Ở trên con đường rộng trong khu rừng, Hàn Thanh Thanh tung tăng nhảy nhót giống như một đứa trẻ tìm được thứ yêu thích của mình.
Tần Dương sút một phát làm cho đống tuyết bên cạnh văng tung toé rồi cười nói:
- Đúng thế, tôi đang định làm thế.
Hàn Thanh Thanh nhìn chằm chằm Tần Dương với vẻ tò mò:
- Vậy cậu định bao giờ thì bắt đầu? Chẳng lẽ về sau cậu cũng sẽ giống Văn Vũ Nghiên, thành lập công ty xong thì bận bịu làm ăn mà ít trở về trường học sao?
Tần Dương cười nói:
- Nhiều khả năng là sang năm sẽ làm. Tôi sẽ không giống với bọn họ đâu. Tôi chỉ rót tiền để nắm số lượng cổ phần khống chế còn việc quản lý sẽ để cho người chuyên nghiệp làm. Dù muốn mở công ty nhưng tôi không muốn hao tâm tổn sức đi quản lý công ty.
Hàn Thanh Thanh nhìn vẻ mặt tự tin của Tần Dương:
- Vậy thì cậu định làm gì? Có vẻ như cậu đã tính toán kĩ càng rồi?
Tần Dương cười ha ha:
- Làm sao mà cậu biết tôi đã tính toán kĩ càng?
Hàn Thanh Thanh khẽ cười:
- Lúc cậu nói đến việc mở công ty thì không có vẻ sầu não như mọi người, hiển nhiên là trong lòng cậu đã có sẵn kế hoạch, cảm giác mọi chuyện đều đã được tính kĩ, chỉ cần chờ hiện thực hoá trên thực tế.
Tần Dương sờ lỗ mũi của mình:
- Tôi biểu hiện rõ ràng như thế sao?
Hàn Thanh Thanh nhăn mũi:
- Quá là rõ ràng luôn.
Hàn Thanh Thanh đang nói chuyện thì đột nhiên vung chân đá vào một gốc cây đang bị tuyết phủ trắng xoá làm tuyết trên cành rơi ào ào, rơi hết vào đầu Tần Dương.
- Ha ha ha.
Hàn Thanh Thanh cười ha ha, tiếng cười thanh thuý nghe vui vẻ vô cùng.
Tần Dương phủi tuyết đọng trên đầu đi, cảm thấy lạnh buốt ở cổ nhưng không tức giận, đột nhiên chỉ vào phía sau lưng Hàn Thanh Thanh:
- Cái gì thế kia?
Khi Hàn Thanh Thanh vừa quay đầu, Tần Dương cúi xuống bốc một nắm tuyết to rồi ném về phía cô.
Hàn Thanh Thanh bị nắm tuyết đập vào đầu thì hét lên chói tai, dậm chân cho tuyết rơi xuống đất. Còn Tần Dương ở bên cạnh thì nở nụ cười khoái trá vì trả được thù.
Hàn Thanh Thanh rũ sạch tuyết trên người mình, sau đó bốc lên một nắm tuyết ném về phía Tần Dương. Hai người triển khai quyết đấu trên con đường nhỏ. Bầu trời bay lả tả những bông tuyết xen lẫn tiếng cười vang đầy vui vẻ.
Một người đàn ông cao gầy chậm rãi đi đến, nhìn thấy đôi nam nữ đang đùa giỡn cách đó không xa, khoé miệng lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.
Vốn dĩ còn tưởng rằng vì đám người này đi cùng nhau nên không tiện ra tay, định bụng nửa đêm sẽ lẻn vào phòng hắn hành sự, ai ngờ rằng kẻ này lại chỉ đi cùng một cô gái ra đây nghịch tuyết, quả là trời cũng giúp ta.
Động tác của người đàn ông cao gầy không vội cũng không chậm, giống như một kẻ lữ khách một mình đi trong đêm tuyết. Ánh mắt của hắn nhìn về phía sau hai người Tần Dương, rơi vào bãi tuyết dày đọng ở trong rừng trúc.
Nếu giấu thi thể của người ở dưới tuyết đọng thì gió tuyết ban đêm sẽ xoá sạch mọi dấu vết. Đợi đến lúc thi thể của bọn họ bị phát hiện thì không biết đã trôi qua bao lâu.
Đây quả là một chỗ tốt để giết người giấu xác.
Tần Dương né tránh một quả cầu tuyết mà Hàn Thanh Thanh ném tới, nhưng hắn còn chưa kịp phản kích thì đột nhiên Hàn Thanh Thanh bị trượt chân, hét toáng lên miệng tiếng rồi lấy mông tiếp đất.
Tần Dương cố nhịn cười, tiến về phía trước, giơ tay định kéo cô lên:
- Ngã đau không?
Hàn Thanh Thanh bắt lấy tay Tần Dương rồi đứng lên, vỗ tuyết bám trên mông rơi xuống đất, vặn vặn eo một chút:
- Hơi đau nhưng sẽ không sao đâu.
Tần Dương cười cười:
- Mặc đồ dày mà thịt cũng nhiều nên cũng không lo.
Khuôn mặt của Hàn Thanh Thanh vì xấu hổ mà đỏ ửng. Dù sao mông vẫn là một bộ phận nhạy cảm, tuy Tần Dương không nói thẳng ra nhưng vẫn có ẩn ý trêu chọc khiến cô hơi ngượng ngùng.
Hàn Thanh Thanh nghiêng đầu lườm Tần Dương một cái. Nhưng dưới ánh trăng, cái lườm này lại mang mấy phần quyến rũ.
Tiếng bước chân nhẹ vang lên làm Tần Dương cảnh giác. Hắn liếc nhìn thì thấy một người đàn ông cao gầy đang đi tới gần.
Hắn cũng để ý người đàn ông này đã đi cùng họ đến khu du lịch này, ngồi chung chiếc xe ngắm cảnh, đồng hành trên cả xe cáp, thậm chí thuê phòng ở khách sạn mà bọn họ đang ở. Bây giờ lại gặp hắn ở ngay tại đây.
Dù đây chỉ là khu du lịch nhưng đi đâu cũng chạm mặt thì cũng quá trùng hợp, quá khác thường.
Sự việc khác thường ắt có chỗ nguy hiểm. Tần Dương không nói chuyện tiếp mà lẳng lặng nhìn người đàn ông cao gầy đang đi tới.
Hàn Thanh Thanh cũng chú ý tới người đàn ông này, hơi nghiêng người, không nói thêm điều gì nữa.
Người đàn ông này đi lại rất vững chãi, khi đi đến khoảng cách bảy mét so với hai người thì hắn với tay về bên hông.
Trong nháy mắt, không khí như đọng lại, ánh mắt Tần Dương đột nhiên trở nên sắc như dao, nhìn chằm chằm vào cánh tay phải của người đàn ông.
Kẻ này đột nhiên bị ánh mắt lạnh như băng của Tần Dương nhìn tới thì trong lòng run lên. Đã biết bao năm hắn dạo chơi giữa lằn ranh của sự sống và cái chết nên hắn có sự mẫn cảm rất đặc biệt. Trực giác nói cho hắn biết người trước mặt rất khó nhằn.
Hắn dừng khựng lại, tay phải rút súng ra rồi nhắm vào hai người Tần Dương, không hề do dự mà bóp cò.
Vào đúng khoảnh khắc người đàn ông rút súng, con ngươi của Tần Dương cũng co lại, vội đưa tay ôm lấy Hàn Thanh Thanh nhào đến một đống tuyết lớn ở đằng sau.
Vù Vù.
Súng ngắn có ống giảm thanh nên chỉ phát ra tiếng kêu rất nhỏ. Đạn bắn về hướng hai người Tần Dương, găm thẳng vào vị trí mà họ vừa đứng.
Người đàn ông cao gầy không giấu nổi sự giật mình. Từ lúc hắn rút súng cho đến lúc bóp cò cũng chỉ trôi qua một giây, thế mà mục tiêu có thể phản ứng và trốn thoát.
Kẻ này tuyệt đối không phải người bình thường!
Nếu là người bình thường thì đừng nói là phản xạ kịp mà chỉ cần nhìn đến súng đã sợ ngây người ra rồi.
Động tác né tránh của Tần Dương rất tiêu chuẩn, chắc chắn là một người đã trải qua huấn luyện tiêu chuẩn hoặc là từng trải qua nhiều nguy hiểm nên rèn luyện được sự can đảm phi thường.
Tần Dương vừa rơi xuống đất thì chân phải cũng đạp mạnh vào một gốc cây trúc to ở bên cạnh.
Ầm
Cây trúc to này không ngờ bị Tần Dương đạp gãy. Tần Dương mượn lực phản chấn để ôm Hàn Thanh Thanh lăn ra ngoài.
Cũng may là trong rừng trúc đọng rất nhiều tuyết chứ nếu không hai người không thể nào di chuyển như vậy.
Tần Dương vừa trượt ra thì người đàn ông cao gầy đã hướng họng súng về phía họ vừa rơi xuống và bóp cò.
Vù vù!
Lại thêm mấy viên đạn phá tan đống tuyết và găm thẳng vào mặt đất.
Nếu như Tần Dương không mượn lực để trượt ra thì đạn đã bắn trúng người họ. Cũng bởi vì hắn làm thế mà hai người bọn họ lăn sâu vào rừng trúc. Lúc này, rừng trúc vừa che chắn ánh mắt của người đàn ông cao gầy, cũng cản trở việc hắn bắn súng.
Khuôn mặt của người đàn ông cao gầy trở nên âm trầm. Hắn cầm súng vội chạy đến, giương súng lên chuẩn bị bắn bất cứ lúc nào.