Concert được tổ chức tại Trung tâm Thể thao quốc gia Olympic??
Biểu diễn trước mặt mấy vạn người?
Còn được livestream trên internet?
Một đêm là nổi tiếng?
Những điều này không phải là rất vô nghĩa ư?
Bản thân mình là đặc công đang tại ngũ!
Dù đang tạm thời nghỉ phép dài hạn nên có thể yên tâm đi học tại Đại học Trung Hải nhưng điều này không đồng nghĩa với việc hắn từ bỏ thân phận đặc công. Hắn vẫn là đặc công.
Mặc dù việc trở nên nổi tiếng cũng có thể tạo nên vỏ bọc thân phận cho đặc công nhưng những ảnh hưởng tiêu cực lại nhiều hơn.
Với tư cách là một người đặc công, càng nổi tiếng thì chết càng nhanh.
Hiện tại, hắn đi học ở Đại học Trung Hải, sinh hoạt với tư cách là sinh viên nên sẽ không gây ra nhiều sự chú ý, dù đi chấp hành nhiệm vụ tại nơi khác hoặc ra nước ngoài thì cũng không có ai nhận ra được hắn. Thế nhưng nếu hắn nổi danh, thậm chí còn được cộng đồng mạng truyền tụng thì xác suất bị người khác nhận ra sẽ cao hơn.
Sau khi thay xong quần áo, Tần Dương bước ra khỏi cửa thì gặp ngay Miêu Toa. Lúc này, cô đang ôm ngực, dựa lưng vào tường hành lang, hiển nhiên là đang chờ hắn.
- Chị Miêu …
Tần Dương mỉm cười nhìn Miêu Toa, tiến đến chào hỏi. Trong lòng hắn không khỏi nảy sinh một chút khó hiểu. Chẳng phải mình đã từ chối rồi sao?
- Tại sao cậu lại từ chối một cơ hội biểu diễn tốt như thế? Cậu hẳn là biết rõ rằng cơ hội này sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho cậu mà?
Miêu Toa không tức giận mà thực ra là tò mò. Cô mời Tần Dương chẳng qua là vì có lòng tốt thế nhưng Tần Dương lại cự tuyệt lòng tốt đó mà không hề do dự. Điều nay khơi gợi sự bướng bỉnh trong lòng cô.
Tần Dương bất đắc dĩ giải thích:
- Thực ra em không muốn nổi tiếng cũng không muốn làm ngôi sao. Vì thế đối với loại biểu diễn kiểu này thì em cũng không có hứng thú. Em hiểu rõ ý tốt của chị Miêu nên em xin nhận tấm lòng này.
- Ngoại trừ có khả năng đánh đàn piano ra thì em cũng không biết cái gì khác. Nếu chị Miêu cần khách quý đến tham gia thì chỉ cần nói một câu là được. Những người có trình độ piano tương đương em không ít, chắc chắn bọn họ sẵn sàng gào khóc để được lên sân khấu. Do đó chị Miêu không cần lo lắng không tìm thấy ai, hay nói cách khác vai trò người đánh piano này không cần cũng được.
Miêu Toa nhìn Tần Dương với vẻ hơi kinh ngạc. Tần Dương nói chuyện vừa trầm ổn lại vừa bình tĩnh, cân nhắc mọi phương diện rất vẹn toàn. Thậm chí vai trò khách quý có quan trọng hay không mà hắn cũng đoán được. Những lời này khó có thể tin là phát ra từ miệng của một sinh viên đại học năm thứ nhất.
Quả thật, concert này không cần phải có khách quý, chỉ cần có Miêu Toa từ đầu đến cuối là đủ. Chẳng qua nếu như thế thì cô sẽ vất vả hơn một chút mà thôi chứ không có mạo hiểm gì. Nhưng nếu thêm một người khách quý như Tần Dương thì có thể làm nảy sinh ra một số vấn đề khó có thể dự đoán trước.
Miêu Toa càng cảm thấy tò mò về Tần Dương hơn:
- Vì sao cậu không muốn nổi danh? Vì sao không muốn làm ngôi sao? Cậu học piano cùng với thầy Trương mà, chẳng lẽ cứ muốn làm kẻ vô danh mãi? Học phải kết hợp với biểu diễn thực tế chứ?
Tần Dương mỉm cười đáp:
- Học piano không hề liên quan đến việc trở thành ngôi sao nổi tiếng. Chẳng lẽ tất cả những người học piano đều là vì muốn nổi tiếng và trở thành ngôi sao ư?
Miêu Toa hơi sửng sốt, trong chốc lát không tìm được lí lẽ để phản bác bởi những lời Tần Dương nói không sai chút nào.
Nhiều người học đàn tất nhiên là vì để nổi tiếng, hoặc để trở nên giỏi giang mà kiếm cách mưu sinh. Thế nhưng cũng có rất nhiều người chỉ vì yêu thích, vì đam mê mà không bao giờ hi vọng có thể đạt được lợi ích gì.
Vì yêu thích, vì đam mê cho nên mới học.
Miêu Toa im lặng trong hai giây rồi nói khẽ:
- Tôi có thể hỏi tại sao cậu không muốn nổi tiếng, không muốn làm ngôi sao được không?
Tần Dương cười cười:
- Em không thích loại cuộc sống mà bị người khác vây xem, bị người khác săm soi cuộc sống thường ngày. Em thích sống tự do tự tại, sống không có ràng buộc hay khó chịu gì.
Miêu Toa âm thầm gật đầu. Lời nói này rất có triết lý, không thể bắt bẻ được gì.
Dù bên ngoài thì ngôi sao có vẻ sẽ rất oai, có nhiều người hâm mộ theo đuổi, đi tới đâu cũng là tiêu điểm trong con mắt của mọi người, nhưng có được ắt có mất, cuộc sống cá nhân của ngôi sao dường như bị người ta soi bằng kính lúp.
Nào là ngôi sao đi dạo phố cùng ai…
Nào là tuyến đường tàu điện ngầm mà ngôi sao hay đi…
Nào là ngôi sao say rượu trong quán ăn đêm…
Nào là thật giả chuyện ngôi sao vào khách sạn thuê phòng…
Mặc dù Miêu Toa mới thành danh mấy năm, người ngoài nhìn vào thì đầy ước ao nhưng cũng đã gặp rất nhiều trường hợp oái oăm…
Cùng ăn một bữa cơm với một người bạn là nam giới cũng dính phốt.
Đi dạo phố bị người khác vây quanh yêu cầu kí tên hộ, chụp ảnh chung.
Ngay cả ăn bữa cơm ở khách sạn cũng không yên.
Có lẽ có nhiều người rất thích kiểu sống mà lúc nào cũng được chú ý, nhưng cũng có những người chán ghét cuộc sống như thế. Hiển nhiên Tần Dương là loại sau.
Miêu Toa chấp nhận được lý do mà Tần Dương đưa ra nên không giữ thái độ chất vấn như trước mà mỉm cười nói:
- Được rồi, mỗi người đều có chí hướng riêng. Đã như thế thì tôi cũng không ép cậu.
Tần Dương khẽ mỉm cười:
- Dù sao cũng cảm ơn chị Miêu có lời mời.
Miêu Toa khoát khoát tay, cười nói:
- Cậu là học trò của thầy Trương, chúng ta cũng có thể coi là người một nhà nên không cần khách sáo như thế. Concert của tôi diễn ra vào ngày 25 tháng 10. Nếu trước hôm đó cậu đổi ý thì có thể liên lạc với tôi. Hẳn là cậu có số của tôi rồi chứ?
- Vâng ạ. Thế thì hẹn gặp chị sau ạ.
Sau khi Tần Dương lễ phép chào tạm biệt Miêu Toa thì đút tay vào túi quần jeans rồi thoải mái đi về cửa chính của quán bar.
- Tần Dương!
Tần Dương đang định đi ra ngoài thì ở đằng sau vang lên tiếng gọi của Tiền Tiểu Quyên.
Tần Dương quay đầu, mỉm cười nhìn Tiền Tiểu Quyên, hỏi:
- Sao thế? Có chuyện gì à?
Tiền Tiểu Quyên chạy tới, chỉ tay về phía một cái bàn xa xa, vội vàng nói:
- Vị khách xinh đẹp của cậu không rõ hôm nay vì sao lại uống nhiều rượu nên say bí tỉ. Hiện đang có một người đàn ông ở bên cạnh nói chuyện với nàng, trông bộ dáng rất xấu xa.
Tần Dương nhíu mày, quay đầu nhìn theo hướng ngón tay của Tiền Tiểu Quyên. Lúc này, hắn nhìn thấy vị khách lần nào cũng mời mình một ly mojito đang nằm trên bàn, ở trước mặt cô gái này là một bình rượu tây đã gần cạn.
Ở bên cạnh vị khách này có một người đàn ông tầm ba mươi tuổi đang nói gì đó với cô ta. Tay của người nay đã để lên vai cô gái, dù cô ấy cố gạt ra nhưng vì uống say nên không làm gì được.
Tần Dương nhíu mày:
- Bình thường lúc quán bar gặp được sự việc như thế thì xử lý như thế nào?
Tiền Tiểu Quyên nhín vai:
- Quán bar là nơi kinh doanh nên cũng không quản mấy chuyện này mà có muốn quản cũng không nổi, không chừng sẽ rước họa vào thân.
Tần Dương suy nghĩ thì cảm thấy cũng đúng. Kiếm tiền chính là cố gắng làm cho hòa khí sinh tài và kiêng gây thù chuốc oán. Nhất là với những kẻ đầu trộm đuôi cướp, nếu chọc vào bọn hắn thì sẽ bị quấy rối thường xuyên đến mức không thể kinh doanh nổi.
Lúc này, người đàn ông kia xác nhận rằng cô gái xinh đẹp này đã uống say nên đưa một tay ôm eo cô, tay kia đỡ người dậy, chuẩn bị đưa cô gái này đi.
Tần Dương thở dài, Nếu là người khác thì có thể hắn sẽ mặc kệ giống như Tiền Tiểu Quyên khuyên bảo. Dù sao thì người trưởng thành cũng đều phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Một cô gái xinh đẹp uống say ở quán bar thì buộc phải biết rằng chuyện gì sẽ xảy đến với mình.
Chẳng qua cô gái này hay mời hắn một ly mojito, hơn nữa mỗi ngày cô đều nghe hắn đàn khúc “Ánh trăng” nên hắn không thể mặc kệ.
Nghĩ thế, Tần Dương cất bước đi về phía hai người kia…