- Ừ, đúng là rất xinh đẹp, có điều cũng không đến mức khiến cậu kinh ngạc như vậy. Cậu cũng rất đẹp, không kém cô ấy.
Hàn Thanh Thanh nghe Tần Dương khen cô đẹp, nhẹ nhàng cắn môi, ánh mắt chợt lóe lên vẻ vui mừng liền biến mất:
- Tôi cảm thấy trên người cô ấy có một vẻ đẹp, uhm, nói sao nhỉ, giống như trời sinh quý tộc vậy, nhất cử nhất động, chau mày mỉm cười đều tựa như mang theo loại ưu nhã đó…
Trong lòng Tần Dương không nhịn được cười thầm, mắt nhìn của Hàn Thanh Thanh rất chuẩn.
Quý tộc?
Cô gái kia không phải người thường, cô là hoàng thất Konnie vương quốc Ingles, công chúa Konnie!
Ingles theo chế độ mẫu hệ, con gái của nữ hoàng đều có tự cách thừa kế ngôi vị nữ hoàng. Tuy Konnie Davy này không phải người thừa kế đứng đầu, trước mặt còn có vài người thừa kế nữ hoàng nhưng cô quả thực là một công chúa, hơn nữa đúng là một công chúa có quyền thừa kế nữ hoàng!
Dù khả năng thừa kế của cô gần chót nhưng từ nhỏ đã được dạy dỗ như giáo dục hoàng thất thật sự. Lễ nghi trong cung điện Ingles này phức tạp khiến người ta phát điên, Konnie Davy từ nhỏ đã được dạy dỗ như vậy, cử chỉ khí độ của cô nếu chưa có phong thái quý tộc mới là lạ. Dù sao thứ đó đã cơ hồ có thể ăn sâu vào xương tủy cô rồi, đã hoàn toàn là bản năng của cô.
Tần Dương thân là đặc công của Long Tổ, từng có một nhiệm vụ bí mật thi hành ở Ingles, hơn nữa từng xuất hiện cùng Konnie Davy một lần ngắn ngủi, đương nhiên, không phải diện mạo hiện giờ của Tần Dương.
Tần Dương biết Konnie Davy, Konnie Davy lại không biết Tần Dương.
Vì Konnie Davy cơ bản không thể thừa kế ngôi vị nữ hoàng Ingles, nên cũng sẽ không nhiều người chú ý đến cô, đương nhiên cũng không có nguy hiểm gì, không giống như người thứa kế đứng đầu, đứng hai, đi đến đâu đều bảo vệ nghiêm ngặt, sợ bị người ta đối phó tập kích.
Chỉ là cho dù không có bao nhiêu người sẽ ra tay bắt cóc hoặc ám sát Konnie Davy, hiện tại việc cô xuất hiện trên du thuyền từ Nhật Bản đến Philippines này cũng khiến người ta bất ngờ, có lẽ đây là một chuyến du lịch tùy hứng của Konnie Davy, người thích du lịch thích vận động?
Ngồi đối diện công chúa Konnie là một người đàn ông áo mũ chỉnh tề, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, vẻ ngoài anh tuấn, trên mặt lộ ra nụ cười ân cần, đang nói chuyện với công chúa Konnie, cặp mắt nóng bỏng kia không khỏi biểu đạt ý đồ trong lòng hắn.
Trên mặt công chúa Konnie mang nụ cười nhàn nhạt, lẳng lặng lắng nghe đối phương nói chuyện. Cô không nói chuyện nhưng sẽ không khiến người ta cảm thấy lạnh nhạt, cặp mắt to biết nói mang theo vài phần hiếu kì khiến người ta càng lúc càng có biểu hiện dụ,c vọng.
Mặc dù Tần Dương nhận ra công chúa Konnie nhưng không có ý định gì. Cô du lịch của cô, tôi du lịch của tôi, không liên quan nhau.
Bản thân vất vả thoát chết trong giây phút, bây giờ chỉ muốn thưởng thức cảnh đẹp, thưởng thức rượu ngon món ngon, vui vẻ nói chuyện trời đất với người đẹp bên cạnh.
Rót rượu vang vào ly, Tần Dương nâng ly lên:
- Nào, chúc mừng chúng ta thoát khỏi chỗ chết.
Hàn Thanh Thanh nâng ly nhẹ nhàng cụng một cái:
- May nhờ có cậu, nếu không phải cậu, tôi căn bản không thể nào chống đỡ nổi. Hơn nữa, cảm ơn cậu không màng sống chết đến cứu tôi.
Tần Dương cười cười:
- Chuyện này vốn là do tôi đến mới xảy ra, cậu căn bản chính là gặp tai họa tự nhiên rớt xuống. Nhắc đến chỉ có thể là tôi nói xin lỗi cậu, chứ không phải cậu cảm ơn tôi. Cũng may cậu còn bình an, nếu không tôi càng tội lỗi.
Hàn Thanh Thanh kiên trì cố chấp nói:
- Không, đó là hai chuyện khác, tôi bị bắt cóc quả thực là do cậu, nhưng sau khi tôi bị bắt cóc, biết rõ đến cứu tôi sẽ nguy hiểm tính mạng mà cậu vẫn không chùn bước đến đây. Cậu biết khi tôi nhìn thấy cậu tay không bị bại lộ dưới họng súng của tên sát thủ, trong lòng cảm thấy thế nào không?
Tần Dương nháy mắt mấy cái:
- Có phải tôi vô cùng ngầu, vô cùng can đảm, có dũng khí?
Hàn Thanh Thanh đương nhiên biết Tần Dương cố ý nói như vậy, chỉ là muốn để câu chuyện trở nên thoải mái một chút, không muốn để mình có gánh nặng tâm lý.
- Lúc đó tôi chỉ muốn khóc, thật sự, khi nhìn thấy cậu bị súng bắn rơi xuống biển, nước mắt tôi chảy ra ào ào…
Tần Dương xin lỗi nói:
- Xin lỗi, lúc đó hắn núp sau lưng cậu, tôi không dám hành động tùy tiện. Hắn từng bị tôi làm cho thiệt thòi, vô cùng phòng bị tôi, căn bản sẽ không để tôi có bất cứ cơ hội nào đến gần. Chỉ có thể dùng hạ sách này, thật ta tôi cũng rất lo lắng sau khi rơi xuống biển, hắn lập tức giết cậu, may mắn không xảy ra chuyện này…
Hàn Thanh Thanh giơ ly rượu lên, uống một hơi hết rượu vang trong ly, hai ngày nay tâm trạng cô cũng luôn sợ hãi, lo lắng, hoảng hốt cao độ. Bây giờ đã thoải mái lại, cô cũng có rất nhiều tâm trạng muốn phát tiết ra ngoài.
- Đều qua rồi, cho dù nói thế nào, sát thủ đã bị cậu xử lý, chuyện này đã kết thúc rồi. Chỉ là sát thủ chết rồi, vậy người thuê sát thủ thì sao? Nếu không tra ra người này, há chẳng phải hắn còn có thể thuê người khác đến đối phó cậu sao?
Trong con người Tần Dương lộ ra mấy phần sát khí:
- Trong lòng tôi đã có chút hiểu ra, đợi khi tôi quay về Trung Hải sẽ xử lý chuyện này!
Hàn Thanh Thanh nhìn dáng vẻ Tần Dương, giật mình hỏi:
- Thật sự là Vũ Văn Đào?
- Tám chín phần!
Giọng nói Tần Dương có chút lạnh:
- Tôi đã xem thường lòng lang dạ sói của hắn rồi.
Trước đó Tần Dương đã từng nhờ Hoắc Kim Hải giúp mình điều tra Vũ Văn Đào, trong hai ngày này Hoắc Kim Hải đã điều tra xong.
Trong hai ngày đó, ngoài cha của Vũ Văn Đào ra, chỉ có một người đàn ông đến thăm Vũ Văn Đào, đó chính là anh họ Vũ Văn Đào, Vũ Văn Phong.
Hoắc Kim Hải thuận thế tiếp tục điều tra sâu hơn về Vũ Văn Phong, điều tra được Vũ Văn Phong từng sống nhiều năm ở nước ngoài, bối cảnh phức tạp, việc đang làm cũng không sạch sẽ như vậy. Hơn nữa ngày Vũ Văn Đào xuất viện, hắn nhận điện thoại của Vũ Văn Đào, sau đó đến nhà Vũ Văn Đào một chuyến. Sau đó nữa tài khoản của Vũ Văn Phong có một khoản tiền ba trăm vạn chuyển ra nước ngoài, hướng đi không rõ.
Vì trước đó Tần Dương đã nghi ngờ Vũ Văn Đào, vậy thì cộng thêm những động tĩnh này của Vũ Văn Phong, Tần Dương có lý do nghi ngờ sau khi Vũ Văn Đào bị đuổi khỏi trường học hơn nữa bị hủy hoại tiền đồ ghi hận trong lòng với Tần Dương, mượn tiền Vũ Văn Phong thường lăn lộn ở nước ngoài để thuê sát thủ đối phó mình.
Nếu sự thật đúng như suy đoán của Tần Dương, Vũ Văn Đào đích thực làm rất bí mật, nhưng e là hắn không ngờ Tần Dương lại là đặc công Long Tổ, Long Tổ sở hữu quyền hạn vô cùng đáng sợ ở Hoa Hạ, muốn điều tra những bí mật đằng sau thật là dễ như trở bàn tay.
Dĩ nhiên, nếu hắn thật sự biết Tần Dương là đặc công Long Tổ, e rằng hắn sẽ không gây chuyện với Tần Dương, cũng không dám làm những chuyện này.
Hàn Thanh Thanh đang định nói chuyện, một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi ngồi ở bàn cách đó không xa đột nhiên đứng lên, đi đến cạnh hai người Tần Dương, cười nói:
- Hai vị đến từ Hoa Hạ? Tôi có thể ngồi xuống nói chuyện không…Tôi cũng là người Hoa Hạ.