Khi Tần Dương mở cửa phòng ra, Tôn Hiểu Đông đã ngủ, tuy Lâm Trúc mở đèn ngủ nhưng tay vẫn đang không ngừng thao tác trên máy vi tính, vẻ mặt có chút căng thẳng.
Lúc Tần Dương vào vì cũng đã trễ lắm rồi, hắn lại rất cẩn thận đi rón rén vì không muốn đánh thức người khác, nhưng ngay khi vào cửa hắn nhìn thấy màn hình vi tính của Lâm Trúc.
Trên đó có rất nhiều cửa sổ không ngừng lóe nên, vô số số liệu giống như thác nước lũ lượt hiện ra.
Tần Dương rất kinh ngạc, mặc dù hắn không thông thạo máy tính lắm, nhưng Thược Dược trong tiểu đội Thiểm Điện của hắn là một cao thủ máy tính, Tần Dương cũng thường xuyên nhìn cô ấy làm việc, nên cảnh tượng trên máy tính của Lâm Trúc lúc này hết sức quen thuộc!
Hacker!
Lâm Trúc là một hacker!
Bởi vì bước chân của Tần Dương quá nhỏ, mà Lâm Trúc lại đang tập trung cao độ nên nhất thời không phát hiện ra Tần Dương đã vào phòng, ánh mắt vẫn chăm chú vào màn hình trước mặt.
Tần Dương dừng bước lại tỉ mỉ nhìn mấy giây, thấy Lâm Trúc làm việc quen thuộc lại nhanh tay như thế, chân mày của Tần Dương khẽ nhướng lên hai phần.
Lúc trước hằng ngày đều thấy Lâm Trúc mê mệt lập trình, bởi vì xem không hiểu nên hắn cũng không chú ý lắm, nhưng hôm nay nhìn nhìn Lâm Trúc làm việc thuần thục như vậy, có lẽ không phải là một hacker nhập môn nữa, chỉ sợ đã là lão làng rồi.
Tần Dương quay người khép cửa phòng lại, tiếng đóng cửa rốt cục cũng đã đả động đến Lâm Trúc, Lâm Trúc quay đầy lại nhìn thấy Tần Dương thì có hơi kinh ngạc, theo bản năng gập máy tính xuống, nhưng lúc này không thể nào dừng lại được nên trên mặt có chút hốt hoảng.
Tần Dương cũng nhận ra tình trạng quẫn bách của Lâm Trúc, sau đó đưa tay về hướng Lâm Trúc một cái, khẽ nói:
- Cậu làm việc của cậu đi, không cần để ý đến tôi.
Lâm Trúc nhìn biểu cảm của Tần Dương, phát hiện rằng hắn vẫn rất bình tĩnh không có chút ngạc nhiên nào cả, trong lòng dịu xuống một phần, khẽ cắn răng quay đầu lại tiếp tục làm việc để nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ hôm nay.
Tần Dương bỏ thuốc xuống, không nhìn màn hình máy tính của Lâm Trúc nữa. Dù sao hắn cũng không hiểu, còn làm Lâm Trúc mất tự nhiên chi bằng không nhìn cho rồi.
Tần Dương cởi áo quần áo, đi vào phòng vệ sinh tắm sơ qua để sạch mồ hôi trên mình, sau đó đứng trước bồn rửa mặt, nhìn vào gương để xem sau lưng.
Mặc dù có nội khí bảo vệ, nên ống thép không tạo nên vết thương nghiêm trọng lắm, nhưng trên bắp thịt vẫn có dấu vết bị đánh, những vết này đều đỏ đỏ sưng vù lên, chạm nhẹ vào vẫn cảm thấy hơi đau.
Tần Dương cầm thuốc, đầu tiên xức lên vết thương trên cánh tay, lúc chuẩn bị xức tiếp lên lưng thì lại gặp chút khó khăn vì không thể với tới được.
- Để tôi giúp cậu.
Lâm Trúc đã hoàn thành nhiệm vụ, đóng tất cả chương trình, ấn nút tắt máy, đứng ở cửa nhìn thấy vết thương sau lưng của Tần Dương nên có chút giật mình.
Tần Dương cũng không ngại, cười cười đưa thuốc cho Lâm Trúc:
- Được, cứ nặn thuốc mỡ ra rồi bôi lên vết thương là được.
Lâm Trúc nhận lấy tuýp thuốc nặn thuốc mỡ ra sau đó bắt đầu bôi đều lên lưng Tần Dương vừa hỏi:
- Xảy ra chuyện gì à, đánh nhau với ai hả?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Hôm qua ở quán bar cứu một cô gái đẹp, đắc tội với người ta nên hôm nay bị một đám người chặn lại đánh một trận.
Lâm Trúc ân cần hỏi:
- Không sao chứ?
Tần Dương trả lời:
- Không sao, chỉ bị mấy gậy thôi, toàn bộ đám người kia giờ đều ở trong bệnh viện, gãy chân gãy tay so với tôi còn nghiêm trọng hơn nhiều, cảnh sát cũng tới, có lẽ bọn chũng sẽ bị tạm giam…
Lâm Trúc lo lắng hỏi:
- Cảnh sát ở đó vậy cậu có sao không?
Tần Dương thản nhiên nói:
- Cảnh sát trưởng của đội cảnh sát khu này chính là Kiều Vi, người chúng ta gặp khi đi chơi lần trước. Cô ấy nói, hành động của tôi chỉ xem như tự vệ thôi, không có chuyện gì cả nên không cần phải lo lắng.
Lâm Trúc thở phào nhẹ nhõm:
- Kiều Vi à, vậy thì tốt rồi.
Tần Dương hơi nghiêng qua hỏi nhỏ:
- Cậu là hacker?
Giọng của Tần Dương rất bình tĩnh cũng rất tùy ý chỉ như đang hỏi một câu thông thường như “Cậu ăn chưa?” vậy thôi.
Lâm Trúc im lặng hai giây, khẽ ừ một tiếng.
Tần Dương cười cười:
- Lợi hại không?
Lâm Trúc kinh ngạc nhìn Tần Dương, hắn cảm thấy phản ứng của Tần Dương quá kỳ lạ, nếu là người bình thường phát hiện ra mình là hacker, phản ứng có thể bình tĩnh như vậy không.
Tần Dương thấp giọng cười cười nói:
- Trước kia tôi cũng có một người bạn là hacker rất lợi hại, điều này cũng không có gì quá bất ngờ cả, nếu như nhất định phải nói đến bất ngờ thì chẳng qua là tôi không ngờ bạn cùng phòng của mình lại là một hacker thâm tàng bất lộ mà thôi.
Lâm Trúc nhìn Tần Dương bình thản nói như thế, vốn là lúc bị phát hiện ra bí mật trong lòng có chút bối rối nhưng bây giờ đã bình thản trở lại.
Hắn đẩy mắt kính hơi trượt xuống của mình lại, ánh mắt có chút sáng lại:
- Biết Dark - King không?
Tần Dương lắc đầu:
- Tôi chỉ biết làm việc bình thường với máy tính thôi, không biết kỹ thuật hack, cậu đang nói đến một người phải không, hoàng đế bóng đêm, là một hacker sao?
Lâm Trúc ừ một tiếng:
- Đây là một hacker rất nổi tiếng, hiện tại là người đứng thứ hai trên bảng xếp hạng hacker nguy hiểm nhất thế giới, cũng là hacker thần bí nhất. Không ai biết hắn là nam hay nữ, là người nước nào, ở đâu, hắn chỉ tồn tại trên mạng, là hoàng đế của thế giới trực tuyến.
Tần Dương hơi kinh ngạc hỏi:
- Tôi vốn nghĩ rằng đó có phải là cậu không, nhưng nghe cậu nói vậy thì chắc chắn không phải rồi, cậu biết hắn?
Ánh mắt Lâm Trúc nháy lên, bí mật này hắn đã cất giữ trong lòng quá lâu cuối cùng đến hôm nay đã có cơ hội nói ra rồi, chính bản thân hắn cũng hơi hưng phấn:
- Hắn có thể xem như là thầy của tôi, không ngừng hướng dẫn tôi, nhưng tôi cũng không biết hắn là ai.
Tần Dương sững sờ một chút, á đù, hacker nguy hiểm thứ hai trên thế giới lại là thầy của Lâm Trúc?
Có cần phải trâu bò vậy không?
- Vậy hai người làm sao để giao tiếp hay là liên lạc?
- Email!
Lâm Trúc nghẹ giọng trả lời:
- Chúng tôi liên lạc qua email, nếu tôi gặp phải vấn đề gì đó, tôi chỉ cần gửi email cho hắn, hắn sẽ hướng dẫn cho tôi. Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ đưa ra vài nhiệm vụ cho tôi hoàn thành, kiểm tra năng lực của tôi.
Tần Dương cười cười nói:
- Quả thật rất thần bí, làm sao cậu biết được hắn?
Lâm Trúc đỡ lấy mắt kính:
- Lúc trước tôi tự mình tìm tòi học hỏi, thường trà trộn vào những diễn đàn của hacker, đăng lên một vài chương trình nhỏ mà tôi tự viết, sau đó hắn tìm được tôi, nói tôi rất có thiên phú trong phương diện lập trình này, sau đó dần dần hướng dẫn tôi một vài thứ…
Nói đến đây, Lâm Trúc có chút lúng túng:
- Thật ra thì hắn cũng không thừa nhận tôi là đệ tử của hắn, cũng chẳng bao giờ cho mình là thầy, nhưng trong vẫn luôn xem hắn là thầy của mình.
Tần Dương gật đầu tỏ ý đã hiểu, suy nghĩ một chút có chút quan tâm hỏi:
- Vậy hắn giao nhiệm vụ gì cho cậu?
Lâm Trúc nhìn vẻ mặt của Tần Dương biết ngay Tần Dương đang lo lắng điều gì, nên thấp giọng trả lời:
- Cậu yên tâm đi, mặc dù tôi học kỹ thuật hack nhưng tôi sẽ không dùng những thứ đó để làm chuyện xằng bậy. Ví như cậu vừa thấy, tôi đang hack một trang web của một công ty niêm yết ở Hàn Quốc, bởi vì gần đây chủ tịch của họ làm một việc khiến mỗi một người Hoa nào cũng đều phải tức giận…