Vũ Văn Đào ngồi trên giường xem ti vi, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi mang một giỏ trái cây đi vào.
Vũ Văn Đào nhìn người đàn ông này, ánh mắt sáng lên:
- Anh họ, anh về lúc vào vậy?
Người đàn ông đặt giỏ trái cây xuống, cười nói:
- Về hôm trước, hôm qua nghe nói chuyện của em, nên đến xem thử. Thế nào, trước giờ chỉ có em ức hiếp người ta, lần này bị người ta ức hiếp?
Vũ Văn Đào cười khổ nói:
- Anh họ, anh đừng chế giễu em, em đã đủ thảm rồi.
Người đàn ông là anh họ Vũ Văn Đào tên Vũ Văn Phong, thường đi nước ngoài, nghe nói đang kinh doanh gì đó, nhưng lại thần thần bí bí, có quan hệ không tồi với người em họ Vũ Văn Đào này.
Vũ Văn Phong kéo một cái ghế ngồi xuống, thuận miệng nói:
- Nghe nói bị đánh gãy chân?
Vũ Văn Đào dạ một tiếng, cười khổ nói:
- Dạ, gãy xương, không tính là quá nghiêm trọng, nhưng ước chừng cũng phải nằm viện mười ngày, sau đó mới có thể về nhà nghỉ ngơi. Muốn hoàn toàn bình phục như ban đầu, e là phải hai ba tháng.
Vũ Văn Phong cười cười:
- Đàn ông mà, bị đánh gãy chân thì có gì, thất bại nhỏ thôi. Ban đầu anh họ em khi ở nước ngoài bị người ta đánh gãy tứ chi, nằm trên giường nửa năm, không phải cũng khỏe lại rồi sao?
Vũ Văn Đào giật mình hỏi:
- Còn có chuyện như vậy, sao chưa nghe anh nhắc đến?
Biểu cảm Vũ Văn Phong tùy ý:
- Chuyện như vậy kể với người nhà có tác dụng gì, còn không bằng tự mình giải quyết. Làm người, rất nhiều lúc gia đình cũng chưa chắc dựa vào được, chỉ có thể dựa vào bản thân mới là đáng tin cậy nhất.
Thần sắc Vũ Văn Đào hơi biến động, trong ánh mắt như có suy tư, hiếu kì hỏi:
- Vậy người đánh anh thì sao, sau đó anh không trả thù sao?
Vũ Văn Đào rất rõ tính cách anh họ của mình, chịu thiệt lớn như vậy, không thể nào nào im hơi lặng tiếng không báo thù.
- Người đánh anh?
Vũ Văn Phong cười, rất tùy ý nói:
- Anh ở nước ngoài thân cô thế cô, muốn so thực lực với người bản địa bọn chúng đương nhiên không thực tế. Nhưng bây giờ có rất nhiều chuyện đều có thể giải quyết bằng tiền, anh chi hai trăm vạn, sau đó tên cầm đầu và cả nhà hắn đều bị giết sạch trong một đêm, nhà cũng bị đốt cháy, không còn xương cốt…
Con ngươi Vũ Văn Đào đột nhiên trợn to, có chút khẩn trương liếc trái liếc phải:
- Anh không sợ bị người ta phát hiện à, lỡ như người anh tìm thất thủ, há chẳng phải khai anh ra?
Vũ Văn Phong cười cười:
- Đương nhiên có cân nhắc việc này, nên anh tìm một trang web sát thủ, là web ngầm. Web ngầm chắc em hiểu, chính là trang web người bình thường không thể truy cập hay thậm chí không nhìn thấy, nhưng bọn họ quả thực có tồn tại, chỉ cần thông qua tuyến đường đặc biệt mới có thể đăng nhập.
Vũ Văn Đào khiếp sợ nói:
- Trang web sát thủ?
Vũ Văn Phong đương nhiên vô cùng tin tưởng người em họ này của mình, huống hồ chuyện hắn nói đều là chuyện xảy ra ở nước ngoài, cho dù bị người ta nghe thấy, không chứng cớ cũng chỉ có thể xem như chém gió nên rất tùy ý.
- Đúng vậy, Hoa Hạ hạn chế súng, tình hình trong nước hòa bình, mặt này không có thị trường, sát thủ đương nhiên rất ít. Nhưng ở rất nhiều nước ngoài, súng bán tràn lan, xã hội đen hoành hành, buôn lậu ma túy, dưới tình hình loạn như vậy, nghề sát thủ dĩ nhiên cũng vô cùng nhộn nhịp.
- Trang web sát thủ giống như một sân thượng tụ tập sát thủ, đóng vai trò của người trung gian. Em chỉ cần cung cấp tài liệu người muốn giết, sau đó phía trang web sẽ đưa ra đánh giá và giá cả, em chuyển tiền sẽ có sát thủ phù hợp tư cách tiếp nhận. Việc còn lại không liên quan việc của em nữa, em chỉ cần đợi hắn chết là được.
Vũ Văn Đào trợn to hai mắt, điều Vũ Văn Phong nói đối với hắn hoàn toàn là một thế giới mới, một thế giới mới khiến người ta vừa sợ hãi vừa kí,ch thích.
- Nếu sát thủ thất bại thì sao?
Vũ Văn Phong giải thích:
- Tiền nằm trên trang web, chỉ khi sát thủ hoàn thành nhiệm vụ và đưa ra bằng chứng tương ứng thì cuộc mua bán này mới xem như kết thúc, trang web mới chuyển tiền vào tay sát thủ. Đương nhiên trang web sẽ trích ra một khoản phí thủ tục nhất định, có điều cái này và việc thuê người cũng không có quan hệ gì.
- Nếu sát thủ thất bại, thường sẽ có hai loại cơ chế ứng phó, một là khởi động lại nhiệm vụ giết người, để sát thủ mới nhận nhiệm vụ. Hai là liên hệ với người thuê để tăng giá cả, như vậy sẽ có sát thủ cao cấp hơn ra tay. Dù sao cho dù đều là sát thủ, thực lực cũng có cao có thấp, thuê sát thủ có thực lực mạnh mẽ giá cả nhất định rất cao, mấy sát thủ cấp cao đó một lần ra tay đều là mấy triệu đô, thậm chí cao hơn.
Vũ Văn Đào mặt đầy say mê:
- Thật là một thế giới thần kỳ, trang web đó sẽ không tiết lộ tin tức người thuê chứ?
Vũ Văn Phong cười nói:
- Nếu xảy ra chuyện như vậy, vậy bất kể là sát thủ hay khách hàng đều sẽ không ai tin tưởng họ nữa, bọn họ sẽ không còn bất kì giá trị tồn tại nào nữa.
Vũ Văn Đào nháy nháy mắt:
- Nếu muốn đối phó một người bình thường đánh nhau rất lợi hại, thường tốn bao nhiêu tiền?
Lần này Vũ Văn Phong lại không trực tiếp trả lời mà nhìn chằm chằm Vũ Văn Đào:
- Em có ý định?
Trong lòng Vũ Văn Đào cả kinh, lắc lắc đầu nói:
- Em chỉ tò mò hỏi một chút thôi.
Sau khi Vũ Văn Phong nhìn chòng chọc mấy giây, lúc này mới cười nói:
- Giá cả đối phó người bình thường không đắt, cho dù giỏi võ, ước chừng một trăm vạn cũng đủ rồi. Có điều Tiểu Đào, gia đình mình trong Trung Hải có đủ năng lực, em lại là đối tượng trọng điểm được bồi dưỡng trong nhà, em có chuyện gì, gia đình có thể ra mặt giúp em giải quyết, không cần sử dụng mấy thủ đoạn bất chính đó. Việc này giống như hút thuốc phiện vậy, rất dễ nghiện.
- Huống hồ phía Hoa Hạ quản lý súng rất nghiêm ngặt, trừ phi là rất nhiều tiền, nếu không cao thủ bên ngoài không có bao nhiêu người đồng ý nhận giao dịch nhỏ trong Hoa Hạ đâu. Dù gì tình hình của Hoa Hạ sẽ gia tăng độ khó khi họ ra tay, tăng phần nguy hiểm.
Vũ Văn Đào nhíu mày một cái, có chút không hiểu:
- Hút thuốc phiện, nghiện?
Vũ Văn Phong gật đầu, thận trọng nói:
- Khi em dùng năm mươi vạn, thậm chí một trăm vạn để giải quyết một đối thủ, khiến hắn chết oan uổng, đương nhiên tâm tính em cũng sẽ xảy ra biến hóa. Có thể lần sau khi em gặp phiền phức, em lại không hề do dự dùng cách này, giống như nghiện ma túy không thể khống chết, lâu ngày, cuối cùng em sẽ hủy diệt chính mình.
Vũ Văn Đào thấu hiểu gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười:
- Ừ, cảm ơn anh, em chỉ hỏi thôi.
Lúc này, điện thoại Vũ Văn Đào đột nhiên ting một tiếng, nhắc nhở có tin nhắn mới.
Vũ Văn Đào lấy di động mở ra nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi, hắn mở liên kết đó ra, nhìn thấy topic đang vô cùng hot, cũng nhìn thấy đoạn clip kia.
Sau khi hắn nhìn thấy video, sắc mặt Vũ Văn Đào thay đổi bỏ bừng như máu.
- Hồ Nguyên, đm thằng chó này bán đứng tao!
Sau khi mắng xong câu này, trong lòng Vũ Văn Đào có phần sợ hãi, vì hắn phát hiện topic này đã nổi nửa ngày trời, lượt xem đã khoảng mấy vạn rồi, kéo sơ topic, bên dưới toàn là tiếng mắng chửi.
Lần đầu tiên, trong lòng Vũ Văn Đào xuất hiện tâm trạng hoảng sợ.
Chuyện này đã không thể khống chế được nữa rồi!