Mục lục
Chí Tôn Đặc Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nói đi, lại là chuyện gì?

Đám người Tần Dương cùng mấy học sinh đánh nhau xếp hàng trong phòng bảo vệ trường học, trưởng đội bảo vệ Chương ngồi trên ghế, thần sắc nghiêm túc. 

Vẻ mặt Tần Dương bình tĩnh:

- Đội trưởng Chương, cháu nghĩ chuyện này sợ rằng chú không xử lý được, chú vẫn nên trực tiếp gọi phó hiệu trưởng Chu, Chu Kiền đến thì hơn. Em nghĩ thầy ấy nhất định cũng rất quan tâm đến cháu của mình. Hai ngày trước mới bị đánh xong, vết thương vẫn chưa lành, hôm nay lại bị đánh một trận, em nghĩ thầy ấy sẽ rất giận dữ.

Đội trưởng Chương trong quá trình xử lý đầu tiên đã biết quan hệ của Chu Trạch và phó hiệu trưởng Chu. Chuyện này phó hiệu trưởng Chu còn gọi điện cho hắn, muốn hắn điều tra nghiêm túc việc này, không buông tha cho “một con sâu làm rầu nồi canh”.

Lần này hai bên lại xảy ra mâu thuẫn, đám người Chu Trạch lại hung hăng đánh một trận. Tuy việc này không tính là gì nhưng đội trưởng Chương hiển nhiên đã nghiêng về phía đám người Chu Trạch, hoặc nghiêm khắc mà nói là phía Chu Kiền.

Đội trưởng Chương vốn còn muốn hù dọa đám người Tần Dương trước, thế nhưng vừa mới mở miệng liền bị Tần Dương trực tiếp khóa lại, chỉ đích danh Chu Kiền. Điều này vừa khiến đội trưởng Chương sợ hãi, vừa hơi có chút lo lắng.

Đám người Tần Dương rõ ràng biết bản thân sẽ bị nghiêm trị nhưng lại không chút kiêng kị hành hung nhóm người Chu Trạch lần nữa. Vậy chỉ có hai khả năng, thứ nhất là không chịu sửa chữa, dù sao cũng đều bị trường xử lý, đánh một trận cho hả giận. Thứ hai chính là có chỗ dựa, không hề sợ phó hiệu trưởng Chu Kiền này.

Đội trưởng Chương làm đội trưởng đội bảo vệ nhiều năm, hắn đã gặp nhiều trận đánh nhau còn thảm hơn cả trận này rồi. Mấy sinh viên này ai cũng vô cùng láu cá hoặc giang hồ, bọn họ rất ít khi mách giáo viên hay gì đó, đều là tự mình tìm quan hệ xử lý. Sau đó có người cúi đầu, có người bị đè ép, cũng có người bị đuổi cổ.

Mặc dù không xác định bọn Tần Dương rốt cuộc thuộc về tình huống nào, nhưng hắn phải cận thận xử lý một chút. Nếu đối phương ngay cả Chu Kiền cũng không sợ, còn sợ một đội trưởng đội bảo vệ nhỏ bé như mình sao?

Đội trưởng Chương hơi híp mắt lại:

- Các cậu đã biết hiệu trưởng Chu là trưởng bối của Chu Trạch, vậy mà còn dám hành hung hắn, lẽ nào không sợ cơn giận của hiệu trưởng Chu sao?

Tần Dương cười cười:

- Chẳng lẽ tụi cháu không đánh trận này, thầy ấy sẽ bỏ qua cho tụi cháu sao? Có điều việc này chú tốt nhất vẫn nên gọi thầy ấy tự đến một chuyến. Nếu không việc đến đường cùng, chưa chắc có thể quay đầu.

Đội trưởng Chương nhìn chằm chằm Tần Dương, Tần Dương đón ánh mắt của hắn, thần sắc bình tĩnh mà tự tin.

Ngay lúc này, tiếng giày cao gót dồn dập trên mặt đất vang lên, Tiết Uyển Đồng xuất hiện trước cửa, sau đó nhanh chóng đến cạnh nhóm người Tần Dương.

- Các em không sao chứ, không bị thương chứ?

Trong lòng Tần Dương hơi ấm áp, Tiết Uyển Đồng vừa chạy tới, câu đầu tiên không phải là phê bình nhóm mình lại đánh nhau, mà là quan tâm nhóm mình có bị thương không.

Hà Thiên Phong cười hehe:

- Cô Tiết, đừng lo lắng, tụi em không sao. Mấy thằng như đám rau thối trứng ung kia còn không đủ một tay lão đại đánh.

Tiết Uyển Đồng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới trách cứ nói:

- Các em đó, không thể nhẫn nhịn chút sao, chuyện trước đó còn chưa giải quyết xong, sao lại đánh nhau cùng các em ấy? Còn đánh người ta bị thương nữa, đây không phải là tội càng thêm tội sao?

Hà Thiên Phong không để ý chút nào nói:

- Ai bảo tự bọn chúng kiếm chuyện, hoàn toàn là tự mình thèm đòn mà. Cô không cần lo, lão đại có cách giải quyết chuyện này.

Tiết Uyển Đồng nhìn đội trưởng Chương bên cạnh, thấp giọng nói:

- Mấy em kia cũng không bị thương nặng lắm, đội trưởng Chương, không cần tạm giam các em ấy chứ?

Đội trưởng Chương nhìn Tần Dương, lắc đầu nói:

- Trước đó hiệu trưởng Chu đã ra quyết định, mặc dù đại học Trung Hải tôn trọng lý niệm đại học và xã hội, nhưng không có nghĩa là tán thành và khích lệ mọi người dùng nắm đấm giải quyết vấn đề. Cho dù ngoài xã hội, cãi lộn đánh nhau cũng phải bị giam giữ. Vì vậy phải nghiêm trị xử trí, để tránh các sinh viên giẫm phải đường cũ. Trận đánh nhau trước đó kết quả còn chưa có, hôm nay lại đánh nhau, tình huống càng nghiêm trọng hơn, tôi cần xin phép hiệu trưởng Chu, xem thử ý kiến ông ấy.

Khóe miệng Tần Dương hơi nhếch lên hai phần, lời nói của Chu Kiền quả nhiên rất cao cả hoành tráng quang minh chính đại.

Tiết Uyển Đồng nhíu mày, thở dốc nói:

- Đội trưởng Chương, phó hiệu trưởng Chu nói lời này, e rằng là do Chu Trạch là cháu ông ấy. Trước đây trường học đánh nhau nhiều như vậy cũng không thấy ông rất ra mặt chỉnh đốn nề nếp của trường, chuyện này chính là ông ấy thiên vị…

Đội trưởng Chương sao lại không hiểu, cười cười nói:

- Cho dù nói thế nào, ông ấy cũng là lãnh đạo của chúng ta, lời ông ấy nói chúng ta đương nhiên phải nghe theo.

Tiết Uyển Đồng còn định nói gì đó, Tần Dương đã tiến lên trước một bước, ôn hòa nói:

- Cô Tiết, đừng tức giận. Việc này để em xử lý đi, đừng lo, không phải chuyện lớn gì đâu. 

Tần Dương khuyên Tiết Uyển Đồng, quay đầu vế phía đội trưởng Chương nói:

- Đội trưởng Chương, chú vẫn nên báo cáo cho thầy ấy đi, tốt nhất là để thầy ấy đích thân đến một chuyến. Chú hãy nói với thầy ấy, nếu thầy không đến tự gánh lấy hậu quả!

Sắc mặt đội trưởng Chương hơi thay đổi, một sinh viên lại nói chuyện giọng điệu như vậy với một phó hiệu trưởng đại học?

Tự gánh lấy hậu quả?

Đội trưởng Chương không nói thêm, xoay người đi gọi điện thoại cho Chu Kiền. Tần Dương có thể nói như đinh chém sắt như vậy rõ ràng rất tự tin, tiểu tử này có bối cảnh kinh người gì sao?

Tiết Uyển Đồng cũng bị lời nói của Tần Dương dọa sợ, kéo Tần Dương qua một bên, nhỏ giọng hỏi:

- Tần Dương, em nói cô biết kế hoạch, em chuẩn bị làm gì. Chu Kiền là phó hiệu trưởng đại học, người trong thể chế, hắn và tên côn đồ giang hồ Trương Long hoàn toàn không giống nhau…

Tần Dương khẽ mỉm cười, không trả lời vấn đề của Tiết Uyển Đồng, mà lại hỏi:

- Cô Tiết có gặp phải khó khăn gì hay nhu cầu gì trong công việc không? Cô nói cho em nghe, đợi chút nữa Chu Kiền đến, em vừa hay nói lại với hắn.

Tiết Uyển Đồng bị câu nói của Tần Dương chọc cho cười:

- Hắn đến gây sự với em, trút giận thay cho cháu hắn Chu Trạch, em rốt cuộc có nắm chắc hay không?

Tần Dương cười cười:

- Yên tâm đi, em có chừng mực, nghiêm túc mà. Cô Tiết, cô có nhu cầu gì, dù sao cũng là một công đôi chuyện, sẵn tiện luôn mà.

Tiết Uyển Đồng lắc đầu nói:

- Chuyện của cô em đừng lo lắng. Bây giờ chỉ lo cho các em, em cũng thật là, hắn nói hai câu thì hai câu, em lại đánh người ta một trận…

Tần Dương cười cười nói:

- Em đã nói không sao rồi mà, nếu đã không có chuyện gì sao lại nhẫn nhịn hắn. Muốn đánh người dĩ nhiên phải chuẩn bị bị người đánh cho kỹ. Cô Tiết, hay là cô quay về trước đi?

Tiết Uyển Đồng lắc đầu nói:

- Cô là chủ nhiệm lớp các em, xảy ra chuyện này sao cô có thể quay về, cô ở đây với các em. Tần Dương đừng sợ, nếu phó hiệu trưởng Chu xử lý bất công, cô sẽ giúp các em tìm thầy hiệu trưởng. Thầy hiệu trưởng đức cao vọng trọng khiến người tin phục, chỉ cần ông biết chuyện này, tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, không để xảy ra chuyện phó hiệu trưởng lợi dụng quyền thế lấn áp học sinh như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK