Ngày thứ hai, khi Tần Dương vừa bước vào phòng học thì ba người Hà Thiên Phong đã bu lại, gương mặt lộ ra vẻ quái dị.
Tần Dương cười nói:
- Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện rất cởi mở. Sau đó cô ấy phát hiện ra rằng đã yêu tôi say đắm nên chúng tôi không về nhà mà đi khách sạn mướn phòng.
Ba người Hà Thiên Phong nghe thế thì trợn tròn mắt, ngây ra như phỗng.
Đã đi mướn phòng rồi?
Một giây sau, khi nhìn thấy nụ cười gian xảo của Tần Dương thì đột nhiên hiểu ra.
Đáng ghét, bị chơi xỏ rồi!
- Lão đại, thành thật mà nói thì trong một khoảnh khắc vừa rồi tôi suýt nữa đã tin là thật.
Tần Dương nhìn Hà Thiên Phong với ánh mắt thương hại:
- Thế mà cũng tin? Cậu để quên não ở phòng ngủ rồi à?
Hà Thiên Phong im lặng:
- Ngày thường cậu luôn là người chững chạc, đàng hoàng, ai mà ngờ cậu lại đột nhiên mở miệng nói đùa nên không thích ứng được mà thôi.
Tần Dương tức giận nói ra:
- Tôi với cô ấy chỉ là bạn bè bình thường nên việc đưa cô ấy về nhà chỉ xuất phát từ phong độ đàn ông mà thôi. Giữa hai bọn tôi làm sao có thể phát sinh sự kiện gì chứ. Tôi chỉ đưa cô ấy đến cổng nhà rồi đi về. Nhìn nụ cười thô bỉ của các cậu thì tôi biết suy nghĩ trong đầu các cậu không có gì tốt đẹp cả.
Mặt mũi Hà Thiên Phong tràn đầy tiếc nuối:
- Chỉ đưa đến cửa thôi sao? Không có gì khác à?
Tần Dương cười nói:
- Tất nhiên là có chuyện xảy ra. Tình bạn giữa tôi và cô ấy ngày càng thắm thiết nên trưa nay có hẹn ăn cơm chung.
Hà Thiên Phong trở nên phấn chấn trở lại. Hóa ra hôm nay còn đi ăn cơm cùng nhau.
- Ăn cơm … hắc hắc …
Hà Thiên Phong quay đầu lại nhìn Tôn Hiểu Đông và Lâm Trúc. Ba người hiểu ý nên cùng cười ngầm.
Khởi đầu… Đây chỉ là sự khởi đầu!
Tần Dương nhìn nụ cười của ba tên này thì có cảm giác là lạ, dường như có ẩn ý gì ở đằng sau.
- Có phải các cậu đang âm mưu gì mà không cho tôi biết đúng không?
Tôn Hiểu Đông cười hắc hắc:
- Không có. Tất nhiên là không có!
Hai người khác cũng lắc đầu liên tục, luôn mồm khẳng định là không có. Thế nhưng hành động này lại càng củng cố suy đoán của Tần Dương.
Ba kẻ này đang âm mưu chuyện gì vậy?
Tần Dương nhìn ba người với ánh mắt kì quái nhưng mà chỉ qua ánh mắt thì dù hắn có thần thông quảng đại cũng không thể ngờ rằng mối quan hệ giữa hắn và Văn Vũ Nghiên đã sớm bị ba người bạn cùng phòng này đoán ra được đến tám, chín phần mười.
Hà Thiên Phong ngồi xuống rồi lấy điện thoại di động ra, vừa đọc tin tức vừa than thở.
- Sau tối qua, người anh em kia chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng.
Tần Dương quay đầu lại hỏi:
- Người nào cơ?
- Người thần bí chơi đàn piano đó.
Hà Thiên Phong xoay ngang điện thoại ra rồi đưa về phía Tần Dương:
- Cậu xem, trên mạng có chi chít các thông tin về buổi hòa nhạc của Miêu Toa. Đặc biệt, trong bài báo nào cũng nhắc đến một người thần bí chơi đàn piano. Có bài báo phân tích xem người này là ai. Cậu cứ đọc qua đi là rõ thôi.
Tần Dương cũng tò mò về các bài báo viết về phần biểu diễn của mình, không biết cộng đồng mạng đánh giá như thế nào. Vì thế hắn tìm kiếm các tin tức về buổi diễn của Miêu Toa. Ngay lập tức, kết quả trả về một loạt các trang web.
“Miêu Toa bị thương ở buổi hòa nhạc, người thần bí chơi piano trợ trận”
“Miêu Toa bùng cháy trong buổi hòa nhạc, dù bị thương nhưng vẫn kiên trì biểu diễn”
“Người khách quý thần bí là ai?”
“Miêu Toa: Tôi không có Hoàng tử bạch mã, nhưng tôi có Don Juan”
“Hồi ức Don Juan dẫn bạo cả hội trường, “Vận mệnh” cứu vớt Miêu Toa”
“Bị thương trong buổi hòa nhạc, Miêu Toa chiến thắng Vận mệnh”
Bất cứ bài báo nào viết về buổi hòa nhạc của Miêu Toa đều nhấn mạnh hai sự việc. Sự kiện thứ nhất là việc Miêu Toa bị ngã xuống từ giá thép nên bị thương không nhẹ. Sự kiện thứ hai là việc người thần bí chơi đàn piano trợ trận và cứu Miêu Toa một bàn thua trông thấy.
Ảnh chụp của hắn cũng được đăng rất nổi bật ở trên các bài báo. Đó là hình ảnh nổi bật nhất lúc hắn đang chơi đàn, gương mặt hơi ngẩng lên, chiếc mặt nạ sắt màu đen tỏa ra ánh sáng âm u nổi bật trên ánh đèn sân khấu, bộ âu phục phối hợp với áo sơ mi trắng và nơ đỏ càng trở nên ưu nhã. Nhìn tổng thể, hình ảnh của hắn hiện lên hơi lãnh khốc lại pha chút thần bí.
Tần Dương nhìn đi nhìn lại mấy lần, càng nhìn càng thấy ưng cái bụng. Ảnh này chụp rất đẹp!
Tần Dương thuận tay lưu tấm ảnh này vào trong điện thoại di động. Mình che mặt lên sân khấu nên không thể nổi danh, thế thì lấy tấm ảnh đẹp trai ngời ngời này để bù đắp lại phần nào đó vậy.
- Ôi, hãy nhìn xem bảng xếp hạng các từ khóa phổ biến nhất kìa.
Thấy Hà Thiên Phong kêu lên sợ hãi, Tần Dương hiếu kì ngó sáng:
- Bảng xếp hạng cái gì cơ?
Hà Thiên Phong cười hắc hắc:
- Cậu nhìn xem, người chơi đàn piano thần bí trong buổi biểu diễn của Miêu Toa đã leo lên vị trí mười từ khóa phổ biến nhất. Danh tiếng của người anh em này lên như diều gặp gió rồi. Tôi đoán chừng nếu hắn đứng ra thì danh tiếng còn vang dội hơn nữa.
Tôn Hiểu Đông cười nói:
- Thậm chí còn có phóng viên trực tiếp chạy đến hỏi Miêu Toa rằng người này là ai. Không ngờ Miêu Toa từ chối trả lời, xem ra người khách quý này rất là thần bí đấy.
Tần Dương cười cười nói:
- Trong thời đại bùng nổ thông tin như thế này thì nổi tiếng chỉ là nhất thời mà thôi. Nguyên nhân là bởi sẽ có những thông tin còn hấp dẫn hơn ra đời để thu hút ánh mắt của mọi người. Nếu người này không chủ động lộ mặt thì có lẽ mọi người sẽ quên hắn đi sau vài ngày mà thôi.
Lâm Trycs ngẩng đầu, chỉnh lại kính mắt của mình:
- Tất nhiên là người ta không quan tâm đến danh tiếng rồi. Không hiểu sao những người này lại nhiệt tình như thế. Không dưng tự nhiên muốn tìm bằng được xem người ta là ai. Chỉ có thể nói rằng số người rảnh rỗi trên thế giới này quá nhiều.
- Ha ha, tất nhiên, quần chúng nhân dân tất nhiên là rảnh rỗi.
Tần Dương cười cười, vùi đầu tiếp tục tìm kiếm các tin tức liên quan đến mình. Quả thật số lượng bài báo đưa tin về chuyện này không ít. Có video về buổi biểu diễn tối qua, có tin tức bình luận, thậm chí có cả những nhận xét của chuyên gia piano. Tần Dương nhìn lướt qua thì thấy đại bộ phận các bình luận đều mang tính tích cực, ai cũng bày tỏ sự tán thưởng đối với khả năng đánh đàn của mình.
Số lượng cư dân mạng tập trung thảo luận việc này cũng rất khổng lồ. Đặc biệt là ở các diễn đàn lớn trong nước thì nhiều quần chúng rảnh rỗi đều nhiệt tình thảo luận về buổi diễn.
Có người nói rằng đây là một kế hoạch có sắp đặt trước, người thần bí sẽ xuất hiện chỉ sau vài ngày. Có người nói rằng mặc kệ có sắp đặt trước hay không thì khả năng đánh đàn của người thần bí cũng cực kì điêu luyện. Cũng có người chiêm nghiệm rằng ai cũng có quyền lựa chọn cuộc đời mình sống, nếu hắn ta không muốn lộ diện thì mọi người đừng truy vấn đến tận cùng.
Lời qua tiếng lại, bình luận như lũ cuốn, không khí hết sức náo nhiệt.
Tần Dương buông điện thoại xuống, hơi nhếch mép cười.
Xem ra buổi biểu diễn tối qua rất thành công, bản thân mình cũng có năng lực chơi đàn piano đấy. Nếu về sau không làm đặc công nữa thì có thể đi đánh đàn piano để kiếm cơm, vừa có tiếng, vừa có miếng.
Tần Dương tạm gác lại các sự việc liên quan đến buổi biểu diễn sang một bên. Nếu Miêu Toa định tổ chức một buổi biểu diễn nữa thì chắc chắn sẽ không ở Trung Hải nên bản thân mình cũng không lo bị bại lộ. Chẳng qua hôm qua mình chủ quan, để lộ ra những điểm sơ suất nên mới bị Văn Vũ Nghiên phát hiện.
Nghĩ đến việc mấy người Văn Vũ Nghiên reo hò cổ vũ mình ở dưới đài thì tâm trạng của Tần Dương trở nên rất vui vẻ.
Mặc dù mình không muốn nổi danh lại bị Văn Vũ Nghiên nắm giữa bí mật nhưng Tần Dương không những không lo lắng mà thậm chí còn hơi vui vẻ.
Thấy được niềm vui khó tả trào dâng trong lòng, Tần Dương cẩn thận suy nghĩ rồi không nhìn được mà cười rộ lên. Dù trải qua rất nhiều sóng gió nhưng bản thân mình vẫn là thanh niên hai mươi tuổi, vẫn có lòng hư vinh.
Cải trang vi hành, áo gấm đi đêm thì cần có mấy người hiểu mình, mà đặc biệt kẻ tri kỷ lại là người mà mình để ý…