Tần Dương không nhìn Văn Vũ Nghiên nữa, quay sang hỏi Lâm Trúc.
Lâm Trúc gật đầu:
- Trên diễn đàn trường có rất nhiều bài viết liên quan tới Văn Vũ Nghiên, tôi từng xem một bài viết nói về chuyện này, cô ấy luôn đi một mình, rất ít khi thấy cô ấy đi chung với ai.
Tần Dương cười nói:
- Người quá ưu tú, thường đều rất cô độc. Còn cậu, dạo thời gian này có bận việc gì sao?
Lâm Trúc nâng kính lên, khẽ cười nói:
- Dạo chơi ở trong thế giới giả lập trên internet thôi.
Tần Dương tò mò hỏi:
- Hacker như các cậu cũng có giới hacker nhỉ, ngoại trừ trao đổi trên mạng ra thì có tổ chức họp offlline không?
Lâm Trúc lắc đầu nói:
- Đa phần những chuyện mà hacker làm đều vi phạm pháp luật, nên hacker cũng sẽ không lộ ra thân phận thực sự đâu, vì vậy nên cũng không có họp offline gì cả, dù gì cũng chả ai muốn bị phơi bày ra ánh sáng cả.
Hơi dừng lại một chút, Lâm Trúc lại bổ sung:
- Đương nhiên, cũng sẽ có một vài người do thường xuyên hợp tác nên tin tưởng được thì sẽ gặp nhau ngoài đời, nhưng loại offline này cũng cực kỳ bí ẩn, chỉ là một buổi gặp gỡ nhỏ thôi, những người khác cũng sẽ không biết và không thể tham gia.
Tần Dương cười nói:
- Cậu có bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp được sư phụ của mình không?
Hai mắt của Lâm Trúc sáng lên:
- Đương nhiên là muốn chứ, chẳng qua e rằng cả đời này cũng không có cơ hội đâu.
Tần Dương cười nói:
- Chuyện tương lai sao nói trước được, không chừng sẽ có ngày gặp được đấy.
Lâm Trúc cười khổ nói:
- Hacker như hắn nếu như bị lộ ra thân phận thật thì nhất định sẽ dính phải phiền phức rất lớn, nên nhất định hắn sẽ không để cho người ta biết được thân phận của mình đâu.
Đột nhiên Tần Dương nghiêng đầu đi, bởi vì hắn thấy Văn Vũ Nghiên đã lấy cơm, đang bưng khay cơm đi về phía bên này, đang liếc nhìn xung quanh tìm một chỗ ngồi.
Ánh mắt của Tần Dương và Văn Vũ Nghiên chạm vào nhau, Tần Dương mỉm cười với Văn Vũ Nghiên, xem như chào hỏi, mà trên gương mặt của Văn Vũ Nghiên cũng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, cũng bưng khay cơm đi tới.
Lâm Trúc nhìn thấy động tác của Tần Dương, xoay người nhìn thấy Văn Vũ Nghiên đang đi tới, lập tức hai mắt mở trừng trừng.
- Lão đại, Triệu Cương đang ăn cơm ở bên kia, tôi qua nói chuyện với cậu ấy.
Lâm Trúc vừa nói xong thì bưng khay cơm đứng dậy đi tới ngồi chung bàn với hai nam sinh cách đó khoảng vài mét, đó cũng là bạn cùng lớp của Tần Dương.
Vốn vẻ mặt của Tần Dương cũng rất tự nhiên, nhưng đột nhiên Lâm Trúc lại đi như vậy, lại làm cho hắn có hơi lúng túng.
Văn Vũ Nghiên ngồi xuống trước mặt Tần Dương, khẽ liếc sang Lâm Trúc ở bên kia, hơi nhếch môi lên:
- Đây là nhường chỗ cho tôi sao?
Tần Dương sờ cổ một chút, có hơi xấu hổ nói:
- Cậu ta nói cậu ta có chút chuyện…
Tần Dương chỉ nói nửa câu, mặc dù là lời nói thật, nhưng cũng chẳng có tí sức thuyết phục gì cả, ngay cả hắn cũng chẳng tin, nhìn thấy biểu lộ cười như không cười của Văn Vu Nghiên, hắn bất đắc dĩ, bổ sung:
- Cậu ta nói như vậy.
Văn Vũ Nghiên cười nói:
- Quan hệ của cậu với bạn cùng phòng tốt thật nhỉ?
Tần Dương cảm thấy lời này có chút quen tai, trước đó ai cũng đã nói như vậy tới?
Tần Dương thoáng nghĩ lại, mới nhớ ra lúc trước Lý Tư Kỳ cũng từng nói lời y như vậy, cô còn nói quan hệ của cô với bạn cùng phòng cũng không hòa thuận, minh tranh ám đấu, nên cô chuẩn bị dọn ra ngoài ở.
- Quan hệ của cậu với bạn cùng phòng không được tốt sao?
Văn Vũ Nghiên cười cười:
- Cũng không phải là không tốt, nhưng cũng không thể xem là tốt. Cũng vậy thôi, có thể là vì thời gian tôi ở trường hơi ít, nên mọi người cũng không thân nhau.
Có lẽ là do cậu quá ưu tú đó.
Tần Dương tự nói trong lòng, cười nói:
- Quan hệ của mọi người trong phòng rất tốt, mọi người rất đoàn kết, sống chung cũng rất hòa hợp.
Văn Vũ Nghiên mỉm cười nói:
- Tôi nhìn ra được.
Tần Dương khẽ liếc nhìn khay cơm của Văn Vũ Nghiên, món ăn mặn cũng chỉ có một phần thịt hấp thôi, mấy món khác đều là thức ăn chay, cơm cũng rất ít, nhịn không được cười nói:
- Bữa trưa mà sao ăn ít vậy?
Văn Vũ Nghiên cười nói:
- Tôi ít vận động, tiêu hao ít, nên không cần ăn nhiều, cơ địa của tôi cũng dễ béo lắm, nên bình thường ít ăn thịt lắm. Giảm béo quá khổ, chịu không nổi.
Tần Dương cười nói:
- Bọn này ngày nào cũng sợ món ăn ít thịt quá, không đủ ăn, có chút xíu thịt như vậy thì béo kiểu gì. Cậu cũng không thể không ăn thịt nhỉ?
Vẻ mặt của Văn Vũ Nghiên rất bất đắc dĩ:
- Kỳ thật lúc tôi còn học cấp ba, thì béo lắm, nặng hơn trăm ký cơ, lúc sau vất vả lắm mới giảm béo được. Giảm béo quá đau khổ, cho nên tôi thà ăn ít thôi…
Tần Dương cười thở dài nói:
- Nữ sinh vì xinh đẹp, quả nhiên cũng rất liều!
Văn Vũ Nghiên trừng Tần Dương một cái, cầm đũa gắp mấy miếng thịt to nhất cho vào khay của Tần Dương:
- Mấy miếng thịt này béo quá, cho cậu ăn đó, cho cậu chết vì béo luôn!
Tần Dương sửng sốt một chút:
- Cậu đã không muốn ăn thì còn chọn thịt hấp làm gì, vẫn còn có mấy món như thịt băm xào mà?
Văn Vũ Nghiên hé miệng cười nói:
- Bởi vì tui thích ăn thịt hấp tôi.
Tần Dương cười khổ:
- Được rồi, thích ăn, nhưng lại không dám ăn nhiều, là đạo lý này nhỉ.
Văn Vũ Nghiên gật đầu:
- Đúng vậy, chính là đạo lý này, dù sao nam sinh các cậu hay vận động, ăn bao nhiêu cũng có thể tiêu hóa hết.
Tần Dương cười cười, cũng không để ý:
- Được rồi, có thịt ăn là tốt rồi.
Cách Văn Vũ Nghiên gắp thức ăn cho Tần Dương rất tự nhiên tùy ý. Cô chỉ nghĩ ăn không hết thức ăn, bỏ đi thì lãng phí, hơn nữa Văn Vũ Nghiên và Tần Dương là bạn bè, cũng nói chuyện rất hợp, nên cô cũng không nghĩ nhều, huống chi cô cũng mới ngồi xuống, còn chưa ăn miếng nào, đũa cũng vẫn còn sạch.
Tần Dương mặc dù cũng hơi kinh ngạc với hành động hơi thân mật này của cô, nhưng cả hai cũng là bạn mà, chỉ đùa một chút, gắp hai đũa, chuyện này cũng không vượt qua ranh giới bạn bè, nên Tần Dương cũng không nghĩ gì nhiều.
Nhưng hành vi mà hai người chẳng hề quan tâm này, lại vô tình rơi vào trong mắt rất nhiều sinh viên đang âm thầm nhìn sang phía cả hai, gây ra sóng to gió lớn, mà rất nhiều người cũng âm thầm bàn tán xôn xao.
- Mẹ nó chứ, vừa rồi tôi bị hoa mắt phải không?
- Chuyện gì vậy?
- Tôi thấy Văn Vũ Nghiên gắp thức ăn cho nam sinh ngồi đối diện...
- Nhất định là tư thế rời giường của tôi hôm nay không đúng, chuyện này làm sao có thể?
- Thằng kia là ai, chẳng lẽ là bạn trai của hoa hậu giảng đường?
- Trời ạ, mắt tôi mù rồi! Chẳng lẽ nữ thần của tôi đang yêu sao? Nghĩ đến cảnh cô ấy bị người ta ôm mà lòng tôi tan nát, tôi muốn solo với hắn!
- Cậu nhìn cho rõ, người kia chính là hoàng tử piano năm nhất đó, một mình đánh bại một đám lưu manh. Cậu thực sự muốn solo với hắn?
- Chậc, là hắn à? Tôi chỉ nói chơi thôi, nói chơi thôi, đánh nhau gì chứ, quá cục súc!
Cách đó không xa, một nam sinh lấy điện thoại di động ra, chụp lén một tấm hình Tần Dương và Văn Vũ Nghiên, sau đó lập tức up lên diễn đàn trường.
- Tin cực hot! Hoa hậu giảng đường đang yêu?!