Lâm Trúc đẩy đẩy mắt kính, nghiêm trang nói, sau đó lại cười híp mắt bổ sung một câu:
- Cậu lặng lẽ nói cho chúng tôi biết là được, cậu xem, hai người họ xấu hổ biết chừng nào…
Lâm Trúc đâm thêm một nhát, mọi người nhất thời cười haha thật to.
Tính tình Hàn Thanh Thanh dịu dàng, tuy thường bị đám người Nhạc Vũ Hân trêu chọc cũng không tức giận, nhưng hôm nay có chút đỡ không nổi.
Tần Dương thấy Hàn Thanh Thanh có thể sắp “thẹn quá hóa giận, vội vàng khoát tay nói:
- Được rồi, thật sự không phải như các cậu nghĩ đâu, các cậu cũng đừng ồn ào nữa, muốn đi chơi thì nhanh chóng đi đi, cứ chơi ở đường lớn, đừng đi vào chỗ vắng vẻ. Vừa rồi hình như tôi còn thấy có người lén lén lút lút, cũng không biết đang làm gì.
Dứt lời, Tần Dương lại dặn dò Tôn Hiểu Đông:
- Lão tam, mấy người con trai các cậu trông nom các bạn gái cho tốt, nếu có phiền phức gì gọi điện cho tôi.
Tôn Hiểu Đông thấy Tần Dương nói chuyện nghiêm túc, cũng không trêu đùa nữa, gật đầu đáp ứng nói:
- Được, lão đại, cậu yên tâm đi. Chúng tôi nhiều người như vậy, không sao đâu.
Tần Dương cũng không nói thêm nữa, cười với Hàn Thanh Thanh nói:
- Chúng ta đi thôi.
Hàn Thanh Thanh xanh ừ một tiếng, đi theo Tần Dương lên lầu, cô cũng không tức giận, chỉ là cảm thấy có chút bực bội.
Rõ ràng mình không làm gì cả lại bị người ta cho là làm gì đó với Tần Dương, còn dùng ánh mắt khác thường nhìn ngó, ngại chết đi được.
Tần Dương đại khái cũng biết trong lòng Hàn Thanh Thanh mắc cỡ, cười khuyên giải nói:
- Đừng buồn nữa, bọn họ cũng là đùa thôi, chuyện này không thể giải thích, bọn họ muốn cười cứ để họ cười đi.
Hàn Thanh Thanh cắn môi một cái:
- Tôi không có buồn, chỉ là cảm thấy có chút xấu hổ.
Tần Dương cười cười:
- Bọn họ cũng không phải lần đầu trêu chọc cậu và tôi như vậy. Hơn nữa bọn họ nói không sai, lúc tôi tránh đạn quả thực có ôm cậu, chỉ là ánh mắt Nhạc Vũ Hân nguy hiểm như vậy, cô ấy không nên học ngoại ngữ, nên đi làm cảnh sát.
Hàn Thanh Thanh bị lời nói của Tần Dương chọc cho cười, nhưng chợt nghĩ đến cảnh tượng lúc đó Tần Dương ôm cô mượn lực trong tuyết trượt đi, trái tim nhất thời có chút rối bời.
Lúc đó khi bị tập kích, Hàn Thanh Thanh nhìn thấy đối phương lấy súng ra, cả người đều rơi vào khủng hoảng lớn, toàn bộ não đều trống rỗng. Tần Dương ôm cô tránh né, cô cũng không phản ứng gì. Nhưng bây giờ nghĩ lại, khi Tần Dương ôm cô chặt như vậy, cơ thể hai người dính sát vào nhau…
Nghĩ đến cảnh này, tim Hàn Thanh Thanh vô hình đập nhanh mấy phần, có lẽ cảnh này vĩnh viễn ghi lại trong lòng, mãi mãi ghi nhớ cả đời, mãi mãi sẽ không quên.
Tần Dương thấy Hàn Thanh Thanh không lên tiếng, nhưng thần sắc trong mắt nhu hòa hơn rất nhiều, đoán chừng tâm trạng của đối phương cũng đã ổn hơn, liền không nói gì thêm.
Tần Dương đỡ Hàn Thanh Thanh trở về phòng, đỡ cô ngồi xuống giường, xem xem chân của cô. Tuy không xuất hiện vết thương rõ ràng nhưng sưng rất đỏ, đã hơi có chút xuất huyết mao mạch, còn có vài dăm tre màu xanh.
Tần Dương nhíu mày:
- Chắc là đã ma sát với cọc trúc, quần cậu cũng hỏng rồi, tôi đi tìm chút cồn cao thuốc gì đó quay lại giúp cậu khử trùng. Cậu tự mình thay quần trước, uhm, rửa vết thương một chút.
Hàn Thanh Thanh cắn môi, ừ một tiếng, vết trầy da kia sưng đỏ, đau rát.
- Được.
Tần Dương đứng lên:
- Cậu rửa sạch đi, tôi quay lại sẽ gõ cửa.
Tần Dương mở cửa phòng, rời khỏi phòng Hàn Thanh Thanh, đi đến quầy lễ tân, cầm một trăm đồng ra đặt trước mặt phục vụ.
- Bạn tôi vừa rồi nghịch tuyết té ngã, trầy xước một chút, các cô có cồn cao thuốc các loại không, tôi muốn mua một ít?
Khách sạn chắc chắn đều có sẵn thùng cấp cứu, có một trăm đồng tiền boa, thái độ phục vụ lập tức tốt lên rất nhiều, nhanh chóng lấy đồ Tần Dương muốn ra.
Tần Dương cười đặt thêm một trăm nữa:
- Cảm ơn, có thể giúp tôi kiểm tra số phòng người đàn ông đăng kí sau khi chúng tôi làm thủ tục không, còn có thông tin chứng minh thư của hắn nữa…
Biểu cảm phục vụ có chút do dự, Tần Dương đặt lên một trăm nữa:
- Chúng tôi đều là sinh viên đại học Trung Hải, không phải người xấu, tìm hắn là có chút chuyện, cô giúp tôi kiểm tra nhé.
Phục vụ nhìn tờ một trăm màu hồng hồng, nhanh chóng đem tài liệu Tần Dương muốn điều tra ra, Tần Dương lấy di động chụp một tấm hình sau đó cười nói:
- Cảm ơn!
Tần Dương xách đồ đi đến phòng Hàn Thanh Thanh, đồng thời tra xét thông tin thân phận người này, nhưng mới nhìn một cái hắn liền nhíu mày.
Người đàn ông trên chứng minh tư này rất rõ ràng không phải người nam cao gầy mà mình gặp phải, có lẽ hắn dùng chứng minh thư khác?
Tần Dương cất di động, cho dù là ai đều phải điều tra một chút, bây giờ trước hết phải bó thuốc cho Hàn Thanh Thanh.
Tần Dương gõ cửa phòng, Hàn Thanh Thanh mở cửa phòng ra, Tần Dương đi vào trong, phát hiện Hàn Thanh Thanh đã mặc áo choàng tắm trong khách sạn.
Gương mặt Hàn Thanh Thanh hơi chút đỏ ửng:
- Tôi mặc quần, không tiện bó thuốc.
Tần Dương cười cười cũng không bình luận nhiều:
- Rửa sạch chưa?
Hàn Thanh Thanh gật đầu:
- Tắm rồi, nước nóng nên hơi đau.
- Bôi thuốc lên là đỡ.
Tần Dương đi đến mép giường:
- Cậu tự làm hay tôi giúp cậu?
Hàn Thanh Thanh cắn môi ngồi xuống bên giường, đưa tay xắn áo choàng tắm lên một khúc, lộ ra vị trí sưng đỏ trên cái đùi thon dài trắng trẻo, chỗ sưng đỏ đó có vẻ vô cùng nhức mắt.
Chân Hàn Thanh Thanh rất thon dài, da thịt trắng nõn săn chắc, ngồi co ro trên giường đơn trắng tinh như vậy đầy cám dỗ tuổi trẻ.
Tần Dương bắt đầu khử độc chỗ vết thương cho Hàn Thanh Thanh, khi lau cồn ở chỗ vết thương, cổ họng Hàn Thanh Thanh phát ra một tiếng đau hừ hừ, chỉ là vì cô cắn môi nên âm thành hiển nhiên có chút quái dị.
Tay Tần Dương hơi dừng lại một chút, cười nói:
- Đau thì kêu thành tiếng đi, cậu như vậy giống con mèo con quá, dị lắm.
Bản thân Hàn Thanh Thanh vừa nghe tiếng rên hừ của mình cũng rất lúng túng, nghe Tần Dương nói vậy nhất thời xấu hổ nói:
- Cậu mới giống mèo con đó.
Tần Dương cười haha một tiếng, rất nhanh khử trùng xong, sau đó dùng bông vải lau cồn, lại đắp cao thuốc lên.
- Ừ, cái này cậu tự thoa đi, thoa đều là được.
Cuối cùng Tần Dương vẫn là không tiện dùng tay mình thoa tới thoa lui lên đùi của Hàn Thanh Thanh, giao nhiệm vụ thoa thuốc cho Hàn Thanh Thanh.
Hàn Thanh Thanh cắn môi, đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng thoa cao thuốc, cao thuốc lành lạnh, cảm giác nóng bỏng chỗ sưng đỏ nhất thời giảm đi nhiều.
Tần Dương thấy cô thoa cao thuốc xong, đứng lên cười nói:
- Hôm nay cậu nghỉ ngơi sớm chút, ngủ một giấc chỗ sưng chắc sẽ lặn khỏi.
Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng nhìn Tần Dương đứng lên, ánh mắt hình như có chút lo lắng:
- Uhm…cậu phải đi sao?