Hàn Thanh Thanh bị Tần Dương kéo một cái như vậy, người ổn định trở lại nhưng chân vẫn ngã qua một bên theo hướng lúc trước.
- A!!
Hàn Thanh Thanh kinh hãi hét lên một tiếng, trên mặt hiện ra vẻ khổ sở, mới vừa xảy ra chuyện đột nhiên như vậy chân của cô bị sai vị trí, lập tức trật sang một bên.
Tần Dương kéo Hàn Thanh Thanh, chờ đến khi cô đứng vững mới ân cần hỏi:
- Trật chân rồi?
Mặt mày Hàn Thanh Thanh đau khổ, muốn chạm chân trái xem thử một chút, sau đó lại nhanh chóng giơ tay lên, rõ ràng không có cách nào dùng lực được.
Tần Dương đỡ Hàn Thanh Thanh:
- Phía trước có một chiếc ghế, đến chỗ đó ngồi, tôi xem cho cậu thử.
Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng, nắm lấy cánh tay của Tần Dương, từng bước một bước đến chiếc ghế dài ngồi xuống.
Tần Dương ngồi xổm xuống dưới đất, cởi giày thể thao của Hàn Thanh Thanh, sau đó cởi tất của cô, hiện ra bàn chân trắng trẻo nõn nà trước mặt.
Tần Dương nắm chân cô, nhẹ nhàng xoa bóp vị trí mắt cá chân, hồi lâu mới ngẩng đầu lên:
- Ừ, có chút sai vị trí, tôi giúp cậu chỉnh lại.
Chân của Hàn Thanh Thanh bị Tần Dương nắm trong tay, mặc dù Tần Dương chỉ nghiêm túc kiểm tra mắt cá chân của cô, cũng không hề có động tác khác, nhưng mặt của Hàn Thanh Thanh đã đỏ bừng.
Nghe được lời của Tần Dương, Hàn Thanh Thanh ừ nhẹ một tiếng, nhưng âm thanh nhỏ như tiếng muỗi vo ve vậy.
Tần Dương xoa bóp vị trí mắt cá chân của cô, sau đó dùng một chút lực, Hàn Thanh Thanh lập tức kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó cô ngạc nhiên phát hiện ra chân mình có thể dùng lực trở lại.
Tần Dương nhẹ nhàng lắc lư chân cô mấy cái, sau đó buông lỏng tay, cười nói:
- Đã về vị trí cũ rồi, không có vấn đề gì lớn lắn, đợi một lúc tôi đến phòng y tế mua chút nước chỉnh xương, giúp cậu xoa bóp một chút, ngày mai sẽ không sao, nhưng hôm nay vẫn không nên đi lại nhiều.
Hàn Thanh Thanh cắn môi, gương mặt nóng lên, cảm giác cả người bây giờ cũng không còn chút sức lực nào.
Mới vừa rồi cô bị trật chân, vị trí mắt cá chân rất đau, Tần Dương nói giúp cô kiểm tra, cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhưng chân mình lại bị một người nắn bóp như vậy, vô tình làm cô rất ngại ngùng. Hơn nữa chân cô rất nhạy cảm, bị Tần Dương nắm như vậy, liền như có điện giật, cả người trở nên mềm nhũn.
Tần Dương lại không suy nghĩ nhiều, sau khi giúp Hàn Thanh Thanh kiểm tra xong, nhìn cô không thuận tiện lắm, lại giúp cô tỉ mỉ mang tất và giày vào.
- Đi thôi, tôi đưa cậu về phòng trước, đợi lát tôi sẽ mua thuốc qua cho cậu.
- Ừ, cảm ơn.
Hàn Thanh Thanh đứng lên, phát hiện vẫn còn rất đau, hiển nhiên vừa rồi đứng lên, mắt cá chân nơi có chút nặng.
Tần Dương nhìn bộ dạng này của Hàn Thanh Thanh, đưa cánh tay mình ra:
- Đỡ lấy tay tôi đi.
Tần Dương vốn định cõng cô nhưng suy nghĩ người qua người lại nhiều như vậy, người khác thấy mình cõng cô ấy không biết nghĩ thế nào nữa, có lẽ sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt.
Hàn Thanh Thanh đi một bước, phát hiện quả thật rất đau, không cách nào dùng lực nhiều được, chỉ có cách đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Tần Dương nhờ vào một phần lực của hắn, từ từ di chuyển từng chút một.
Hai người cứ như vậy đi về hướng kí túc xá nữ, trên đường thỉnh thoảng cũng có vài người chú ý đến họ với ánh mắt tò mò, nhưng Tần Dương vẫn đỡ cô ấy ở tư thế rất lịch sự, chẳng qua là để cho Hàn Thanh Thanh nắm lắm tay mình, ngược lại không mang đến hiểu lầm gì cả.
Đến dưới lầu kí túc xá nữ, Tần Dương gọi điện thoại cho Nhạc Vũ Hân xuống đỡ Hàn Thanh Thanh lên.
Lúc đợi Nhạc Vũ Hân xuống, vóc người cao gầy của Chu Trạch đã đi tới. Thấy Tần Dương và Hàn Thanh Thanh đứng một chỗ như vậy, Hàn Thanh Thanh còn nắm chặt lấy tay của Tần Dương, ánh mắt hắn nhất thời trầm xuống mấy phần.
- Hàn Thanh Thanh.
Chu Trạch kêu lên một tiếng, nhìn chân đang chạm đất của Hàn Thanh Thanh, chân khác đang co lên chỉ hơi chạm xuống, nhất thời ân cần hỏi:
- Chân em làm sao vậy, trật chân rồi sao?
Đánh người chạy đi, không ai đánh người chạy lại, mặc dù Hàn Thanh Thanh không hề ghét gì Chu Trạch, cũng không thích phương thức hắn theo đuổi mình, nhưng người khác ân cần thăm hỏi, không phản ứng gì cũng không tốt lắm, lập tức gật đầu một cái:
- Ừ, giẫm lên đá nên trượt một cái, bị trật chân.
Trong mắt của Chu Trạch như hoàn toàn không nhìn thấy Tần Dương vậy, mặt ân cần hỏi:
- Nhìn vết thương không nhẹ, hay là anh gọi một chiếc xe đưa em đến bệnh viện xem thử thế nào nhé?
Hàn Thanh Thanh từ chối:
- Không cần phiền phức như thế, Tần Dương đã giúp tôi kiểm tra qua, xương cũng không có vấn đề, chỉ là bắp thịt hơi sưng lên thôi.
Chu Trạch ồ lên một tiếng nói:
- Trật chân có thể bôi một ít rượu thuốc, vậy mới hết nhanh được, để anh đi mua cho em.
Hàn Thanh Thanh từ chối lần nữa:
- Không cần, Tần Dương sẽ giúp tôi mua nước chỉnh xương.
Chu Trạch hai lần quan tâm, Hàn Thanh Thanh lại hai lần từ chối, thêm nữa cả hai lần đều nhắc đến Tần Dương, điều này làm cho Chu Trạch có chút lúng túng, lòng đối địch với Tần Dương ngày càng cao.
Ánh mắt hắn lướt qua cánh tay của Tần Dương, tư thế như thế này có thể đoán được Tần Dương và Hàn Thanh Thanh không phải là người yêu, chỉ là bạn bè thân thiết, nếu không, Tần Dương sẽ không đàng hoàng như vậy mà hẳn đã đỡ cô ấy với tư thế thân mật hơn nhiều.
Chỉ là cho dù biết Tần Dương không phải bạn trai của Hàn Thanh Thanh, trong lòng hắn vẫn đặt Tần Dương ở vị trí đối địch như cũ.
Một khi một người phụ nữ đặt một người đàn ông ở một vị trí thân thiết, với loại quan hệ như thế, lúc nào cũng có thể biến thành tình nhân.
Hàn Thanh Thanh và Tần Dương mới vào đại học, có lẽ còn mấy phần dè dặt, nếu như chờ bọn họ thích ứng với cuộc sống đại học có lẽ quan hệ của họ sẽ thay đổi, vậy mình càng không có cơ hội.
Thằng này, phải làm hắn tránh xa Hàn Thanh Thanh mới được.
Tốt nhất là trực tiếp đuổi hắn ra ngoài trường luôn!
Tần Dương từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng, giống như không hề nhìn thấy Chu Trạch vậy, sau khi nhìn thấy Nhạc Vũ Hân đi ra từ kí túc xá, mới giao Hàn Thanh Thanh lại cho Nhạc Vũ Hân, cười nói:
- Chân cậu ấy bị thương, cậu đỡ cậu ấy lên đi, tôi đi mua nước chỉnh xương, một lúc nữa còn phải làm phiền cậu xuống lầu một chuyến.
Nhạc Vũ Hân nhìn Chu Trạch bên cạnh, cười híp mắt nói:
- Không thành vấn đề, yên tâm đi, tôi sẽ giúp cậu chăm sóc cô ấy thật tốt.
Mặt Hàn Thanh Thanh hơi đỏ lên, trợn mắt nhìn Nhạc Vũ Hân một cái:
- Nói bậy gì đấy?
Nhạc Vũ Hân cười hì hì, nhìn về phía Tần Dương khẽ nhíu mày, sau đó đỡ Hàn Thanh Thanh đi về bên trong lầu, từ đầu đến cuối không hề có bất kỳ phản ứng gì với Chu Trạch.
Tần Dương cũng không để ý đến Chu Trạch, xoay người đi về phía phòng y tế. Hắn cũng không có thời gian để có phản ứng gì với Chu Trạch, sau khi mua nước chỉnh xương, hắn còn muốn đi đến quán bar nhạc nhẹ của Miêu Toa xem thử thế nào nữa.
Từ đầu đến cuối, Chu Trạch đìu hiu vẫn luôn đứng đó cắn chặt răng, sắc mặt vô cùng khó coi. Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng của Tần Dương, hơi hơi nheo mắt, ánh mắt lóe lên một cái…