Tần Dương cân nhắc sự việc trước giờ đều rất toàn diện thành thục, hắn nói không thành vấn đề, vậy nhất định không thành vấn đề.
- Nếu có gì cần giúp, cứ nói với tôi.
Tần Dương nhìn Lâm Trúc, nháy nháy mắt:
- Vậy cậu giúp tôi thu thập tư liệu của Vũ Văn Đào một chút, càng cặn kẽ càng tốt.
- Được!
Bốn giờ, Tần Dương xuất hiện đúng giờ dưới lầu làm việc, hai người chủ nhiệm khoa Lưu Vân Phong và Tiết Uyển Đồng sóng vai đi xuống.
Lưu Vân Phong thấy Tần Dương, nhíu mày một cái nói:
- Cô Tiết, hắn chẳng qua là một sinh viên, đi theo có thể giúp được gì chứ? Sinh viên thì nên tập trung vào việc học, cho hắn trở về đi, tôi đi cùng cô là được rồi.
Tiết Uyển Đồng có chút do dự, không phải do dự bảo Tần Dương trở về, mà cô không biết giải thích việc hai mươi vạn cho Lưu Vân Phong thế nào, không biết giải thích thế nào về việc Tần Dương mới là nhân vật phía sau thực sự giúp đỡ Cần Cần.
- Thêm một người thường thêm một phần sức lực mà, cho dù có bỏ tiền hay không, vẫn là bỏ sức, cuối cùng đều là làm việc thiện.
Tiết Uyển Đồng suy đi nghĩ lại, vẫn không nói ra chuyện hai mươi vạn, dù sao bây giờ cô đi thăm Cần Cần chỉ là để tìm hiểu tình hình thực tế, cụ thể muốn làm thế nào cô còn chưa rõ.
Tần Dương đương nhiên nghe thấy lời nói của Lưu Vân Phong, khóe miệng thầm nhếch lên. Tên Lưu Vân Phong sợ tằng mình đi theo cản trở kế hoạch tán gái của hắn.
Lưu Vân Phong thấy Tiết Uyển Đồng quyết tâm, tuy vô cùng không muốn nhưng cũng không có cách gì, nhíu mày quay đầu nói với Tần Dương:
- Em đi theo cũng được, có điều đừng làm loạn thêm, cũng đừng tự làm theo ý mình, biết chưa?
Nội tâm Tần Dương thiếu chút nữa cười ra tiếng, chủ nhiệm Lưu này tự mình cảm thấy vô cùng hiền lành cơ đấy. Có điều mình là một sinh viên, hắn là lãnh đạo trong khoa, dạy bảo trước mặt sinh viên cũng rất bình thường.
Tần Dương cũng không nói nhiều, tiêu sái gật đầu nói:
- Vâng chủ nhiệm Lưu, em đi cùng cô Tiết, thuận tiện xem xem có gì có thể giúp đỡ không, sẽ không làm loạn.
Lưu Vân Phong thấy thái độ Tần Dương không tệ, lúc này mới tỏ vẻ uy nghiêm gật gật đầu, sau đó quay sang nói với Tiết Uyển Đồng:
- Cô Tiết, đi thôi, xe của tôi bên kia.
Tiết Uyển Đồng ừ một tiếng nhưng mắt lại nhìn Tần Dương, ánh mắt có hai phần kì lạ.
Cô đã từng chứng kiến sự lợi hại của Tần Dương, đánh nhau tơi bời trong trường học, đàm phán trực diện với phó hiệu trưởng Chu, ra tay đánh bầm dập Trương Long bên ngoài trường, sau đó còn ép Trương Long đích thân đến bồi rượu xin lỗi. Bây giờ thấy hắn bỗng nhiên “ngoan ngoãn” như vậy, tâm tình cô có chút quái dị khó hiểu.
Cảm giác này giống như nhìn thấy một con hổ uy vũ hung hãn bỗng nhiên biến thành con mèo đốm ngoan ngoãn, mặt đầy khả ái, vô hại…
Chiếc xe của Lưu Vân Phong là một chiếc Toyota hơn hai mươi vạn. Hắn mở cửa xe, nhiệt tình mời Tiết Uyển Đồng ngồi chỗ ghế phụ, còn “kỳ đà cản mũi” Tần Dương bị hắn trực tiếp làm lơ, Tần Dương yên lặng ngồi vào ghế sau.
Đại học Trung Hải cách bệnh viên Thị Nhất cũng không xa, chủ nhiệm Lưu trên đường luôn nói mấy chuyện hắn đắc ý, cái gì mà công việc được coi trọng, phòng ốc trong nhà to cỡ nào, kinh tế tốt đẹp ra sao các kiểu.
Dọc đường Tiết Uyển Đồng đều cũng không nói lời nào, chỉ là miễn cưỡng phối hợp mấy câu. Tần Dương ngồi sau nghe thấy rất buồn cười, câu chuyện phiếm này đúng thật là ngượng ngùng. Lẽ nào Lưu Vân Phong không cảm thấy kì quặc sao, một mình mà nói luyên thuyên dương dương đắc ý như vậy?
Chẳng lẽ hắn không nhìn ra Tiết Uyển Đồng căn bản không có bất kì thiện cảm gì về chuyện nam nữ với hắn sao? À không, chính xác mà nói, ngay cả thiện cảm bình thường cũng không có, đây hoàn toàn một bên nhiệt tình một bên lạnh lùng mà.
Rất nhanh đã đến bệnh viện Thị Nhất, Tiết Uyển Đồng gọi điện thoại cho bố mẹ Cần Cần, sau đó đi vào khu nội trú, tìm được bố mẹ Cần Cần cũng nhìn thấy Cần Cần.
Cần Cần là một bé gái bảy tuổi rưỡi, bề ngoài dễ thương, chỉ là nhìn qua người rất gầy, trên người mặc quần áo bệnh nhân đang nằm trên giường, nhìn thấy nhóm người Tần Dương biểu cảm có chút nhút nhát, cả người rụt vào trong chăn, cặp trắng phân rõ trắng đen lanh lợi nhìn nhóm người Tần Dương.
Bố mẹ Cần Cần đều khoảng ba mươi tuổi, quần áo trên người nhìn qua rất cũ kỹ, vừa nhìn đã biết là dạng người trung thực.
- Triệu đại ca, tình hình Cần Cần bây giờ thế nào?
Triệu đại ca trong miệng Tiết Uyển Đồng chính là bố của Cần Cần Triệu Đại Thạch. Ông xoa xoa tay, biểu cảm quẫn khốn nói:
- Kết quả chẩn đoán của bệnh viện đã có rồi, chỉ có thể tiến hành phẫu thuật ghép tế bào gốc tạo máu. Nếu không cho dù có vô máu thay máu cho nó, cơ thể thiếu năng lực tạo máu cũng không thể kiên trì tiếp được. Phẫu thuật này viện Thị Nhất có thể làm, nhưng tiền chữa bệnh rất đắt…
Lưu Vân Phong mở miệng hỏi:
- Cần bao nhiêu tiền?
Tiết Uyển Đồng liền vội vàng giới thiệu:
- Đây là Lưu Vân Phong chủ nhiệm khoa tiếng Anh đại học Trung Hải của bọn tôi. Anh ấy nghe nói chuyện của Cần Cần cũng rất quan tâm, liền đến cùng tôi, xem có thể giúp được gì không.
Vợ chồng Triệu Đại Thạch vừa nghe Lưu Vân Phong là lãnh đạo, liền vội vàng chào hỏi:
- Chủ nhiệm Lưu, cậu đúng là có tâm quá, rất cảm ơn!
Lưu Vân Phong bình tĩnh khoát tay một cái nói:
- Cần Cần mới hơn bảy tuổi, đang ở độ tuổi giống như một đóa hoa vậy mà bệnh nặng như vậy, thật là bất hạnh quá. Có điều ông trời vô tình, con người hữu tình, thế gian thế nào cũng có nhiều người tốt, lỡ như có khó khăn khắp nơi đều giúp đỡ. Tôi tin chỉ cần mọi người chung tay viện trợ, bệnh của Cần Cần nhất định có thể chuyển nguy thành an.
Lời này của Lưu Vân Phong rất có khí phách, vợ chồng Triệu Đại Thạch cảm động không thôi, liên tục nói cám ơn.
Lưu Vân Phong nhìn Tiết Uyển Đồng bên cạnh nói:
- Mọi người cứ nói thiếu bao nhiêu tiền trước, cô Tiết, chuyện này hai người chúng ta có thể dẫn đầu phát động một hoạt động quyên góp ở trường. Trường chúng ta mấy vạn sinh viên, còn có nhiều giáo viên như vậy, tôi nghĩ muốn quyên góp mấy vạn tiền chắc vẫn không thành vấn đề.
Giọng Triệu Đại Thạch khổ sở trả lời:
- Bác sĩ nói cần tiến hành ghép tế bào gốc tạo máu, ít nhất phải 15 vạn, hơn nữa còn phải xem tình hình phẫu thuật thành công, sau đó còn phải nằm viện, còn các chi phí khác nữa, tổng cộng chừng 25 đến 30 vạn.
Người phụ nữ bên cạnh Triệu Đại Thạch cũng chính là mẹ của Cần Cần Hà Tú Phương, vành mắt đỏ đỏ nói:
- Đứa nhỏ Tiểu Cần này từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, thành tích học tập cũng tốt, sao số lại khổ thế này, mắc phải bệnh nặng phải chết thế này.
Lưu Vân Phong nghe thấy, không ngờ cần nhiều tiền như vậy, sắc mặt nhất thời hơi đổi. Vừa nãy hắn còn suy nghĩ việc này ngược lại là thời cơ tốt, dù sao chuyện quyên góp này hắn chỉ cần hô to khẩu hiệu là được, nhiều lắm là mình dẫn đầu quyên góp một ít, đến lúc đó vừa có được danh hiệu người tốt, vừa lấy được thiện cảm của Tiết Uyển Đồng, nói không chừng được ôm mỹ nhân về, sao lại không làm?
Nhưng…không ngờ cần nhiều tiền như vậy?!
Trong lòng Lưu Vân Phong thay đổi, miệng hỏi:
- Bây giờ hai người có bao nhiêu tiền?
- Nhà chúng tôi ở nông thôn, đều là nông dân, mấy năm nay tiết kiệm cũng được hơn vai vạn. Từ lúc Tiểu Cần bị bệnh nhập viện đến nay, kiểm tra chữa trị đều đã dùng hết. Trước đó bác sĩ thông báo có thể chuẩn bị phẫu thuật rồi, nhưng chúng tôi làm gì còn tiền làm phẫu thuật, cho dù bán nhà cũng không nhiều tiền đến vậy…Chủ nhiệm Lưu, cậu có thể nghĩ cách cứu Tiểu Cần nhà tôi được không?
Đối mặt với ánh mắt ân cần mong đợi của vợ chồng Triệu Đại Thạch, trong lòng Lưu Vân Phong bỗng nhiên có chút hối hận, quay đầu nhìn Tiết Uyển Đồng, cười khổ nói:
- 30 vạn, đây là con số không nhỏ.