Mục lục
Chí Tôn Đặc Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên đi nhặt phụ nữ nhìn Tần Dương cầm cục gạch đi tới nhất thời bị dọa đến hồn phi phách tán, hai chân giậm trên đất, lui lại phía sau.

- Mày, mày muốn làm gì?

Tần Dương đi đến bên người tên đi nhặt phụ nữ, đạp thẳng lên người hắn ta ngay khi hắn đang định bò dậy, sao đó một chân giậm lên ngực hắn, hơi cúi đầu, mắt nhìn hắn ta nói:

- Cũng bởi vì tôi làm ngán chân không cho anh đi nhặt phụ nữ, ngán chân không cho anh làm việc ác, anh mới muốn tìm người đến phế hai tay của tôi, để cả đời này tôi cũng không đàn được nữa đúng không?

Trong lòng tên đi nhặt phụ nữ tràn đầy kinh hoàng và hối hận, bỗng nhiên hắn nhớ lại hôm qua mình uy hiếp Tần Dương, trên mặt của Tần Dương treo một nụ cười còn nói thêm câu “Muốn thì anh có thể thử một chút!”

Đệch, người này căn bản không hề sợ hãi!

Khó trách đối mặt với uy hiếp của mình mà hắn lại bình tĩnh như vậy, bởi vì đối phương căn bản không sợ mình đem lại phiền toái cho hắn!

- Tôi sai rồi, cậu bỏ qua cho tôi đi, sau này tôi không dám đến đây ăn chơi nữa, cũng không đến quán bar nhặt phụ nữ nữa.

Tần Dương khẽ mỉm cười:

- Thật à, anh thề?

- Tôi thề!

Hắn ta vội vàng thề độc:

- Nếu tôi còn làm chuyện như vậy nữa, cả nhà tôi chết, ực, cả đời liệt dương!

- Anh thề cũng độc lắm đấy!

Trên mặt của Tần Dương cười hiền hòa, sau đó nhấc chân mình lên, cho tên đàn ông ở dưới thả lỏng một chút. Ngay lúc hắn nghĩ rằng Tần Dương đã bỏ qua cho mình thì chân của Tần Dương lại giậm vào cổ tay hắn.

- Tôi sợ anh lại quên mất lời thề của mình, cho nên tôi phải dạy dỗ anh một chút, để sau này lúc anh làm chuyện xấu thì nghĩ đến tay mình nhiều một chút!

Tên đi nhặt phụ nữ hoảng sợ trợn to hai mắt, cố gắng rút tay mình ra, trong miệng kêu lên:

- Tôi thề, tôi đã thề…

Tần Dương giơ cục gạch lên, sau đó hung dữ đập xuống.

- Aaaaa!

Hắn ta hét lên một tiếng thảm tiết, máu thịt trên tay hắn trở lên bầy nhầy lẫn lộn, cũng không biết đã gãy bao nhiêu cái xương. 

Dưới sự kích thích của đau đớn, nước mắt nước mũi của hắn ta lập tức chảy ra, hắn nắm lấy bàn tay máu thịt bầy nhầy của mình, thảm hết chỗ nói.

Tần Dương coi thường hắn mới thế đã kêu la thảm thiết, giậm cái tay còn lại dưới chân lạnh lùng nói:

- Rất đau đúng không? Vậy lúc anh mang đến đau khổ cho người khác có nghĩ đến ngày hôm nay không, hay là anh vốn không hề nghĩ đến sự thống khổ của người khác thế?

Không đợi tên đó trả lời, Tần Dương đã đập tiếp một cú nữa xuống, tên đi nhặt phụ nữ lại hét lên thảm thiết như bị cắt tiết.

Tần Dương đứng lên, thản nhiên nói:

- Trước kia chưa nghĩ đến cũng không sao, sau này nghĩ nhiều một chút là được.

Bỏ lại tên đàn ông đang cuộn người đau đớn đó, Tần Dương xoay người đi về phía mấy tên côn đồ đang nằm lê lết trên đất.

Người đàn ông mặc áo sơ mi ca rô nhìn hai tay tên đi nhặt phụ nữ máu thịt bầy nhầy kia, trong lòng vô cùng sợ hãi, mắt nhìn về phía Tần Dương như thấy ác quỷ địa ngục vậy.

Lúc Tần Dương đi qua người hắn, nhàn nhạt nhìn hắn một cái:

- Còn một phút nữa.

Người đàn ông đó rùng mình một cái, ngay lúc này bên kia đã bắt máy, một giọng nam cộc cằn vang lên:

- Tiểu Thất, có chuyện gì?

Hắn ta nhìn Tần Dương đang cầm cục gạch về phía mình, ánh mắt sợ hãi:

- Anh Cường, bọn em ở ngõ hẻm phía sau quán bar Mộng Điệp, bọn em gặp chuyện rồi, anh Cường mau cứu em!

Giọng nam cộc cằn bên kia hét lớn lên:

- Đối phương là ai, có bao nhiêu người?

- Aaaa!

Một tiếng hét thảm thiết đột nhiên vang lên, người đàn ông mặc áo sơ mi ca rô run run một cái, điện thoại trong tay cũng thiếu chút nữa là rơi xuống đất.

Hắn ta quay đầu lại, Tần Dương đã đập vào tay một tên đàn em của hắn, lại đang giơ cao cục gạch kia lên, hung hăn đập xuống lần nữa.

- Aaaa!

Đương nhiên anh Cường trong điện thoại cũng nghe thấy được hai tiếng kêu thảm thiết, lớn tiếng hỏi:

- Tiểu Thất, có chuyện gì, mau nói đi!

Âm thanh của tên đang mặc áo sơ mi ca rô gần như bật khóc lên:

- Đối phương chỉ có một người, là sinh viên đại học, rất biết đánh nhau, năm sáu người chúng em đều bị hắn đánh gục, bây giờ hắn đang cầm gạch đập tay của bọn em. Anh Cường, mau cứu em… 

- Chỉ có một người?

Anh Cường sửng sốt, chợt giận dữ nói:

- Đệch, toàn bọn phế vật, sức lực chúng mày đm phí lên bọn đàn bà hết rồi đúng không? Giữ chân hắn, tao lập tức mang người tới!

Hắn ta vừa nghe anh Cường nói dẫn người tới, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi thấy Tần Dương đã đập nát hai tay của một thằng em hắn, lại tiếp tục đi về phía người thứ hai, tim hắn muốn nhảy vọt lên đến cổ họng, vội vàng nói:

- Anh Cường, anh nhanh lên, chúng em... sắp chịu không nổi rồi.

- Biết rồi, chờ đó, hết sức mười phút nữa sẽ đến!

Điện thoại bị ngắt, mặc dù anh Cường đã đồng ý mang người đến giúp, nhưng trong lòng hắn bây giờ một chút cảm giác an toàn cũng không có, vì hắn đang nhìn thấy Tần Dương đạp lên tay của thằng khác, sau đó cũng hung hăng đập xuống.

Nhìn bộ dạng của Tần Dương lúc này, hắn nghĩ nếu mình ra tay cứu mấy thằng đó sợ rằng không ai thoát nổi, toàn bộ đều bị đập nát hai tay. Bây giờ điều hắn sợ hãi đó là, sau khi đập nát hết tay của bọn họ có phải là đến lượt mình hay không?

Hắn cắn răng, xoay người chạy, dù sao nơi này cách đường lớn không xa, chỉ cần chạy đến đó thì đối phương cũng không dám làm gì mình.

Hắn mới động đậy mấy bước chân, nhưng Tần Dương như sau lưng có gắn mắt vậy, tiện tay nhặt từ dưới đất lên một con dao, hất tay một cái ném nó đi. Con dao giống như có mắt trong phút chốc đã bay đến năm sáu mét, sau đó cắm chặt vào bắp chân của tên kia.

- Aaaa!

Người đàn ông mặc áo sơ mi ca rô hét thảm lên một tiếng, lảo đảo ngã xuống đất. Hắn chật vật bò dậy, nhìn con dao trên bắp chân mình, trong ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ tột độ!

- Còn chạy nữa, lần tiếp theo không chỉ cắm trên bắp chân như thế đâu.

Tần Dương đạp lên một tên khác, nói một câu như thế, quay đầu lại, cục gạch trong tay lại đập xuống lần nữa.

Người đàn ông mặc áo sơ mi tê liệt ngã xuống đấy, không có gan rút con dao trên chân mình ra, cũng không có gan chạy tiếp, mặt mày tái xanh, ngây ngô ngồi một chỗ, trong lòng cầu nguyện anh Cường mau mang người tới!

Động tác của Tần Dương cũng không hề vội vàng, hắn thong thả giơ cục gạch lên, lại đập nát từng cái từng cái tay của mấy tên đàn em kia.

Tần Dương biết khống chế lực ra tay của bản thân mình, hai tay của mấy người này có thể chữa lành, nhưng sợ là cả đời này cũng chẳng linh hoạt hay có lực nữa rồi, có lẽ chỉ đủ để duy trì cuộc sống hằng ngày, nhưng nếu muốn cầm sắt thép đánh nhau ấy à, sẽ rất khó khăn.

Chúng trước kia làm không ít chuyện rồi, như thế cũng chỉ là hình phạt nhẹ nhàng với bọn chúng mà thôi.

Không làm côn đồ, không làm chuyện xấu, làm người bình thường đối với chúng mà nói có khi là chuyện tốt đấy.

Tần Dương hắn sẽ không nương tay, lòng từ bi của hắn đối với loại người không biết lương thiện, lòng tốt của hắn cũng chỉ với người bình thường mà thôi, còn với bọn người này hắn không có bất kỳ ý muốn nhẹ tay nào cả. 

Khi thiện khi ác chính là bản chất thiết yếu của loại người như hắn.

Nếu như hôm nay mình bỏ qua cho bọn chúng, chúng tuyệt đối sẽ không cảm tạ mình, thậm chí ngày càng tệ hại hơn, đã vậy thì sao không dạy dỗ bọn chúng một trận nhớ đời, để cho chúng sợ mình, kính mình chứ!

Lăn lộn ngoài đời, sớm muộn gì cũng như thế, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi!

Tần Dương nắm lấy tay của tên cuối cùng, bỏ lại tên côn đồ đang co người ôm lấy hai tay mình hét thảm, đứng lên, xách cục gạch đi đến phía tên mặc áo sơ mi ca rô.

Côn đồ đã bị dạy dỗ vậy thì tên cầm đầu bọn vô lại này sao có thể bỏ sót cơ chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK