sáng trước mắt bỗng lóe lên, như thể bóng dáng người phục vụ đã kéo màn trập
xuống.
Từ sân trường mưa bụi mịt mờ ngày ấy, từ thiếu niên đứng trên bục phát biểu
với nụ cười rạng rỡ hướng về phía cô giữa vạn người, bỗng chốc chuyển thành
nhà hàng ngập tràn ánh nắng chiều, chỉ còn lác đác vài bàn khách.
Biệt Chi hoàn hồn, cụp mắt xuống.
Bên tai, Vu Tuyết Hàm vẫn đang cười nói: “Đến giờ tớ vẫn còn nhớ, sau sự kiện
đó thầy Liệu đã phạt cậu ta viết bản kiểm điểm ba vạn chữ, dán kín năm bảng
thông báo mà vẫn chưa hết. Kỷ lục này cho dù là ở Tuyên Đức thì cũng tuyệt
đối là xưa nay chưa từng có.”
Biệt Chi cũng nhớ.
Hơn bất kỳ ai, cô vẫn nhớ như in lúc đó cậu cô đã sắp xếp cho cô giám sát Canh
Dã hoàn thành bài tập, thế là cậu thiếu niên phải nén giận, mỗi cuối tuần đều
ngồi cạnh cô trong thư viện, cau mày cau mặt vật lộn với đống bài vở chi chít
dấu đỏ.
Giống như một con chó lớn bị đeo rọ mõm và vòng cổ, vừa cáu kỉnh bất an lại
chỉ có thể bị “xích” bên cạnh cô, dù gầm gừ trong cổ họng nhưng vẫn nằm sụp
xuống bên cạnh cô, ve vẫy đuôi tỏ vẻ ngoan ngoãn.
“Nhưng mà học kỳ cuối cùng Canh Dã thật sự đã thay đổi long trời lở đất, khiến
cả trường chấn động.” Vu Tuyết Hàm đụng vào cánh tay cô, “Nói thật đi, có
liên quan gì đến cậu không?”
Biệt Chi uống một ngụm canh: “…Không có.”
“Biết ngay là không moi được sự thật từ cậu mà.” Vu Tuyết Hàm cũng quen rồi,
không chút để tâm quay về vị trí của mình, tiếp tục khuyên nhủ.
“Tớ thấy cậu cũng không cần phải tiếc nuối, năm đó lúc cậu ta rực rỡ nhất kiêu
ngạo nhất chẳng phải đều ở bên cạnh cậu, trở thành cảnh đẹp trong hồi ức của
cậu sao? Bây giờ cậu ta sa sút rồi, hai người cũng không thể quay lại, thế nên
không gặp là tốt nhất, để lại cho nhau hồi ức đẹp nhất đi.”
“Nhưng nếu cậu ta hận tớ thì sao?”
Vu Tuyết Hàm sửng sốt nói: “Ai hận cậu cơ, Canh Dã?”
“Ừm.”
Vu Tuyết Hàm bật cười, buột miệng: “Sao có thể? Lúc cậu đá cậu ta được hai
năm rồi, cậu ta chẳng phải vẫn không nghe nổi một lời nói xấu nào về cậu sao?”
Biệt Chi sửng sốt ngẩng đầu lên: “Cái gì?”
Nụ cười của Vu Tuyết Hàm bỗng cứng đờ.
Giây tiếp theo, cô ấy dời mắt, như thể vô thức muốn che giấu điều gì đó mà cầm
ly nước lên uống một ngụm: “Không có gì, tớ chỉ nói bừa thôi.”
Hai năm.
Khoảng thời gian này không hiểu sao lại khiến trái tim Biệt Chi run lên, như thể
có một ký ức liên quan nào đó vốn bị chôn vùi sâu, giờ phút này sắp trồi lên
khỏi mặt đất.
Biệt Chi nhíu mày hỏi dồn: “Không phải cậu nói sau khi tớ ra nước ngoài là cậu
ta biến mất sao?”
“Đúng, đúng vậy. Tớ cũng chỉ nghe nói thôi mà.”
Vu Tuyết Hàm suýt chút nữa thì toát mồ hôi hột, vừa siết chặt lòng bàn tay vừa
lẩm bẩm nếu như không giấu được nữa thì liệu có hậu quả thảm khốc gì không.
Cô ấy không dám giao tiếp bằng mắt với Biệt Chi dù chỉ một chút.
Giống như khoảnh khắc trước khi đao phủ giáng xuống, bỗng nhiên vang lên
tiếng “Đao hạ lưu nhân” ——
“Brum.”
Chiếc điện thoại đặt trên bàn của Biệt Chi đột nhiên rung lên.
“Ấy, điện thoại của cậu kêu kìa, mau nghe máy đi!” Vu Tuyết Hàm như được
đại xá, chớp chớp mắt nhìn Biệt Chi.
Biệt Chi quan sát cô ấy, sau đó liếc nhìn màn hình. Trên màn hình hiện lên tên
của phó chủ nhiệm văn phòng viện Lý học, Lưu Hạo Xương.
Không nghe không được, cũng không thể trì hoãn.
Biệt Chi chỉ đành tạm thời gác lại chút nghi hoặc vừa xuất hiện, nhấc máy:
“Chủ nhiệm Lưu.”
“Tiểu Biệt, thái độ làm việc của cô là thế nào vậy?” Lưu Hạo Xương lần đầu
tiên nói chuyện với cô bằng giọng điệu bất mãn như vậy, “Thứ Hai đã bảo thầy
Phương thông báo cho các cố vấn mới là trước thứ Sáu phải gửi “Kế hoạch bồi
dưỡng cán bộ học sinh” vào hòm thư của tôi. Hôm nay đã là Chủ nhật rồi, sao
chỉ có cô là chưa nộp?”
Biệt Chi ngẩn người: “Kế hoạch bồi dưỡng?”
“Chẳng lẽ cô quên rồi sao? Tôi còn cố ý xác nhận với thầy Phương, thầy ấy nói
là thứ Hai đã thông báo cho cô rồi.” Lưu Hạo Xương càng thêm bất mãn,
“Những kế hoạch này ngày mai tôi phải nộp rồi, cô nói xem phải làm sao bây
giờ?”
“…”
Biệt Chi cụp mắt xuống, nhanh chóng lục lại trí nhớ một lượt, xác định trong
tuần này cho dù tâm trạng có không tốt thì cô cũng chưa từng bỏ sót bất kỳ tin
nhắn văn bản hay lời nhắn nào.
Vậy thì chỉ có thể là…
Phương Đức Viễn.
Chẳng trách tuần này lại yên ắng một cách bất thường, xem ra đây chính là sự
trả thù cho việc cô đã giúp đỡ cô gái tên Ô Sở ở quán rượu vào cuối tuần trước.
“Xin lỗi chủ nhiệm Lưu, là do tôi xử lý không thỏa đáng, sơ suất rồi.” Biệt Chi
hạ giọng xuống một cách thích hợp, “Bây giờ tôi sẽ lập tức quay về trường để
bổ sung, trước 0 giờ tối nay nhất định sẽ gửi bản điện tử vào hòm thư của thầy.”
Hình như là thấy thái độ nhận lỗi của Biệt Chi rất tốt, giọng điệu của Lưu Hạo
Xương cũng dịu đi đôi chút: “Tôi biết cô mới về nước, có thể còn chưa quen với
nhịp độ công việc trong trường, nhưng mà sau này vấn đề như vậy không thể tái
phạm nữa.”
“Vâng, chủ nhiệm.”
Sau mấy câu, Biệt Chi đợi Lưu Hạo Xương cúp điện thoại rồi mới khẽ nhíu mày
cất điện thoại đi.
“Có chuyện gì vậy?” Vu Tuyết Hàm nghe ra có gì đó không đúng, “Công việc
có vấn đề gì sao?”
Biệt Chi ngẫm nghĩ giây lát, dùng vài ba câu giải thích tình huống cho cô ấy
hiểu.
“Mẹ kiếp, tên tiểu nhân này! Chơi đàng hoàng không chơi lại chơi bẩn như thế
à!” Vu Tuyết Hàm tức giận vô cùng, “Sao lúc đó cậu không vạch trần chuyện
anh ta quấy rối nữ sinh cho chủ nhiệm biết, nói rõ ra rằng anh ta căn bản không
hề nói với cậu, rõ ràng là đang trả thù cá nhân!”
Biệt Chi bình tĩnh ăn hết phần salad và mì Ý cuối cùng: “Thứ nhất, tớ không có
đủ bằng chứng để gán tội danh lớn như vậy cho Phương Đức Viễn, cho dù có
đoạn ghi hình tối hôm đó thì cũng có thể bị anh ta chối cãi. Thứ hai, anh ta là
người cũ của viện Lý học, thiên thời địa lợi nhân hòa đều ở phía anh ta, nếu tớ
không đủ bằng chứng mà hành động hấp tấp, chỉ sẽ bị đối phương nắm thóp rồi
cắn ngược lại, nói tớ vu khống bôi nhọ.”
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Vu Tuyết Hàm bực bội xua tay: “Vậy thì cậu cũng
phải nói là anh ta không thông báo cho cậu, nếu không thì oan uổng quá!”
“Chủ nhiệm sẽ không quan tâm tại sao lại xảy ra sai sót, chỉ quan tâm đến bản
thân sai sót đó, còn có ảnh hưởng mà nó mang đến cho ông ấy.” Biệt Chi lau
khóe miệng, ngước mắt lên, “Chưa nói đến việc giữa một người mới đến như tớ
và một người đã quen biết nhiều năm như Phương Đức Viễn, ông ấy sẽ chọn tin
ai, thân thiết với ai hơn? Cho dù ông ấy tin tớ thì cũng chỉ là do tớ xử lý không
tốt mối quan hệ đồng nghiệp dẫn đến sai sót trong công việc, khiến ông ấy khó
xử lý công việc —— sai lầm vẫn là ở tớ.”
Vu Tuyết Hàm nghĩ đến mức nổ đầu, cuối cùng đành bất lực thừa nhận: “Cũng
đúng, vừa rồi giọng điệu của ông ấy như vậy, nếu cậu mà giải thích, nói không
chừng lại càng đổ thêm dầu vào lửa, còn khiến ông ấy cảm thấy cậu đang ngụy
biện.”
“Đại tiên, cậu đã ngộ ra rồi.” Biệt Chi thu dọn đồ đạc, cười đứng dậy.
Vu Tuyết Hàm vẫn không cam lòng: “Rồi sao? Cứ như vậy mà chịu thiệt thòi
à?”
“Cũng đâu phải chỉ có một ván cược, ngày dài tháng rộng mà.” Dưới hàng mi
khẽ cụp xuống của cô gái dường như có một tia cảm xúc lạnh nhạt và sắc bén
lóe lên, nhưng rất nhanh đã bị nụ cười vô hại khi ngẩng mặt lên thay thế:
“Đi thôi, nhân viên mới đang trong thời gian thử việc phải quay về gánh tội thay
cho người khác đây.”
“Thôi đi, mới nỗi gì, còn tinh ranh hơn cả tớ đã đi làm ba năm ấy chứ.” Vu
Tuyết Hàm đuổi theo, vừa nói vừa cù vào eo cô, “Nói xem nào, đi du học ăn
phải quả nhân sâm nào mà thành tinh thế?”
Biệt Chi né tránh, cười nũng nịu: “Mất bảy năm học Tâm lý học đấy.”
“Nghe cậu nói thế tự nhiên tớ cũng muốn đi học quá.”
“Thôi đừng, coi chừng chỉ có nước uống gió thôi.”
“Hahaha….”
–
Trên đời này có lẽ không gì thê thảm hơn việc phải tăng ca một mình vào Chủ
nhật. Nếu có, thì đó nhất định là sau khi tăng ca thâu đêm suốt sáng Chủ nhật,
sáng sớm thứ Hai còn phải một mình lên văn phòng lãnh đạo nghe dạy dỗ.
“Chi Chi, tôi nghe nói chuyện của cô rồi, tội nghiệp cô quá.” Biệt Chi vừa từ
văn phòng Lưu Hạo Xương trở về đã nhận được lời hỏi thăm đầy cảm thông của
Mao Đại Ninh.
Biệt Chi ngồi xuống ghế làm việc, vừa định trả lời.
“Bản thân cô ta gây ra lỗi thì tự chịu trách nhiệm là đúng rồi, có gì mà phải tội
nghiệp?” Hà Vân bĩu môi.
Mao Đại Ninh quay lại: “Biệt Chi mới đến, có những chỗ chưa quen là chuyện
bình thường. Chị Hà Vân hồi mới vào làm chẳng lẽ chưa từng mắc lỗi sao?”
Hà Vân cứng họng, bực bội nói: “Không phân biệt được phải trái, cứ bênh cô ta
đi, có ngày bị bán lúc nào không hay đâu.”
“Tôi phân biệt được chứ, hồi trước chuyện tư vấn tâm lý cho sinh viên của tôi là
Chi Chi đã đặc biệt về trường giúp tôi đấy, không giống như ai kia, rõ ràng cũng
tốt nghiệp ngành Tâm lý, lại còn đi chơi chung quán bar với tôi, vậy mà thấy
chết không cứu…..”
Mao Đại Ninh lầm bầm quay lại.
Từ sau chuyện đó không lâu, cô ấy đã cố ý chuyển bàn làm việc sang cạnh Biệt
Chi, lúc này kéo ghế lại gần Biệt Chi, nhỏ giọng hỏi: “Chi Chi, cô không sao
chứ?”
“Không sao.” Biệt Chi cũng nhỏ giọng đáp lại, cong môi cười, “Lần này đúng là
lỗi của tôi.”
—— Lỗi là lỗi ở chỗ cô quá mềm lòng.
Tối hôm đó đáng lẽ nên đạp thẳng tên khốn nạn kia xuống lầu.
Nhìn nụ cười ngây thơ và dịu dàng trên gương mặt nghiêng của cô gái, trong
lòng Mao Đại Ninh bỗng dưng rùng mình, hoàn hồn: “Lần này cô cũng đen đủi
thật, đụng phải họng súng của sếp rồi, chứ với một nhân tài ưu tú được tuyển
dụng vào viện như cô, chắc chắn chủ nhiệm Lưu sẽ không vì một lỗi nhỏ mà
mắng cô như vậy đâu.”
“Họng súng?” Tay Biệt Chi đang sắp xếp tài liệu thoáng khựng lại.
“Ừ, năm nay trường vừa xây xong tòa nhà thí nghiệm mới mà, vấn đề phân bổ
nguồn lực phòng thí nghiệm, đặc biệt là một số thiết bị thí nghiệm về Hóa Sinh,
viện mình và viện Khoa học đời sống bên cạnh vẫn luôn cạnh tranh.”
Biệt Chi chớp chớp mắt: “Học kỳ này viện ta thua rồi à?”
“Vẫn chưa chốt, nhưng nghe ngóng phong thanh thì e là không khả quan.” Mao
Đại Ninh khoa tay múa chân, “Bây giờ trong viện ai nấy đều như chim sợ cành
cong, dạo này cô cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng đụng phải họng súng của
sếp nữa.”
“Ừ, tôi hiểu rồi, cảm ơn Mao Mao.”
“Ấy, khách sáo rồi.”
Nói chuyện với Mao Đại Ninh xong, Biệt Chi vừa xoay người lại thì thấy thầy
Từ Thành Lỗi phụ trách lớp 5 và lớp 6 năm 2 khoa Tâm lý đã trở lại bàn làm
việc đối diện.
Ánh mắt Biệt Chi thoáng lóe lên.
Trả thù Phương Đức Viễn không thể nóng vội, nhưng cô cũng không muốn
ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Thầy Từ.” Biệt Chi đứng dậy, mỉm cười hỏi, “Có thể làm phiền thầy một chút
được không?”
Giọng nói không cao không thấp, nhưng âm sắc trong trẻo lanh lảnh của cô gái
nghe thật là êm tai giữa không khí còn ngái ngủ của văn phòng lúc sáng sớm,
khiến người ta không khỏi chú ý.
Mao Đại Ninh sững người, có chút bất ngờ ngẩng đầu lên. Cô ấy nhớ bình
thường Chi Chi nói chuyện rất nhỏ nhẹ mà.
“Ồ?” Từ Thành Lỗi cầm tập tài liệu bước vào, “Cô Biệt không cần khách sáo,
có gì cứ nói thẳng.”
“Sau này nếu trong viện có công việc hướng dẫn tân sinh viên khóa mới, thầy
có thể nhắn giúp tôi một tiếng được không ạ?”
“…”
Vừa dứt lời, văn phòng bỗng chốc rơi vào sự im lặng đến kỳ lạ. Có người
hướng mắt về phía bàn làm việc của Phương Đức Viễn.
Trong số các cố vấn học tập của tân sinh viên khóa này, Phương Đức Viễn là
người phụ trách truyền đạt thông báo từ chủ nhiệm Lưu.
“Được chứ, chuyện nhỏ ấy mà.”
“Cảm ơn thầy Từ.” Biệt Chi mỉm cười, “Thầy thật tốt bụng.”
Từ Thành Lỗi cười nói: “Đừng nói vậy, tôi chưa từng nghe cô Biệt khen ai bao
giờ, tôi nào dám nhận.”
“Sao lại không dám nhận ạ.” Biệt Chi cũng mỉm cười ngồi xuống, sắp xếp lại
tài liệu trước máy tính, “Đồng nghiệp không ngáng chân nhau đã là tốt lắm rồi,
huống hồ thầy còn bằng lòng báo cho tôi biết nữa đó.”
Từ Thành Lỗi nhận ra điều gì, hơi nhướng mày, nhưng không nói gì.
Bầu không khí yên lặng đến ngột ngạt lan tỏa trong văn phòng, cuối cùng cũng
có người không nhịn được nữa.
Phương Đức Viễn cười ha hả cầm cốc nước đứng dậy, đi đến bình nước rót
nước: “Cô Biệt à, sao tôi nghe ra hình như cô đang ám chỉ điều gì đó nhỉ?”
“Hửm?” Biệt Chi ngẩng đầu lên.
Phương Đức Viễn khẽ nheo mắt, nụ cười vẫn không đổi: “Chẳng lẽ cô Biệt định
đổ chuyện mình quên lên đầu tôi, là do tôi không thông báo đến nơi đến chốn?”
“…”
Văn phòng càng thêm im lặng.
Mao Đại Ninh ngơ ngác nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải.
“À.” Sau một thoáng im lặng, Biệt Chi khẽ thốt lên kinh ngạc, “Hóa ra còn có
khả năng này sao?”
Phương Đức Viễn nghẹn lời.
“Cũng may nhờ thầy Phương nhắc nhở, nếu không tôi thật sự không nghĩ đến
khả năng này. Không biết thầy Phương làm sao mà nghĩ ra được hay vậy?”
Phương Đức Viễn siết chặt cốc nước trong tay, nụ cười hiền lành trên mặt cũng
sắp không giữ được nữa, “Cô Biệt nói như vậy thật khiến người ta đau lòng
đấy.”
Mọi người trong văn phòng lần lượt sực tỉnh.
Đa số đều lựa chọn coi như không nghe thấy, cũng có người thân thiết với
Phương Đức Viễn, ví dụ như Hà Vân, lúc này đang mân mê bộ móng mới làm
của mình: “Làm sai còn muốn đổ lỗi cho người khác, không hay đâu. Thầy
Phương đối xử với mọi người rất tốt, sao lại cố tình nhằm vào cô chứ?”
“Tôi cũng thấy lạ.”
Biệt Chi cầm điện thoại lên, như vô ý gõ nhẹ: “Chẳng lẽ tôi vô tình đụng phải bí
mật gì đó của thầy Phương?”
“——!”
Một câu nói như gõ mõ khua chuông.
Sắc mặt Phương Đức Viễn lập tức thay đổi, có chút kinh ngạc và dữ tợn nhìn
thoáng qua điện thoại của cô.
Tối hôm đó góc khuất trên tầng hai tối om, Biệt Chi lại xuất hiện quá đột ngột,
anh ta thật sự không dám chắc Biệt Chi có quay lén không, có quay được gì hay
không.
Bầu không khí trong văn phòng càng thêm kỳ quái, yên lặng đến mức nghe rõ
cả tiếng kim rơi.
Với tư cách là ‘kẻ khơi mào’ mọi chuyện, Biệt Chi đứng dậy, cầm cốc giữ nhiệt
ung dung rời khỏi chỗ ngồi, giống như không hề hay biết, lại như chưa từng có
chuyện gì xảy ra.
“Mao Mao, ra phòng nước lấy nước nóng không?”
“Hả? Ờ ờ, đi.” Mao Đại Ninh chẳng hiểu gì, ba bước ngoái đầu một lần đi theo
ra ngoài.
Ra khỏi văn phòng, nụ cười trên môi Biệt Chi vụt tắt, ủ rũ cất điện thoại vào túi.
Mao Đại Ninh thò đầu lại gần: “Chi Chi, trong điện thoại cô có gì vậy?”
Biệt Chi thản nhiên liếc mắt: “Có ma quỷ trong lòng kẻ nào đó đấy.”
“?”
–
Biệt Chi thật lòng cảm thấy tuần này của mình đã là cực hạn của sự thê thảm:
vừa phải tăng ca, vừa bị mắng, lại còn gặp phải kẻ tiểu nhân — không thể nào
thảm hơn được nữa.
Thế nhưng số phận luôn có cách dùng hiện thực để chứng minh cho cô biết, về
khoản thê thảm thì nó luôn là vô hạn.
Khoảng 12 rưỡi trưa.
Biệt Chi vừa tăng ca xử lý xong công việc buổi sáng, định cùng Mao Đại Ninh
đến nhà ăn trường kiếm chút gì ăn thì thấy Hà Vân và một nữ cố vấn cùng văn
phòng ăn cơm xong sóng vai đi về.
“Ôi chao, xinh đẹp đúng là sướng thật đấy, ở trường học mà cũng không an
phận. Sáng sớm vừa gây chuyện, trưa đã có người tặng hoa, đừng bảo là mắng
chửi lãnh đạo với bạn trai cả buổi sáng đấy chứ?”
Hà Vân nói móc một câu rồi về chỗ ngồi.
Biệt Chi và Mao Đại Ninh nhìn nhau.
Mao Đại Ninh còn chưa kịp hỏi đã thấy nữ cố vấn bên cạnh Hà Vân nhìn Biệt
Chi với vẻ mặt kỳ quái: “Cô Biệt, bạn trai cô ôm hoa đang đợi cô ở ngoài kia
kìa.”
Biệt Chi: “?”
Mao Đại Ninh: “?”
Trên đường đi ra ngoài, Mao Đại Ninh vẫn còn kinh ngạc: “Chi Chi, cô vì muốn
dập tắt đào hoa mà tốn kém quá đấy, thuê diễn viên quần chúng ở đâu mà diễn
tròn vai thế?”
“Tôi không có——”
Vừa bước ra khỏi cửa, giọng nói của Biệt Chi đột ngột dừng lại.
Bởi vì cô trông thấy Phí Văn Tuyên đang đứng trước đám đông hiếu kỳ qua lại,
tay ôm một bó hồng đỏ rực rỡ, trên người là tây trang giày da lịch lãm.
Mao Đại Ninh kinh ngạc: “Diễn viên quần chúng này trông cũng được đấy
chứ.”
“…Mao Mao, cô đợi tôi ở đây một lát.”
“Hả? Hay là hai người đi ăn cơm đi, tôi tự——”
“Không cần, ba phút thôi.”
“?”
Biệt Chi lạnh lùng bước ra ngoài.
“Tiểu Chi, cuối cùng em cũng chịu gặp anh rồi?”
Phí Văn Tuyên vừa nhìn thấy Biệt Chi thì lập tức kích động bước lên, định đưa
hoa cho cô: “Anh biết, trước đây đều là lỗi của anh, anh không nên xen vào
chuyện em kết bạn, em có thể tha thứ cho anh lần này được không….”
Nghe từng câu từng chữ đầy chán ghét của Phí Văn Tuyên, Biệt Chi cảm thấy
những cảm xúc bị bản thân đè nén bấy lâu nay đang dần trỗi dậy như muốn đòi
nợ.
Như sóng thần, như bão táp mưa sa, tất cả đều cùng lúc ập đến.
Sợi dây căng thẳng trong lòng cô như đứt phựt.
Ồn ào, náo động, ánh mắt soi mói, những lời xì xào bàn tán…. Tất cả những âm
thanh hỗn tạp trên thế gian này đều như bị khuếch đại lên hết cỡ, hội tụ thành
một âm thanh chói tai khiến cô đau đầu như muốn nứt ra, trước mắt chỉ còn một
mảng trắng xóa.
“——Câm miệng.”
Cho đến khi một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, như lưỡi dao xé toạc tấm lụa
trắng muốt.
Biệt Chi mở mắt ra.
Cô nhìn thấy Phí Văn Tuyên há hốc miệng vì kinh ngạc, dường như anh ta
không thể hiểu nổi tại sao một câu nói lạnh lùng vô lễ như vậy lại có thể thốt ra
từ miệng vị đàn em mà anh ta vẫn luôn cho là hiểu rõ.
Biệt Chi không thèm để ý: “Anh muốn theo đuổi tôi?”
Phí Văn Tuyên ngẩn người, sau đó mừng rỡ gật đầu lia lịa: “Tiểu Chi, em yên
tâm, sau này anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, tuyệt đối sẽ không phạm phải
sai lầm như trước nữa, anh…..”
“Tôi từng bị ung thư.”
Thế giới ồn ào bỗng chốc im bặt.
Vạn vật tĩnh lặng.
Rất lâu sau, Phí Văn Tuyên mới cứng đờ người, lắp bắp: “Cái… cái gì?”
“Ung thư buồng trứng di truyền.”
“Trong lần kiểm tra sức khỏe định kỳ năm 17 tuổi, người ta phát hiện ra tôi
cũng mang đột biến gen BRCA1 giống mẹ. Đến năm 18 tuổi, tôi được chẩn
đoán mắc bệnh ung thư. Bảy năm trời điều trị ở nước ngoài, căn bệnh này có thể
tái phát hoặc di căn bất cứ lúc nào.”
Giọng của Biệt Chi nhỏ nhẹ điềm tĩnh như đang kể một câu chuyện không liên
quan đến mình.
“Nếu bệnh nhân ung thư buồng trứng di truyền sinh con gái thì xác suất đột biến
gen BRCA1 ở đứa trẻ sẽ cao hơn khoảng 50% so với người bình thường. Từ lúc
sinh ra cô ấy đã mang trong mình một quả bom hẹn giờ, cả đời chờ đợi một
ngày nào đó nó bất ngờ phát nổ, cướp đi một nửa hoặc toàn bộ mạng sống của
cô ấy.”
“Nói cách khác, nó là thứ đã hành hạ mẹ tôi mười mấy năm rồi mới khiến bà ấy
ra đi trong tiếc nuối, bây giờ đến lượt tôi.”
“…”
Phí Văn Tuyên đỏ bừng mặt.
Lòng tự trọng thôi thúc anh ta phải nói gì đó để xoa dịu không khí, nhưng anh ta
cứ ấp úng mãi không thành lời.
Như nhìn thấu sự lúng túng của anh ta, cô gái trước mặt ngẩng đầu lên, khóe
môi cong cong.
Trong đôi mắt màu hổ phách, sự lạnh lẽo như sương giá phủ kín mặt hồ.
“Ồ, còn một tin tốt nữa —— trong thời gian du học tôi đã phẫu thuật cắt bỏ một
bên ống dẫn trứng. Cho nên không cần phải lo lắng, cả đời này tôi sẽ không thể
có con.”
Đồng tử Phí Văn Tuyên co rút.
“Vậy thì,” Biệt Chi bất chợt mỉm cười, ánh mắt vừa chế giễu lại lãnh đạm, “Phí
Văn Tuyên, anh còn dám theo đuổi tôi nữa không?”