khỏi lầu hai.
Đôi giày cao gót gõ xuống sàn nhà vang lên tiếng “cạch cạch” giòn giã, Lâm
Xảo Vy nhíu mày nhăn mặt, lúc đi vòng qua tủ kính trưng bày ở trung tâm quán
bar còn liếc mắt nhìn vào trong tủ, sau đó mới dẫm lên dòng sông sao băng lấp
lánh dưới bậc thang thủy tinh, đi về phía vị trí trung tâm trên khu vực ghế sofa.
Lúc chỉ còn cách vài bước, cô ta sà vào lòng Kỳ Diệc Dương đang dang rộng
vòng tay, vẻ mặt ấm ức nói: “Bạn anh bắt nạt em!”
Âm nhạc trong quán bar sôi động, một nhóm người trên ghế sofa da nhìn nhau,
cả bàn cùng cười thầm.
Kỳ Diệc Dương cũng cười, anh ta xoa đầu Lâm Xảo Vy: “Anh đã nói là cậu ấy
không thích kiểu của em mà em không tin, cứ phải đi thử rồi mới biết.”
An ủi xong cô bạn gái nhỏ, Kỳ Diệc Dương lắc ly rượu, ra hiệu với những
người đang xem náo nhiệt bên cạnh: “Ai thua cuộc vừa rồi thì tự giác phạt rượu
nhé.”
Có mấy người nhún vai, chấp nhận nâng ly.
Lâm Triết là người chiến thắng, ung dung tự tại, khinh thường sự hiểu biết nông
cạn của họ về Canh Dã: “Mọi người đều bị mù mắt rồi. Nếu cậu ấy dễ bị quyến
rũ như vậy thì cái tên Kinh Thước này đâu có tồn tại được đến hôm nay?”
“Ý anh là gì?” Cô gái ngồi bên cạnh liếc nhìn Lâm Xảo Vy với vẻ đầy khinh
thường, nghe Lâm Triết nói xong, cô ấy tò mò quay lại, “Tên quán bar này có gì
đặc biệt à?”
Men rượu xâm chiếm ý thức, Lâm Triết định nói gì đó nhưng đột nhiên khựng
lại, vội lắc đầu: “Không thể nói được.”
“Còn có thể là gì nữa.”
Kỳ Diệc Dương đang ôm Lâm Xảo Vy an ủi quay sang tiếp lời: “Tất nhiên là có
liên quan đến cô bạn gái cũ đã bỏ rơi cậu ấy, người con gái mà cậu ấy vẫn luôn
nhớ thương.”
Lâm Triết lườm Kỳ Diệc Dương. Những người ngồi bên trong bàn tối nay đều
là bạn bè địa phương của Kỳ Diệc Dương, cùng lắm là chỉ nghe phong thanh về
Canh Dã. Trên bàn này chỉ có anh ấy và Kỳ Diệc Dương là những người thực
sự biết về những câu chuyện xưa cũ của Canh Dã.
Anh ấy không nói, nhưng con chó Kỳ Diệc Dương này không biết làm sao, cứ
cố tình kéo chủ đề về cái tên mà anh ấy không dám nhắc đến.
Chắc chắn là đang giấu diếm điều gì đó.
Quả nhiên, lời Kỳ Diệc Dương vừa dứt, một vài người đang nằm dài trên ghế
sofa lập tức ngồi dậy.
“Canh Dã? Anh ấy mà cũng nhớ thương người khác sao?”
“Mẹ kiếp, thảo nào đẹp trai như vậy mà vẫn giữ mình trong sạch…”
“Thiên thần nào dám đá anh ấy, bá đạo vậy? Anh Lâm Triết, mau kể cho chúng
tôi nghe đi!”
“Không phải chứ, còn có công lý trên đời này không? Anh ấy đẹp trai ngời ngợi
được bao nhiêu cô gái theo đuổi như thế mà vẫn có người khiến anh ấy thầm
thương trộm nhớ không theo đuổi được, vậy thì tôi thế này nên tính là gì đây?”
“Là liếm cẩu*.”
(*liếm cẩu: thuật ngữ mạng, ý chỉ trong một mối quan hệ nam nữ, biết đối
phương không thích mình nhưng vẫn vứt bỏ liêm sỉ để bám dính không thôi.)
“Cút!!”
Lâm Triết không muốn để ý đến họ, ngả người ra sau, giả vờ không nghe thấy
gì. Nhưng vẫn không thể ngăn cản những tiếng cười đùa và chửi mắng hỗn tạp
đó, chúng hòa lẫn với âm nhạc len lỏi vào tai, dưới sự lay động của men rượu
biến thành tiếng ồn trắng không đều đặn. Giống như đang lạc vào một cơn mưa
dữ dội trong ký ức, khiến anh ấy bất giác nhớ đến cô gái mà anh ấy luôn né
tránh.
Lâm Triết nhớ lần đầu tiên gặp cô là khi anh ấy vừa đánh một trận thua thảm hại
với Canh Dã.
“Thua thảm hại” đương nhiên là đối với anh ấy và những chàng trai đối diện,
Canh Dã thì khác. Trong màn mưa, anh đá người khác một cách gọn gàng dứt
khoát, vạt áo phông ướt đẫm nước mưa của chàng trai trẻ ôm sát eo, phác họa
nên những đường nét cơ bắp săn chắc gầy gò. Vẻ đẹp mơ hồ, mưa rơi tự do,
uyển chuyển như một cảnh quay chậm kéo dài vô tận trong mưa, biến cảnh
tượng đó thành một bộ phim hành động.
Còn Lâm Triết với tư cách là người thực sự tham gia vào sự việc, vai diễn lớn
nhất của anh ấy ngày hôm đó là làm giá treo áo sơ mi trắng mà Canh Dã vừa cởi
ra.
Nhưng xét cho cùng thì nguyên nhân của cuộc ẩu đả là do anh ấy vô tình cướp
bạn gái của người khác, Canh Dã đến để cứu mạng anh ấy, vì vậy dù bị so sánh
với gà thì Lâm Triết cũng không dám phản đối.
Sau khi đánh nhau xong, anh ấy chạy ra ngoài trước, hỏi thăm cửa hàng tạp hóa
thì đã hết ô, bèn đi ra ngoài hẻm tìm ô và áo mưa. Ngay lúc anh ấy ôm áo mưa
trở về, chuẩn bị bước vào hẻm thì lại đụng phải một cô gái mặc váy đồng phục
của trường Tuyên Đức.
Cô gái vội vã bước ra, suýt nữa đụng phải anh ấy, rồi trong vẻ hoảng hốt thoáng
qua đó, cô ngước mắt nhìn anh ấy. Cô gái có gương mặt thanh tú nhưng lạnh
lùng, hàng mi đen nhánh ướt đẫm nước mưa, đôi mắt trong veo như ánh bình
minh, cánh môi đỏ thắm như được sương mù tô điểm.
Trong khoảnh khắc ấy, bỗng nhiên từ vốn từ ngữ nghèo nàn của anh ấy lại hiện
lên một bài thơ anh ấy từng học, tên là “Ngõ mưa”.
Anh ấy cảm thấy vị tác giả có tên là Đái Vọng Thư hay Lâm Vọng Thư gì đó
khi viết bài thơ ấy chắc hẳn cũng từng gặp một cô gái như vậy.
Thật tiếc là cô gái mà anh ấy gặp không tên là Đinh Hương.
Cô ấy tên là Biệt Chi.
Anh ấy biết được chuyện này là vào tuần thứ hai sau khi đánh nhau, ở trường
học.
Tuần đó trường xảy ra hai sự kiện lớn. Sự kiện đầu tiên là Canh Dã. Cú đánh
khiến mấy tên con trai bên kia không thể đến trường để lại cho Canh Dã chỉ một
vết xước nhỏ ở phần đuôi xương mày, và một vài vết xước ở các đốt ngón tay.
Canh Dã đánh nhau không phải là chuyện thường xuyên, nhưng cũng không
hiếm gặp ——
Điều thực sự hiếm gặp là ngày hôm đó Canh Dã đến trường với chiếc áo sơ mi
trắng, bên cạnh xương mày là một miếng băng cá nhân được dán nghiêng.
Miếng băng cá nhân màu hồng, in hình một con mèo đen nhỏ. Các nữ sinh nói
đó là một nhân vật hoạt hình trong bộ phim “Thủ lĩnh thẻ bài Sakura”.
Thế là trong giờ giải lao ngày hôm đó, tất cả mọi người đều bàn tán, tranh luận
cá cược rằng miếng băng cá nhân kia là của bạn gái nào đó của Canh Dã.
Không ai đoán được.
Ngay cả Lâm Triết cũng tò mò, anh ấy là người đầu tiên nhìn thấy hộp băng cá
nhân đó —— vào tối hôm trước, khi bước vào con hẻm, anh ấy nhìn thấy Canh
Dã ngồi trên bậc thềm, một chân duỗi thẳng, một tay cầm ô che mưa cho con
mèo đen.
Trong tay còn lại cầm hộp băng cá nhân màu hồng.
Lúc đó túi nilon bị nước mưa làm ướt dính chặt vào hộp băng cá nhân, ngón tay
thon dài của cậu thiếu niên siết chặt hộp băng, như thể rất có hứng thú với nó.
Cảm giác đầu tiên của Lâm Triết là chiếc ô và hộp băng cá nhân đó là của cô gái
vừa chạy ra ngoài đã tặng cho Canh Dã. Nhưng anh ấy lại nhanh chóng phủ
nhận. Bởi vì cô gái ấy trông thật sự quá yên tĩnh và ngoan ngoãn, như một con
búp bê nên được đặt trong tủ kính sạch sẽ, làm sao có thể bằng lòng tiếp xúc với
những “học sinh hư” như họ. Huống chi lúc đó Canh Dã còn mang đầy sự hung
dữ, chật vật và thương tích. Bảo nó bị anh cướp đi còn có khả năng hơn.
Vì vậy, Lâm Triết cũng như những người khác thử cố gắng thăm dò, nhưng
Canh Dã không nói. Cho đến khi giờ nghỉ giải lao sau giờ học bị các chàng trai
hỏi đến phát mệt, anh mới dựa vào bậc thang đá cứng của sân vận động, tay ấn
vào vết thương được băng cá nhân che phủ, gương mặt dưới mái tóc vàng của
cậu thiếu niên hiện lên nụ cười lười biếng lại phóng khoáng.
“Cô gái ốc sên trong mưa, được chưa?”
Các chàng trai nhất thời la ó trêu chọc, Canh Dã cũng không bực bội, ngồi thoải
mái ở đó để mặc họ đùa giỡn.
Lúc đó Lâm Triết không nhìn thấy, hướng mà Canh Dã ngước nhìn là sân
trường rộng đối diện sân bóng rổ, có một lớp đang học thể dục ở đó.
Trong đội hình của lớp đó có một cô gái lạ mặt nhưng xinh đẹp.
Bí mật được hé lộ vào tối thứ Sáu tuần đó.
Vẫn là một trận đấu bóng rổ bất ngờ, Canh Dã và anh ấy vừa đến sân, Kỳ Diệc
Dương bị các chàng trai trong lớp gọi xuống sân, đột nhiên nói không chơi nữa,
trong lớp có chuyện.
Lúc đó Kỳ Diệc Dương là lớp trưởng lớp chuyên khoa Tự nhiên, là học sinh
giỏi đại diện cho học sinh ba tốt có khả năng đánh giá, áo sơ mi đồng phục được
cài đến nút trên cùng, mỗi học kỳ đều phát biểu dưới lá cờ đỏ.
Có mấy chàng trai đến nói rằng học sinh mới chuyển đến lớp họ bị Trâu Tuyết
Tinh dẫn người chặn đường.
Trâu Tuyết Tinh là một cô nàng nổi loạn có tiếng ở trường trung học tư thục
Tuyền Đức, rất cứng đầu. Ngoại hình cô ta trông cũng được, nhưng tuổi còn
nhỏ đã học cách trang điểm đậm, mỗi lần chỉnh đốn kỷ luật là cô ta luôn là đối
tượng được theo dõi sát sao.
“Học sinh mới này xinh đẹp thì xinh đẹp đấy, nhưng lại quá kiêu ngạo, cứ như
một con thiên nga nhỏ vậy, không thèm để ý đến ai cả,” Cậu bạn đến báo tin
nói, “Đấy, hôm nay chọc tức Trâu Tuyết Tinh rồi, thế nên cậu ta đã dẫn anh trai
của mình đến lớp bọn tôi để chặn đường, nhất định phải cho cô bạn kia một bài
học.”
Sợ chuyện quá ầm ĩ, Kỳ Diệc Dương với tư cách là lớp trưởng đành phải quay
lại xem sao.
Canh Dã vốn không thích dính dáng vào mấy loại chuyện này. Nhưng ngày hôm
đó, Lâm Triết tận mắt chứng kiến một quả bóng rổ bay qua ngón tay thon dài
của anh, rơi xuống đất. Anh lười biếng chớp mắt, như thể vô tình hỏi một câu:
“Tên gì?”
“Hả?”
“Học sinh chuyển trường của lớp các cậu đấy.”
“Biệt, Biệt Chi.”
Thế là mười phút sau, ba người họ đã đứng trước cửa lớp của Kỳ Diệc Dương.
Khi ba người đến bên ngoài lớp học, có mấy chàng trai cao lớn đã bao vây lớp
học của họ.
Có lẽ vì những chàng trai đó trông quá giống tinh tinh nên cô gái ở giữa khoảng
trống trông càng nhỏ bé hơn. Cô ôm lấy cánh tay ngồi xổm xuống, co rúm lại
một cách đáng thương, giống như con mèo đen bị ướt sũng mà Canh Dã vớt từ
cống thoát nước hôm đó.
Khuôn mặt trái xoan, cằm nhọn, môi bị cắn đến trắng bệch, chỉ có mái tóc đen
che xuống không nhìn rõ nét mặt, trông như đang rất đau đớn.
Lâm Triết liếc nhìn một cái, sau đó ngạc nhiên quay sang Canh Dã: “Này, đây
không phải là người hôm đó…”
Lâm Triết chưa nói hết câu, vì anh ấy nhận ra Canh Dã đã nhận ra.
Hoặc nói cách khác, Canh Dã đã biết trước khi đến.
Nụ cười lười nhác đó đang dần biến mất khỏi đôi mắt của chàng trai, như ánh
sáng nhạt dần thành bóng tối, anh đặt tay lên vai của nam sinh đang chắn trước
mặt, đẩy người đó sang một bên.
Người kia vừa định nổi giận, quay đầu nhìn thấy Canh Dã thì lập tức sợ hãi
không dám nói gì mà rút lui.
Đôi chân dài bước ra, Canh Dã chuẩn bị bước vào khoảng trống bên ngoài vòng
vây.
“Mày thật là yếu đuối, chỉ bị va vào cánh tay thôi mà đã khóc rồi sao? Diễn cho
ai xem vậy?”
Giọng nói của Trâu Tuyết Tinh vì tức giận mà trở nên the thé.
Lâm Triết cũng sốc, hỏi những người xung quanh: “Va vào cánh tay thôi mà đã
khóc rồi sao?”
“Phải.”
“Ôi trời, tôi còn tưởng là đánh cậu ấy nữa chứ.” Lâm Triết thở phào nhẹ nhõm.
Canh Dã dừng lại, hơi nghiêng đầu.
Nếu không phải Lâm Triết hiểu anh nhất, mọi người sẽ nghi ngờ rằng anh muốn
cúi xuống để phân biệt xem cô gái đang ngồi xổm trên mặt đất có thật sự khóc
hay không.
Bên phía Trâu Tuyết Tinh, có lẽ là người anh trai bên cạnh cô ta đã nói gì đó, cô
ta nén giận, quay sang nói với vẻ không vui: “Vậy đi, cậu qua đây xin lỗi tôi,
nhận lỗi rồi thì chuyện này coi như xong.”
“….”
Cô gái đang ngồi xổm trên mặt đất dường như đã nói gì đó, trong lớp học có
một số tiếng ồn nên không ai nghe rõ.
Trâu Tuyết Tinh tức giận cười khẩy: “Nói gì vậy, tôi không nghe thấy.”
Cô ta cố ý lắc lư con dao nhỏ trong tay đang dùng để dọa nạt, làm điệu bộ cắt
móng tay: “Giọng xin lỗi nhỏ như vậy, chưa ăn cơm à?”
Phía sau Canh Dã, Kỳ Diệc Dương dường như đã tỉnh táo lại, bất lực đứng ra:
“Trâu Tuyết Tinh.”
Trâu Tuyết Tinh quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy chàng trai nổi bật đứng cạnh Kỳ Diệc Dương, cô ta không khỏi cứng
người, thu chân lại, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Kỳ Diệc Dương, tôi chỉ
dạy dỗ cậu ta một chút thôi, cậu đừng quản.”
Kỳ Diệc Dương nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Cậu làm cậu ấy sợ đến mức không nói
nên lời, đừng…”
Giọng nói của Kỳ Diệc Dương dừng lại.
Đứng bên cạnh hoặc phía sau anh ta, ngoài Canh Dã vẫn nhìn chằm chằm vào
cô gái đang ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt của những người khác cũng không
khỏi theo ánh mắt của Kỳ Diệc Dương hướng về phía cô gái đang ngồi xổm đó.
Lâm Triết nhớ rất rõ, lúc đó Biệt Chi đã đứng dậy.
Cô im lặng không tiếng động, hàng mi dài rũ xuống vẫn còn vương nước mắt.
Cô thực sự đã khóc, đuôi mắt và đầu mũi trắng đều ửng hồng, khiến người ta
nhớ đến cánh hoa nào đó bị bóp nát trong lòng bàn tay sau cơn mưa.
Nhưng ánh mắt cô lại lạnh nhạt.
Gần như im lặng đến mức không có hơi thở, giống như một bông hoa sắp chết
nhưng vẫn còn nụ sau cơn mưa mùa đông, bị đóng băng trong băng, sự lạnh lẽo
thấm vào tận xương tủy.
Nét mặt đó cùng với những giọt nước mắt trên má cô tạo nên một cảm giác áp
bức khiến Lâm Triết không thể diễn tả được, như dây cung căng cứng.
Cô cứ thế đi về phía trước, không có cảm xúc, như một con mèo vô hại, ánh mắt
và hơi thở đều tĩnh lặng.
Biệt Chi dừng lại trước mặt Trâu Tuyết Tinh đang ngây người, giơ cổ tay mảnh
mai lên nắm lấy tay Trâu Tuyết Tinh, sau đó nhẹ nhàng ấn lên ngón tay đang
cầm dao của cô ta.
“Lách cách……”
Dao rọc giấy được đẩy ra từng chút một, lưỡi dao mỏng manh và sắc bén.
Tiếng ồn ào ban đầu không còn nữa. Bên trong và bên ngoài vòng vây, mọi
người đều như bị một nút tạm dừng điều khiển, im lặng chết chóc.
Biệt Chi nắm lấy tay của Tống Tuyết Tĩnh, từ từ kéo lưỡi dao mỏng sắc bén về
phía cổ mảnh mai của mình. Những mạch máu màu xanh nhạt ẩn hiện dưới làn
da trắng như tuyết, như những con rắn nhỏ chìm đắm trong mê hoặc. Cô ấn lưỡi
dao sắc bén vào động mạch cổ của mình. Sau đó, cô cười nhẹ nói: “Tôi sợ lắm,
cậu giết tôi đi, được không?”
“!”
Lưỡi dao đột ngột hạ xuống.
Trước khi đường cong đầu tiên lõm xuống và biến thành vết máu, bàn tay thiếu
nữ nắm lấy cổ tay đang cầm dao rọc giấy của Tống Tuyết Tĩnh bị người ta đột
ngột nắm chặt.
Lưỡi dao dừng lại ngay trước khi đâm xuyên qua màu trắng tuyết.
Không biết ai là người đầu tiên tỉnh táo lại: “Canh Dã……”
Biệt Chi quay đầu lại, ngẩng đầu lên nhìn cậu thiếu niên cao hơn cô rất nhiều,
bóng dáng đó có thể che khuất cô hoàn toàn. Cô sững sờ hai giây, một chút ngạc
nhiên như một bông hoa nở rộ ở đuôi mắt. Kèm theo đó là màu đỏ như hoa rơi.
“Bạn học.” Giây tiếp theo cô gái nhíu mày, lông mi hơi rung lên, trong đôi mắt
đen láy lại ẩm ướt, hệt như một cơn mưa lạnh sắp đến ——
“Nhẹ nhàng một chút. Cậu làm tôi đau rồi.”
……Lách cách.
Lâm Triết nghe thấy cơn mưa lạnh đó vẫn trút xuống như thác nước, giữa cái
nóng oi bức của mùa hè và tiếng ve kêu râm ran.
Giữa cơn mưa dữ dội, anh ấy mới nhìn rõ ngọn lửa đã bị kìm nén lâu ngày đến
mức vỡ vụn trong mắt Canh Dã.
Cũng trong khoảnh khắc đó, Lâm Triết đột nhiên cảm thấy.
Báo ứng của Canh Dã đã đến.
——
“Anh Canh, anh đến rồi à?”
Một luồng hương cỏ vetiver lạnh lẽo hòa theo tiếng gọi đầy phấn khích đến bên
tai Lâm Triết.
Âm nhạc ồn ào náo nhiệt lại tràn vào tai.
Bóng lưng Lâm Triết run lên, như tỉnh giấc từ một cơn mơ.
Ghế sofa da lõm xuống, người thanh niên chân dài ngồi xuống chiếc ghế đơn
trống bên cạnh anh ấy. Ngón tay thon dài đang kẹp điếu thuốc lười biếng đặt
trên tay vịn ghế sofa, ánh đỏ mờ ảo tạo nên sự tương phản với những ngón tay
trắng lạnh.
“Nghĩ gì vậy?” Giọng Canh Dã hơi mệt mỏi, trầm khàn, “Tôi đi ngang qua cũng
làm cậu giật mình à?”
“Không có gì……”
Lâm Triết nhấc ly rượu sắp tan hết đá trong tay lên, ngượng ngùng nhấp một
ngụm.
Có lẽ ánh sáng phản chiếu từ đáy ly bị méo mó, trong khoảnh khắc ngẩng đầu
lên, anh ấy nhìn thấy cô gái tên Lâm Xảo Vy mặc đồng phục học sinh đang ngồi
trong lòng Kỳ Diệc Dương làm nũng.
Chỉ một góc độ, chỉ một khoảnh khắc, anh ấy lại cảm thấy đường nét sườn mặt
của cô gái này hơi giống Biệt Chi. Chỉ là thiếu đi cái chất riêng của cô.
Ảo giác này khiến Lâm Triết giật mình, suýt nữa đánh rơi cái ly.
Thời gian đã quá lâu, anh ấy đột nhiên không chắc chắn nữa, chỉ nhớ rằng hôm
đó Kỳ Diệc Dương đứng cạnh Canh Dã. Nhưng trước khi Canh Dã đi qua, Kỳ
Diệc Dương cũng định tiến lên, chỉ là chậm một bước.
…Không, không thể nào.
Chắc chắn là anh ấy uống nhiều quá nên nghĩ lung tung rồi.
Lâm Triết nuốt xuống ngụm rượu cay như cắt cổ họng, cứng đờ người đặt ly
rượu xuống, vô thức quay đầu liếc nhìn Canh Dã.
Anh ngồi vào ghế sofa, trong ánh sáng mờ mập mờ.
Ánh đèn lung linh mờ ảo trong quán bar chiếu lên bức tranh sơn dầu gần đó,
khiến lông mày và mắt anh trở nên loang lổ, không nhìn rõ được cảm xúc. Chỉ
khiến người ta cảm thấy lạnh nhạt, thờ ơ như một hố đen hút hết mọi ánh nhìn
và sự chú ý vô thức đến gần, nhưng lại không cho đi bất kỳ phản ứng nào.
Lâm Triết nhìn kỹ mới nhận ra điểm nhìn của Canh Dã dường như đang ở chiếc
điện thoại được anh đặt trên bàn đá quý.
“Có người bỏ bùa mê cậu rồi à?” Lâm Triết không nhịn được, “Cậu mới về
được bao lâu mà đã bắt đầu chờ tin nhắn rồi?”
“…”
Bóng tối bao trùm, tĩnh lặng.
Chốc lát sau, tiếng bật lửa vang lên một tiếng rõ ràng, át đi tiếng cười khẩy khẽ
khàng của người thanh niên đang ngậm điếu thuốc: “Ai nói tôi đang chờ tin
nhắn?”
Giọng điệu của anh chậm rãi, mang theo sự hờ hững và bất cần.
Lâm Triết tức giận: “Vậy có bản lĩnh thì tối nay đừng nhìn điện thoại của cậu
một lần nào nữa.”
“…Được thôi.”
Canh Dã cầm điện thoại xoay tròn trong lòng bàn tay, tựa như không thèm quan
tâm, tiện tay ném vào lòng Lâm Triết.
Lâm Triết có phần bất ngờ, suýt nữa đã cầm điện thoại lên kiểm tra xem có phải
của Canh Dã hay không.
Ngay lúc ánh đèn chiếu qua, anh ấy thoáng nhìn thấy nét giận dữ ẩn hiện trên
nét mặt Canh Dã, không khỏi bật cười: “Hóa ra là bị người ta cho ăn thuốc nổ?”
Ánh mắt u ám của Canh Dã liếc qua, như thể không muốn trả lời.
Lâm Triết gật đầu, cố ý đặt điện thoại của Canh Dã ở bàn cách xa anh nhất:
“Vậy tối nay uống với bọn tôi vài ly chứ?”
Canh Dã không đáp lại.
Kỳ Diệc Dương ngồi trên chiếc sofa đối diện lại mỉm cười, ôm chặt lấy Lâm
Xảo Vy đang ngồi trong lòng anh ta: “Nghe giọng điệu của cậu sao lại giống
như đang gọi một người mẫu nam vậy? Không học hành tử tế gì cả Lâm Triết
à.”
“Thì tôi đâu có học hành tử tế như cậu.”
Lâm Triết không vui liếc nhìn anh ta, ai mà biết được cậu học sinh năm nào
luôn đạt danh hiệu xuất sắc, luôn tuân thủ mọi quy định, sau khi du học về lại
trở thành một kẻ phóng đãng như vậy.
“Nếu thật sự là người mẫu nam thì tốt rồi… Đằng này còn tỏ ra ngạo mạn như
ông hoàng nữa.” Lâm Xảo Vy thì thầm, giọng nói không quá to cũng không quá
nhỏ, núp trong lòng Kỳ Diệc Dương.
Lâm Triết vốn đang cố ý tránh nhìn cô ta vì suy nghĩ ban nãy, nghe vậy sắc mặt
lập tức trở nên lạnh lùng. Anh ấy cau mày nhìn cô ta: “Cô nói gì?”
Trên bàn bỗng chốc im lặng.
Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Kỳ Diệc Dương và Canh Dã.
Kỳ Diệc Dương vỗ về Lâm Xảo Vy đang tủi thân, bảo cô ta xuống khỏi đùi anh
ta, ngồi sang một bên. Sau đó anh ta quay lại, cười thở dài: “Cô ấy còn nhỏ, cậu
tính toán với cô ấy làm gì, hơn nữa Canh Dã còn chưa nói gì mà?”
Lửa giận mà Lâm Triết cố nén từ nãy giờ cuối cùng cũng bùng lên.
Anh ấy đặt mạnh ly rượu trong tay xuống bàn đá cẩm thạch, tiếng va chạm phát
ra âm thanh trong trẻo nhưng không át được giọng nói trầm thấp đầy tức giận
của anh ấy: “Kỳ Diệc Dương, cậu từ xa đến đây nên tôi nể mặt cậu, không tính
toán với cậu. Đã nói là cuộc hẹn riêng tư, cậu lại dẫn theo một đám người lung
tung đến đây, tôi cũng nhịn… Nhưng cô ta bao nhiêu tuổi rồi? Hai mươi mấy
tuổi rồi mà còn mặc váy học sinh, giả vờ trẻ con cái nỗi gì! Chẳng có chút phép
tắc nào của người lớn, đến nhà người khác mà còn không biết giữ mồm giữ
miệng!?”
“….”
Kỳ Diệc Dương nheo mắt, nụ cười cũng nhạt đi: “Cậu định đánh nhau với tôi
à?”
“Tôi sợ cậu hay gì mà không đánh!”
Nhìn thấy hai người sắp sửa lao vào đánh nhau, bầu không khí càng thêm căng
thẳng, những người ngồi bên bàn cũng trở nên gượng gạo.
Ánh mắt mọi người đều hướng về chiếc ghế sofa đơn.
Còn Canh Dã vẫn nghiêng người dựa vào sofa, hàng mi dài rũ xuống, môi kẹp
điếu thuốc, mắt cũng chẳng buồn nhấc lên. Rõ ràng anh là nguyên nhân của
cuộc tranh cãi, nhưng lại tỏ ra thờ ơ với mọi chuyện.
Anh dùng một tay chơi đùa với chiếc bật lửa, ngón tay hơi cong lên, khiến ánh
sáng bạc lấp lánh xoay tròn chậm rãi trong lòng bàn tay anh.
Cho đến khi trong góc phòng này chỉ còn lại tiếng bật lửa kim loại trong trẻo
của anh, hòa quyện với tiếng gió rít qua kẽ tay anh.
Ngay trước khi Kỳ Diệc Dương nắm chặt tay định đứng dậy.
“Đây là quán bar, không phải võ đài quyền anh.” Canh Dã lật bàn tay, khép lại,
lại một tiếng “cạch” vang lên, chiếc bật lửa kim loại với chút tàn ảnh rơi xuống
lòng bàn tay anh, sau đó lại bị anh tùy ý ném lên bàn.
Chiếc bật lửa bạc lấp lánh ánh sáng lướt qua bàn đá cẩm thạch xanh, như một
ngôi sao băng vụt qua dải ngân hà dài vô tận.
Anh rút điếu thuốc đã cháy hết, cắm vào ly rượu trống bên cạnh.
“Xèo.”
Màu đỏ của tàn thuốc bị rượu ngập chìm, biến mất.
Cuối cùng Canh Dã cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn những
người còn lại: “Nếu không uống nữa thì giải tán đi.”
Anh quay người, giơ tay về phía nhân viên phục vụ đang đi tới vì nhận ra tình
hình không ổn: “Thanh toán hết cho bàn này.”
“….”
“Khách hàng” đương nhiên không dám tỏ ra không biết điều khi ông chủ đã lên
tiếng.
Đám bạn mà Kỳ Diệc Dương gọi đến, từng người một vội vàng đứng dậy, chào
hỏi rồi nhanh chóng rời đi.
Chỉ còn lại cô gái tên Lâm Xảo Vy kia đang lắc lư đôi chân ngồi ở một chỗ cách
đó không xa, trên một chiếc ghế sofa khác dưới quầy bar bằng kính.
Lúc này cô ta đang nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào chai rượu được đặt riêng
trong tủ kính ở trung tâm quán bar, bên trong chai có giấu một bông hồng.
Bên trong tủ kính, trên tấm thẻ nhỏ bằng vàng được dựng đứng còn khắc chữ ký
của người pha chế rượu.
“Hoa hồng Bulgaria.”
Lâm Xảo Vy chậm rãi đọc lại tên.
Cô ta biết cái tên này, Diệc Dương đã kể cho cô ta nghe nó được đấu giá thành
công từ mấy năm trước, mang một ý nghĩa rất đặc biệt.
Tuy nhiên, so với nó thì cô ta muốn thứ khác hơn.
Cô gái mặc đồng phục học sinh ngắn ngủn quay đầu nhìn về chiếc điện thoại bị
bỏ quên trên bàn đá cẩm thạch không xa.
Cô ta khẽ nheo mắt.
Còn lúc này, ở đầu bên kia của bàn dài, cạnh chiếc ghế sofa đơn.
Lửa giận của Lâm Triết đã nguôi đi phần nào sau khi đám người hỗn loạn kia
rời đi. Nhưng anh ấy vẫn còn khó chịu, cau mày nhìn Kỳ Diệc Dương: “Tối nay
cậu đến thành phố Sơn Hải là cố ý đến gây rối đúng không? Bạn bè bao nhiêu
năm, rốt cuộc bọn tôi đã đắc tội gì với cậu, hả?”
Kỳ Diệc Dương nới lỏng chiếc cà vạt đã lỏng lẻo, cười khẽ: “Thật sự không có,
tôi chỉ là cảm thấy trong số những người tôi quen thì cô ấy… đẹp nhất, tôi cũng
thích cô ấy nhất. Nên tôi đưa cô ấy ra ngoài để mở mang tầm mắt, ai ngờ lại
khiến cậu không vui như vậy.”
“Cậu thích? Cậu thích mà còn đánh cược với bọn họ, còn để cô ta lên tầng hai
quyến rũ… “
Lời nói chưa dứt đã bị Lâm Triết tự cắn nuốt, không nói ra.
Nhưng Canh Dã nghe rõ.
Anh dựa vào tay vịn, ngón tay không ngừng gõ theo một giai điệu không rõ,
nhưng ánh mắt vô định đã thu lại: “Quyến rũ gì?”
Lâm Triết cười nhạt: “Không sao, có người say rượu làm càn thôi.”
Anh ấy tưởng Kỳ Diệc Dương cũng sẽ theo lời nói đó mà xuống thang.
Nhưng không ngờ.
Kỳ Diệc Dương đột nhiên cười khẽ: “Canh Dã, cậu không thấy cô gái tôi đưa
đến giống ai đó lắm sao?”
Mắt Lâm Triết giật mạnh, trong khoảnh khắc đó, gân cổ anh ấy nổi lên, suýt nữa
thì lật bàn để đánh Diệc Dương một trận, đồng thời bịt miệng anh ta lại.
Chỉ là câu nói tiếp theo của Kỳ Diệc Dương đã đóng đinh anh ấy tại chỗ.
“Khi không bật đèn, nửa khuôn mặt ấy trông giống hệt như Biệt Chi —— chẳng
khác gì một bản sao.”
Ngón tay thon dài đang gõ nhịp trên tay vịn đột ngột dừng lại.
Một hai giây sau, Canh Dã nhếch môi, như lưỡi kiếm sắc bén chẻ ngang sương
giá, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Kỳ Diệc Dương.
Kỳ Diệc Dương dường như không nhận ra sự lạnh lẽo khiến cả Lâm Triết cũng
cứng đờ. Anh ta nhếch môi cười: “Vậy đi, tôi nhường cho cậu, để cô ấy ngủ với
cậu một đêm, thế nào?”