói:
- Được thôi, dù sao tôi cũng là lão đại của phòng, chúng ta cũng không thể tuyệt tình như vậy, tạm thời thu nhận cậu. Nhớ kỹ, chỉ là tạm thời thôi nha.
Tần Dương im lặng, tên này thế quái nào còn nhiệt tình cả mình thế?
Dở chứng gì đây?
Nhạc Vũ Hân quay đầu, thấy Tần Dương, nhìn hắn cười cười, lại quay sang Hàn Thanh Thanh bên cạnh cười hì hì nói gì đó, sau đó Hàn Thanh Thanh cười đánh nhẹ cô một cái, chắc hẳn đề tài hơn phân nửa là liên quan đến Tần Dương.
Hai tiết học rất nhanh đã xong, mọi người tốp năm tốp ba ra phòng, bốn người Tần Dương cũng đi ra ngoài.
Hà Thiên Phong nhìn Hàn Thanh Thanh, cười hì hì nói:
- Lão đại, hôm nay trời thật tối nha. Hàn Thanh Thanh xinh đẹp như vậy, cậu không sợ cô ấy gặp được người xấu à, chẳng lẽ không đi tiễn một đoạn đường sao?
Tần Dương tức giận nói:
- Đây là trường học, lấy đâu ra người xấu? Cậu nghĩ tôi không có việc gì đi gây sự hả?
Hà Thiên Phong nhún nhún vai:
- Ai biết được, ở đây là đại học Trung Hải mà, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Tần Dương không trả lời Hà Thiên Phong, thu lại đồ dùng của mình, cười nói:
- Đừng nói nhảm, cô ấy là cô ấy, tôi là tôi, không liên quan đến nhau, đi thôi.
Hà Thiên Phong giơ tay lên nhìn đồng hồ:
-Mới 8:30 tối, ngày mai là thứ sáu, buổi sáng chỉ có một hai tiết, có muốn đi ăn bữa ăn khuya không? Tôi mời, đói bụng rồi...
Tần Dương nhún nhún vai:
- Tôi không ý kiến.
Tôn Hiểu Đông và Lâm Trúc cũng cho thấy không ý kiến, dù trở về phòng cũng là cùng một chỗ thôi, ăn cái gì và ăn bao nhiêu đều không quan trọng, cái chính là mọi người cùng nhau đi chém gió.
Cuộc sống đại học chẳng phải là tụ tập một đám người cùng ăn cùng chơi cùng học cùng ngủ một chỗ hay sao?
Hà Thiên Phong thấy mọi người không ý kiến, vung tay lên:
- Ra phố ăn thịt nướng uống bia thôi!
Bốn người đi ra phòng học, đi xuống bậc thang, rẽ sang một bên, đi đến phố buôn bán, buổi tối trong trường học không có bán BBQ...
Dưới bóng cây bên đường, Triệu Bình với gương mặt sưng phù giống như đầu heo đầu liếc mắt một cái liền nhận ra Tần Dương, khom lưng thấp giọng báo cáo:
- Anh Bưu, chính là thằng đó, đứa mặc áo thun ô vuông, người cao gầy, trong tay cầm hai quyển sách.
Ánh mắt Hà Bưu lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Dương, hừ lạnh nói:
- Đường Lang, đợi lát nữa dẫn người tới đánh luôn, không cần nói nhảm, đánh gãy tay nó, sau đó té luôn!
- Dạ, ạnh Bưu, cứ giao cho em!
Một thanh niên có vóc người khôi ngô đứng lên từ trên bãi cỏ, lấy ra một ống thép mài tròn góc nhọn, năm sáu thanh niên khác cũng đứng lên theo, mỗi người trong tay một ống thép.
Bọn họ đều là những tên côn đồ giỏi đánh đấm, nơi này là đại học, nếu như dùng đao đánh người sẽ xảy ra chuyện lớn, bọn họ không ai giấu được. Nhưng nếu như dùng ống thép đánh nhau, nếu như bị cảnh sát bắt cũng không sợ, nhiều nhất chỉ là bị tội danh đánh lộn mà thội. Huống chi thứ này, tối lửa tắt đèn, đánh xong một trận, nếu có người đến thì ném đi, rất gọn gàng...
Đúng lúc này, đám người Tần Dương rẽ hướng đi về phố buôn bán, ánh mắt Hà Bưu chớp động, ngăn lại đàn em chuẩn bị xông lên.
- Chờ đã, bọn họ hình như muốn tới phố buôn bán, vậy hãy theo bọn họ, đến phố buôn bán hãy ra tay, tại đó dễ dàng hơn.
Tất cả mọi người đều thu lại ống thép, bọn họ rất rõ ràng những quy tắc này, người ngoài vào trường đánh sinh viên và ra ngoài trường đánh nhau là hai việc khác nhau, nay bọn chúng muốn rời khỏi trường học chẳng phải là vừa khéo hay sao?
Trong trường học khắp nơi đều là sinh viên, sắc trời lại tối, đám người Tần Dương căn bản không phát hiện ra sau lưng có bọn Hà Bưu, một đường cười cười nói nói đến phố buôn bán.
Trên phố buôn bán có hai ba quán đồ nướng, Hà Thiên Phong dẫn đầu đi vào một quán, cầm lấy một cái dĩa, lấy mấy cái xiên thịt rau quả để vào rổ rồi đặt trước mặt chủ quán đồ nướng.
- Tranh thủ thời gian nướng, cho chúng tôi một két bia nữa.
Bốn người ngồi xuống một cái bàn nhỏ, ông chủ đem một két bia lên, Hà Thiên Phong khui bốn chai, phát mỗi người một chai, nói:
- Uống nào.
Mấy người rót bia, bàn luận dự định cuối tuần, đang nói thì bỗng nhiên Tần Dương để ly bia xuống, ánh mắt nhìn về phía con đường ven quán đồ nướng. Ở đó, một đám thanh niên trong tay cầm ống thép đi về Tần Dương.
Ánh mắt Tần Dương như điện, nhanh chóng quét qua đám người, liền nhìn thấy Triệu Bình với cái mặt sưng như đầu heo. Hết cách rồi, ai bảo trong đám người, cái đầu heo kia thật sự quá rõ ràng, muốn không nhìn thấy cũng không được.
Ánh mắt Tần Dương rũ xuống, rồi bỗng nói:
- Có người tìm tôi gây chuyện, đợi lát nữa các cậu trốn xa một chút, để tôi giải quyết!
Ba người Hà Thiên Phong quay đầu, vừa hay nhìn thấy một đám tám chín người thanh niên đi vào, nhìn hắn đằng đằng sát khí với cả đám trong tay đều cầm ống thép, lập tức đều thất kinh, nhao nhao đứng lên.
Tần Dương đã giành trước đứng lên một bước, hai tay trống không nhìn đám người kia đi tới.
Triệu Bình nhìn Tần Dương, trong mắt không tự chủ để lộ mấy phần hoảng sợ, đưa tay chỉ Tần Dương kêu lên:
- Anh Bưu, chính là nó!
Hà Bưu quan sát Tần Dương, thực sự không nhìn ra Tần Dương có gì đặc biệt, dừng bước, móc ra một điếu thuốc, nhẹ đốt.
- Nhóc con, tao không nói nhảm, quỳ xuống nhận sai để đàn em của tao hả giận, lại bồi thường tiền thuốc men, việc này coi như xong, nếu không thì cái tay mày đánh đàn em của tao hôm nay e là khó giữ được.
Ánh mắt Tần Dương lạnh lùng đảo qua Hà Bưu:
- Anh là ai?
Hà Bưu hút một hơi thuốc, ngửa đầu phun ra một vòng khói, thản nhiên nói:
- Tao là Hà Bưu, các anh em ở đây hay gọi là anh Bưu.
Tần Dương nhẹ gật đầu, ánh mắt chuyển đến trên người Triệu Bình, lạnh lùng nói:
- Mày dường như quên giữa trưa tao đã nói gì.
Triệu Bình bị Tần Dương nhìn chằm chằm, dù là bên người có nhiều người như vậy, nhưng trong lòng vẫn lạnh lẽo như cũ, theo bản năng hỏi:
- Mày nói cái gì?
Ánh mắt Tần Dương trở nên lạnh:
- Tao nói rồi, đừng để tao gặp lại mày trên phố buôn bán, xem ra mày không nghe lọt tai nhỉ?
Bên cạnh, sắc mặt Hà Bưu lập tức không tốt. Mẹ kiếp, mày mù lòa à, không thấy ông mày còn đứng đây sao?
Ngay trước mặt ông mày đe dọa đàn em của tao?
Mày có mắt không tròng hả?
Hà Bưu khẽ cắn môi, ánh mắt âm trầm vứt xuống tàn thuốc, hung hăng đạp lên, hung ác quát:
- Lên! Đánh gãy tay nó, ai muốn nhúng tay, phế luôn!