Mục lục
Chí Tôn Đặc Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Tần Dương nhìn thấy Văn Ngạn Hậu thì, Văn Ngạn Hậu cũng nhìn thấy Tần Dương, sau đó Thu Tư cũng quay đầu lại nhìn theo.

Cả Văn Ngạn Hậu lẫn Thu Tư đều cảm thấy kinh ngạc, hiển nhiên bọn họ không nghĩ tới lại gặp Tần Dương ở đây.

Địa vị của Lôi gia ở Trung Hải cực kỳ tôn quý, Văn Ngạn Hậu là người sáng lập ra tập đoàn Thiên Bác, đồng thời cũng là người có địa vị qua trọng ở Trung Hải, Lôi gia mời hắn, cũng là chuyện bình thường, thế nhưng Tần Dương chẳng qua chỉ là một sinh viên đại học năm nhất, tại sao lại có thể xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ cũng giống như sinh nhật Thu Tư lần trước, hắn thay sư phụ tới tặng quà.

Mạc Vũ từng sống ở Trung Hải, Lôi gia cũng là gia tộc nổi tiếng lâu đời ở Trung Hải, vậy thì chuyện Mạc Vũ quen biết Lôi Kiến Quân, hay thậm chí còn là bạn bè cũng không phải là không thể.

Nếu như đã gặp nhau, vậy thì không thể xem như không thấy, Tần Dương đi lên trước, mỉm cười chào hỏi: 

- Cô Thu, chú Văn…

Thu Tư mỉm cười nói: 

- Sao trùng hợp vậy, con cũng tới tham gia tiệc đầy tháng của Lôi Huy?

Tần Dương cười nói:

- Dạ đúng.

Văn Ngạn Hậu liếc nhìn túi nhựa plastic trong tay Tần Dương, ánh mắt có hơi kỳ quái: 

- Chẳng lẽ cậu lại đến tặng quà thay sư phụ sao?

Tần Dương lắc đầu: 

- Không phải, sư phụ của con cũng không quen người nhà họ Lôi.

Nghe Tần Dương trả lời, cả Văn Ngạn Hậu lẫn Thu Tư đều cảm thấy hơi kinh ngạc, Thu Tư nhẹ giọng hỏi:

- Con mới đến Trung Hải, làm sao lại quen người nhà họ Lôi vậy?

Tần Dương cười cười, đang muốn giải thích, thì Lô Quân Di đang chơi với con cách đó không xa, liếc mắt thì thấy được Tần Dương.

- Tần Dương!

Lô Quân Di vui vẻ kêu một tiếng, sau đó bước nhanh tới, hôm nay là tiệc đầy tháng của Lôi Huy, có lẽ ở trong lòng Lôi Kiến Quân, ông cũng muốn nói cho cả Trung Hải biết con hùng sư ẩn núp bấy lâu nay cuối cùng cũng đứng lên, nhưng đối với Lô Quân Di mà nói, trong số các khách mời hôm nay, Tần Dương chính là vị khách quan trọng nhất định phải có mặt.

Lô Quân Di bước nhanh tới bên người Tần Dương, kéo tay của Tần Dương, nhiệt tình cười nói: 

- Sao giờ em mới đến, sao không chịu để chị bảo Tiểu Vương đến đón em?

Trên mặt Văn Ngạn Hậu và Thu Tư đều hiện lên vẻ kinh ngạc, đương nhiên là bọn họ biết Lô Quân Di, vợ của Lôi Tử Cường, mẹ của Lôi Huy, mặc dù cô là con dâu của Lôi gia, nhưng cô lại rất có tiếng nói trong Lôi gia, theo một ý nghĩa nào đó, ở trong Lôi gia, tiếng nói của cô còn có trọng lượng hơn cả Lôi Tử Cường.

Cô thân thiết với Tần Dương như vậy, trực tiếp kéo cánh tay Tần Dương, động tác thân mật mà tự nhiên, rõ ràng quan hệ giữa hai người cũng không chỉ là khách mời với gia chủ.

Chẳng lẽ Tần Dương là người thân của Lô Quân Di?

- Chị!

Tần Dương mỉm cười đáp lại một tiếng, lúc này mới mỉm cười giải thích: 

- Trên đường có hơi kẹt xe, cho nên hơi chậm một chút.

Lô Quân Di cười nói:

- Chị đã nói từ sớm là để Tiểu Vương đi đón, vậy mà em lại không chịu.

Tần Dương cười ha ha nói: 

- Em đi có một mình, bắt taxi là được, cần gì làm phiền anh Vương.

Văn Ngạn Hậu và Thu Tư lại càng kinh ngạc hơn, Tần Dương gọi Lô Quân Di là chị, Lô Quân Di còn nói muốn kêu người đi đón Tần Dương tới tham gia bữa tiệc, đây là có chuyện gì?

Ánh mắt của Lô Quân Di đảo qua Văn Ngạn Hậu và Thu Tư đang đứng bên cạnh, lại nhìn lại vị trí Tần Dương đang đứng, có hơi kinh ngạc hỏi: 

- Tần Dương, em quen biết Thu phu nhân sao?

Tần Dương cười nói:

- Đúng vậy, con gái của giám đốc Văn cũng là sinh viên Đại học Trung Hải, lúc trước em có tới tham gia sinh nhật cô Thu.

Lô Quân Di giật mình, cười nói:

- Thành phố Trung Hải này nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, quả thật là đúng dịp. Giám đốc Văn, Thu phu nhân, Tần Dương là em của tôi, về sau có cơ hội còn xin hai vị chiếu cố nhiều hơn.

Văn Ngạn Hậu mỉm cười nói:

- Tôi đây cũng có hơi mơ hồ rồi, Lô phu nhân, cô và Tần Dương...

Lô Quân Di cười giải thích nói: 

- Tôi biết Tần Dương ở trên xe lửa, lúc đó tôi sinh khó bị xuất huyết nhiều, cũng là nhờ Tần Dương giúp đỡ, mới cứu được tính mạng hai mẹ con tôi. Tôi nhận Tần Dương làm em, ai, đứa em này của tôi ấy mà, dù còn trẻ, nhưng năng lực thật đúng là rất lớn đó. Không phải chân của bố chồng tôi vẫn luôn có vấn đề sao, bao nhiêu chuyên gia đều phải bó tay, nhưng Tần Dương chỉ cần thời gian một tháng, là đã khiến ông có lại cảm giác, đứng lên lần nữa. Lại nói, Tần Dương chính là đại ân nhân của nhà họ Lôi chúng tôi, cũng là vị khách tôn quý nhất trong bữa tiệc đầy tháng của Tiểu Huy.

Văn Ngạn Hậu và Thu Tư giật mình, trong ánh mắt Thu Tư nhìn vềTần Dương, lại nhiều hơn một chút ánh sáng và hài lòng.

Nàng hiểu rõ Mạc Vũ, biết y thuật của hắn rất thần kỳ, nếu như Tần Dương là đệ tử nhất mạch đơn truyền của hắn, vậy thì hẳn y thuật cũng truyền lại cho Tần Dương.

Vốn còn tưởng rằng Tần Dương đến thay thầy tặng quà, bây giờ xem ra là nghĩ lầm.

Lô Quân Di đối đãi với Tần Dương rất nhiệt tình, Văn Ngạn Hậu và Thu Tư đều nhìn thấy, đây là thật sự nhiệt tình, chứ không phải là khách sáo dối trá, lúc cô kể về y thuật của Tần Dương, trong lời nói của Lô Quân Di tràn đầy vẻ tự hào, đây là bởi cô thật sự coi Tần Dương là em trai nên mới có tình cảm như vậy.

Văn Ngạn Hậu nheo mắt lại nhìn Tần Dương, ánh mắt của ông ta nhiều hơn chút thâm thúy.

Tiểu tử này, quả nhiên giống như sư phụ của hắn, đều không phải là đèn cạn dầu!

Vừa mới đến Trung Hải một tháng, vậy mà đã cứu được tính mạng mẹ con Lô Quân Di, giúp đỡ Lôi Kiến Quân đứng lên lại, ân tình to lớn như vậy, có Lôi gia che chở, hầu như Tần Dương có thể xông pha Trung Hải rồi.

Chẳng qua muốn lấy con gái của ta, cũng không dễ vậy đâu!

Văn Ngạn Hậu có thể ngoan ngoãn nghe lời Thu Tư, nhưng như vậy không có nghĩa hắn là một người không có bản lĩnh. Bgược lại, hắn rất có bản lĩnh, thậm chí có thể nói là một kiêu hùng. Trước kia khi hắn sáng lập ra tập đoàn Thiên Bác, một đường từng bước xâm chiếm chiếm đoạt, không biết đã chôn cất bao nhiêu đối thủ, đạp lên trên hài cốt của đối thủ, Thiên Bác mới có quy mô như ngày hôm nay.

Nhưng dù Văn Ngạn Hậu có lợi hại như vậy, thì khi đấu với Mạc Vũ lúc trước, ông vẫn bị Mạc Vũ đánh bại dễ dàng. Nếu như không phải Mạc Vũ tâm cao khí ngạo cuối cùng gây ra biến cố tự rời đi, làm gì tới phiên Văn Ngạn Hậu hắn?

Cũng bởi vì vậy, Văn Ngạn Hậu vẫn luôn cực kỳ kiêng kỵ Mạc Vũ, bây giờ Mạc Vũ trả lại tín vật, xem như đã kết thúc đoạn tình cảm lúc trước, chuyện này quả thật khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có hơi tức giận, bởi vì mặc dù Mạc Vũ từ bỏ Thu Tư, nhưng lại cầu hôn thay cho đệ tử của mình, muốn kết hôn với con gái mình!

Rõ ràng là Mạc Vũ đang trả thù!

Năm đó Mạc Vũ tự mình rời đi, bất kể như thế nào, cũng coi như thua một thành, bây giờ mặc dù hắn không rời núi, nhưng lại để cho đệ tử tới ngóc đầu trở lại.

Tần Dương bây giờ, chẳng lẽ không phải là bản sao của Mạc Vũ lúc trước sao?

Lúc trước Mạc Vũ cũng là một thân một mình đi vào Trung Hải, xông ra uy danh hiển hách, chẳng lẽ bây giờ Tần Dương còn muốn làm lại lần nữa sao?

Mấy năm nay Văn Ngạn Hậu đã trải qua các loại âm mưu thương trường, lại càng đa mưu túc trí hơn, càng lợi hại hơn. Năm đó mặc dù hắn thắng được Thu Tư, nhưng hắn lại rất rõ ràng, hắn vẫn là người thua, bị thua rối tinh rối mù, chuyện này hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Bây giờ Mạc Vũ đã ra chiêu, hắn sao có thể không ứng chiến?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK