bắc Tây Thành. Nếu không tắc đường, từ đây đến trường đại học Sơn Hải mất
khoảng nửa tiếng lái xe.
Trong khu chung cư này đa số là người già sinh sống.
Mỗi sáng đi làm, dù cô có dậy sớm đến đâu thì nhóm ông bà cụ dưới nhà cũng
đã tập trung đông đủ, như thể thay phiên nhau trực nhật vậy, người xách ghế,
người mang theo chiếu cói, cùng nhau ngồi tán gẫu, chơi cờ, đánh bài ở khoảng
sân râm mát.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Lúc Biệt Chi cầm chìa khóa xe bước ra khỏi tòa nhà, cô vô tình nghe thấy mấy
ông bà cụ đang túm tụm bàn tán xôn xao.
“Tối qua tôi sợ chết khiếp, nghe cô gái trẻ kia la hét ầm ĩ mà tôi cứ tưởng xảy ra
chuyện gì nghiêm trọng lắm.”
“Lũ trộm cắp bất nhân bất nghĩa, chẳng sợ bị quả báo sao!”
“Nghe nói là trèo qua cửa sổ vào nhà à? Tôi đã bảo rồi, chung cư cũ kỹ thế này
hệ thống an ninh lỏng lẻo lắm, làm sao mà đảm bảo được.”
“Núp rình lâu như vậy, lại còn chọn nhà một cô gái trẻ sống một mình, tôi xem
chừng không hẳn là trộm đâu!”
“Ôi chao, nghĩ đến thôi cũng thấy sợ…”
Xe của Biệt Chi đỗ cách đó không xa, cô tiến lại gần, chào hỏi một bà cụ họ
Trương ở tầng trên nhà cô.
“Dì Trương, chào dì ạ.”
Bà cụ tóc bạc phơ đang cười nói rôm rả giữa đám đông quay đầu lại: “Ồ, Tiểu
Biệt Chi đấy à, đi làm à cháu?”
“Vâng ạ.”
“Mọi người nhìn đứa trẻ này xem, tôi đã bảo cháu nó gọi tôi là bà mà nó cứ bảo
trông tôi trẻ trung, không giống bà…”
Khu chung cư cũ này chỉ có 5 tầng và không có thang máy.
Dạo ấy Biệt Chi mới chuyển đến, bắt gặp cảnh bà cụ tay xách nách mang leo
từng bậc thang mà hơi thở cứ phập phồng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, cô động
lòng thương xót chạy đến giúp đỡ bà cụ, mang đồ lên tận nhà.
Sau đó lại tình cờ gặp thêm vài lần, thế là hai người dần dần quen thân hơn.
Ban đầu nghe cách xưng hô của bà cụ, Biệt Chi có chút không quen, nhưng sau
hơn một tuần, cô đã có thể thản nhiên đáp lại.
Biệt Chi vừa mở cửa xe thì nghe thấy bà cụ ở phía sau kêu lên một tiếng.
“Tiểu Biệt Chi à, cháu ở một mình thì phải cẩn thận đấy nhé.” Bà cụ dặn dò,
“Tối qua khu mình có trộm, suýt nữa thì làm hại một cô gái trẻ. Cô bé đó trạc
tuổi cháu, lại còn ở ngay dãy nhà bên cạnh! Giờ ban đêm tối om, đồ đạc thì
không mất gì, tên trộm cũng chưa bắt được, không biết có quay lại hay không
nữa.”
Những người già tốt bụng xung quanh cũng phụ họa theo: “Cô gái đó xinh lắm,
phải đề phòng cẩn thận vào.”
“Hay là cháu phơi vài bộ quần áo nam ra ban công đi.”
“Đúng đúng, tôi xem trên mạng người ta bảo phải để thêm một đôi giày nam
nữa…”
Biệt Chi vâng dạ: “Vâng ạ, cháu nhớ rồi. Cảm ơn các bác các dì, cháu đi làm
trước nhé.”
Tuần đầu tiên sinh viên năm nhất nhập học luôn là khoảng thời gian bận rộn
nhất của các thầy cô phụ trách lớp.
Ngày thứ hai sau lễ khai giảng, ngoài buổi học đầu tiên và các buổi tọa đàm
chuyên đề, Biệt Chi còn phải sắp xếp lịch cho bốn buổi sinh hoạt lớp chủ đề tân
sinh viên.
Những tân sinh viên vừa chân ướt chân ráo bước vào cánh cổng đại học, bạn
nào bạn nấy đầy phấn khích, bướng bỉnh như những chú bò tót trong trường
đấu.
Phương Đức Viễn là cố vấn viên cùng văn phòng với cô, anh ta phụ trách lớp
tân sinh viên khoa Hóa học. Giữa chừng không biết lớp nào tổ chức sinh hoạt
lớp ở ngay cạnh phòng Biệt Chi, tiếng huýt sáo và cười đùa ầm ĩ của đám con
trai khiến cô đau hết cả đầu.
—– May là khoa Tâm lý có tỷ lệ nam nữ cơ bản là 3-7, nữ chiếm đa số, nên
sinh viên ngoan ngoãn và dễ bảo hơn nhiều so với sinh viên hai khoa Lý – Hóa
của viện Lý học.
Tuy nhiên, sau bốn buổi sinh hoạt lớp, Biệt Chi đã kiệt sức.
Giờ nghỉ trưa cô không đi ăn mà cuộn tròn người trên chiếc ghế sofa dài trong
văn phòng, ôm gối ngủ thiếp đi.
Tối qua cô ngủ không ngon, hôm nay lại thêm phần mệt mỏi, có thể gắng gượng
được đến tận trưa đã là cố hết sức rồi.
Chỉ là ánh sáng ban ngày quá chói, Biệt Chi dù mệt mỏi rã rời nhưng vẫn không
sao ngủ yên được.
Trong cơn mơ màng, cô không khỏi nghĩ, bận rộn một chút cũng tốt, cứ mệt đến
mức không còn chút sức lực nào để nhấc một ngón tay, như vậy sẽ không còn
tâm trí đâu mà nghĩ ngợi đến những chuyện lung tung nữa.
Công việc quả thực là “liều thuốc tiên” hàng đầu để gây tê liệt cả thể xác lẫn
tâm hồn.
Biệt Chi cứ nghĩ miên man như vậy, ý thức từ lúc nào đã chìm vào bóng tối.
Điều kéo cô trở về thực tại là một giọt mưa rơi từ mái hiên xuống.
“Tách.”
Như thể mặt hồ trong mơ bị khuấy động gợn sóng đầu tiên, những tiếng cười
nói khe khẽ của các cố vấn viên dần dần truyền vào tai.
Biệt Chi mở mắt, điều đầu tiên nhìn thấy là bầu trời bên ngoài cửa sổ không biết
từ lúc nào đã âm u.
Trời mưa rồi.
Trên người cô được đắp một chiếc áo khoác, thoang thoảng mùi hương xa lạ,
giống như mùi thuốc lá, nồng nặc đến nghẹt thở.
Biệt Chi khẽ nhíu mày, ngồi dậy.
“Ấy, cô Tiểu Biệt tỉnh rồi à.” Người gần nhất và cũng là người đầu tiên phát
hiện ra là Phương Đức Viễn, anh ta đang lấy tài liệu ở tủ hồ sơ bên cạnh.
Anh ta cười tủm tỉm đi tới: “Chúng tôi sợ làm ồn đến cô nên không ai dám nói
chuyện lớn tiếng.”
Biệt Chi giãn lông mày: “Chiếc áo khoác này là của thầy sao? Cảm ơn thầy
nhé.”
“Cô Tiểu Biệt khách sáo rồi, chỉ là việc nhỏ thôi mà.”
“….”
Trả lại áo khoác cho đối phương, Biệt Chi rụt tay về, đứng dậy khỏi ghế sofa.
Chéo góc đối diện, sau bàn làm việc của Hà Vân vang lên tiếng gõ bàn phím
lách cách.
“Cứ như ở nhà mình nhỉ, ngồi ngủ ngon lành, còn bắt người khác phải nói nhỏ
tiếng nữa.”
“Chị Hà Vân, giờ nghỉ trưa chứ đâu phải giờ làm việc, hơn nữa đâu phải chị
chưa từng ngủ gục trên ghế sofa, sao lại hai mặt thế?”
Mao Đại Ninh lẩm bẩm, đi đến bên cạnh Biệt Chi, ghé sát vào nhìn cô: “Cô
Tiểu Biệt của chúng ta đã có quầng thâm mắt rồi kìa, may mà không ảnh hưởng
đến nhan sắc, chắc chắn là vì chuyện của sinh viên lớp tôi tối qua đúng không?”
“Không phải, là do tôi không nghỉ ngơi tốt thôi.”
Biệt Chi cong môi cười với cô ấy, nhưng khóe môi lại như bị níu lại, làm thế
nào cũng không nhếch lên được: “Làm phiền mọi người rồi.”
“Phiền gì chứ, đừng nghe cô ta nói bậy.”
Biệt Chi tỉnh dậy, âm lượng trò chuyện trong văn phòng cũng rõ ràng lớn hơn.
Ngoại trừ tân sinh viên năm nhất thì ba khối lớp còn lại vẫn chưa khai giảng,
các cố vấn viên hiện tại cũng chỉ đến văn phòng nhàn rỗi trò chuyện công việc,
thỉnh thoảng xen lẫn vài câu chuyện phiếm không quá nổi tiếng.
Biệt Chi ngồi sau bàn máy tính, sắp xếp lại núi công việc tồn đọng trong tuần lễ
định hướng cho tân sinh viên.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ vẫn còn âm u, mưa phùn rả rích không ngớt.
Không biết ai là người nhắc đến trước.
“…Nói mới nhớ, tôi nghe bạn tôi kể là tối qua ở quán bar Kinh Thước suýt chút
nữa thì đánh nhau.”
“Hả?”
“Không thể nào, không phải nói ông chủ quán đó có gia thế khủng lắm sao, còn
có người dám gây chuyện ở đó nữa à?”
“Người suýt đánh nhau chính là ông chủ và bạn của anh ấy.”
“Tôi cũng nghe nói rồi, ghê gớm lắm, suýt chút nữa phải sơ tán luôn cơ!”
“Tôi đã nói mà, ông chủ Kinh Thước kia chắc chắn không phải loại hiền lành
gì, chỉ tại con gái các cô hễ thấy anh ta đẹp trai hơn người khác một chút là chân
tay rụng rời hết cả rồi.”
“Bớt tranh thủ dìm hàng người khác đi. Anh ấy mà đẹp trai hơn anh một chút á?
Hai người các anh cộng lại cũng đủ tạo thành hai loài khác nhau rồi.”
“Ê đồ mê trai đẹp!”
“Haha……”
Câu chuyện cứ thế lan man, chẳng biết bằng cách nào lại kéo sang cả Biệt Chi
đang ngồi ngoài cuộc.
“Chi Chi, hay là đợi tuần lễ đón tân sinh viên kết thúc, chúng ta đến quán bar
Kinh Thước tổ chức tiệc chào mừng cô nhé!”
Mao Đại Ninh quay đầu, hào hứng nhìn Biệt Chi.
Biệt Chi chậm rãi ngẩng đầu lên khỏi tập tài liệu hội thảo trước mặt: “Quán
bar?”
Đuôi mắt cô khẽ cụp xuống: “Tôi không uống được rượu.”
“Rượu mà cũng không uống được? Vậy liệu có bảo là mình chưa từng vào quán
bar lần nào không nhỉ?” Hà Vân cười khẩy hai tiếng, “Đừng nói với tôi là hồi đi
du học ở nước ngoài cô chỉ biết ngâm mình trong thư viện mà không đi bar
nhé? Vậy thì đúng là vừa ngây thơ vừa hiếm có đấy.”
“….”
Hà Vân có ý nhắm vào Biệt Chi ngay từ lần đầu gặp mặt, sau đó càng ngày
càng trở nên gay gắt. Tuy nhiên, những người cùng văn phòng đều đã quen với
tính cách của cô ta, thêm vào đó cô ta lại xinh đẹp, cho nên đa số mọi người
—— đặc biệt là các thầy giáo đều nhịn cô ta vài phần.
Nếu là lúc khác, Biệt Chi cũng sẽ không thèm để ý đến đối phương, càng không
lãng phí thời gian đôi co với loại người này.
Nhưng hôm nay cô quá mệt mỏi, mệt cả thể xác lẫn tinh thần.
Bên dưới lớp vỏ ngoài nhăn nhúm như quả bóng xì hơi ấy lại chất chứa đầy một
loại cảm xúc vô hình, khiến cô luôn ở bên bờ vực của sự mất kiểm soát.
Thế là sau một thoáng im lặng ngắn ngủi trong văn phòng.
“Cạch.”
Tiếng đóng máy tính xách tay vang lên, át cả tiếng mưa rơi tí tách ngoài hiên.
Phương Đức Viễn đang định lên tiếng hòa giải thì tay cầm cốc nước bỗng
khựng lại, đứng bên cạnh bàn Biệt Chi. Anh ta nhìn cô gái thu lại mọi cảm xúc,
trưng ra một vẻ mặt mà họ chưa từng thấy, hay nói đúng hơn là không có chút
biểu cảm nào.
Cô xoay người bước đến trước bàn Hà Vân.
Sắc mặt Hà Vân thay đổi rõ rệt, chiếc ghế xoay theo phản xạ dịch về phía sau:
“Cô, cô muốn gì?”
Biệt Chi dừng lại trước bàn cô ta, hàng mi dài và dày khẽ nhướng lên.
Đôi mắt màu hổ phách không vương chút cảm xúc nào, trong veo như thủy tinh,
toát lên vẻ đẹp đẽ và giả tạo khiến người ta phải sởn gai ốc.
Cô cứ thế cụp mắt nhìn Hà Vân.
Cho đến khi tất cả mọi người phía sau đều nín thở, còn vẻ mặt kinh hãi của Hà
Vân cũng sắp sửa bùng nổ ——
Cạch.
Chiếc điện thoại được Biệt Chi đặt xuống bàn Hà Vân, cô nhìn xuống Hà Vân,
khẽ chạm một cái vào điện thoại.
“Đếm ngược mười phút.” Biệt Chi nghiêng người, chống tay lên mép bàn Hà
Vân. Cô ngồi xuống, hàng mi dài đen nhánh khẽ cụp xuống, hệt như đôi cánh
mỏng khép lại, “Cô mắng đi, tôi nghe. Tháng sau để tôi được yên tĩnh một chút
được không?”
“…..”
Áp lực đè nén đột ngột biến mất, Hà Vân chết lặng tại chỗ.
Vài giây sau, dưới ánh mắt kỳ quái của các giáo viên cùng văn phòng, cô ta
hoàn hồn, đỏ mặt tía tai nói: “Thần, thần kinh à!”
Hà Vân cầm cốc nước gần như vẫn còn đầy sải bước về phía cửa văn phòng,
bóng lưng như đang chạy trốn khỏi hiện trường vụ án nào đó.
Biệt Chi dừng lại vài giây, cất điện thoại, đứng thẳng người rồi quay lại, chợt
bắt gặp ngón tay cái giơ lên của Mao Đại Ninh.
Biệt Chi khẽ mỉm cười.
Nụ cười chưa kịp tắt, cô đã cụp mắt xuống: “Tôi đến hội trường hội thảo trước
đây, xem qua khâu chuẩn bị.”
“Bây giờ ư? Buổi diễn thuyết phải tối mới bắt đầu chứ? Hơn nữa ngoài trời vẫn
còn đang mưa mà.” Mao Đại Ninh ngơ ngác chỉ tay ra màn mưa ngoài cửa sổ.
Biệt Chi theo hướng tay đối phương nhìn về phía bầu trời xám xịt.
“Không sao.”
Khuôn viên trường học chỉ có sinh viên năm nhất nên không khỏi có vẻ trống
trải, huống hồ cơn mưa ẩm ướt và oi bức thế này là điều khiến người ta chán
ghét nhất, sinh viên đều trốn trong ký túc xá.
Biệt Chi một mình đi qua hành lang tối tăm của tòa nhà văn phòng, nghe tiếng
mưa rơi ngoài cửa sổ ngày càng gần.
Cô bước xuống cầu thang, chuẩn bị đi vào đại sảnh.
Chỉ là trong lúc xoay người, bóng dáng cô đột nhiên khựng lại.
Ở đuôi cầu thang chật hẹp, dưới ba bậc thang dẫn đến phòng chứa đồ, một bóng
người cao ráo thẳng tắp đang dựa vào tường.
Dường như nghe thấy tiếng bước chân ai đó đi xuống lầu, người nọ từ từ ngẩng
đầu lên, mái tóc đen hơi ẩm ướt khẽ lay động, để lộ gương mặt tuấn tú của
chàng thanh niên.
Vốn dĩ đã là người lạnh lùng ít nói, anh còn sở hữu một đôi mắt hẹp dài cực kỳ
xinh đẹp.
Bất kể là đuôi mắt rũ xuống hay nhướng lên, nhìn người khác có hờ hững đến
đâu thì cũng giống như một kiểu tán tỉnh vô tình mà lười biếng.
Biệt Chi toàn thân lạnh toát, bất động đứng im trên bậc thang cuối cùng.
Cô gần như không thể chắc chắn được đây có phải là ảo giác của mình hay
không.
Xét cho cùng, từ cơn ác mộng đau đớn rời rạc đêm qua cho đến giấc ngủ trưa
khó an giấc hôm nay, trong mỗi khung cảnh kỳ lạ đó, trước mắt cô đều là bóng
hình cao lớn thanh tú của anh. Mái tóc đen ướt nhẹp, tiếng thở dốc mê người,
còn cả người phụ nữ với khuôn mặt không rõ ràng đang ở dưới thân anh.
“Gặp ma rồi sao?”
Cho đến khi chàng thanh niên khẽ nhếch môi mỏng, sự chế giễu lướt qua hàng
mi hơi rũ xuống của anh: “Hay là chột dạ?”
Biệt Chi đột nhiên bừng tỉnh.
Là anh.
Không phải ảo giác.
Thế là cơn đau nhói đến từ nơi nào đó lại ập đến, khiến đôi mắt cô cũng trở nên
ẩm ướt.
Cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của chính mình: “Tại sao tôi phải chột dạ?”
“Bỏ rơi tôi, lại còn xóa liên lạc của tôi, em nói xem tại sao?” Canh Dã dựa
người vào chân tường thấp hơn cô vài bậc thang, uể oải ngẩng cổ, đôi mắt đen
láy khóa chặt trên người cô.
Hàng lông mày sắc bén và sắc lạnh.
Biệt Chi nuốt khan, nhưng đáp lại cô chỉ là sự khô khốc như thể người lữ khách
đã lang thang trong sa mạc vô số ngày, xé rách cổ họng khiến cô đau đớn.
Cô không muốn nói nữa.
Mỗi một chữ đều giống như một nhát dao.
“Được rồi.” Thế là cô gái gật đầu, nhẹ giọng đáp lại. Cô quay mặt đi, từng bước
một nhìn thẳng về phía trước, bước xuống hai bậc thang cuối cùng, “Anh cứ coi
như tôi chột dạ đi.”
“Nếu không thì sao?”
Giọng Canh Dã đột nhiên trầm xuống.
Anh đút tay vào túi quần, đứng thẳng người dậy, đuôi mắt lạnh lẽo như phủ một
tầng tuyết trắng, giọng nói cũng khàn đặc như vừa dầm mưa: “Em được phép có
bạn trai mới chứ không cho phép tôi ngủ với người khác?”
“——”
Như thể có một nhát búa giáng xuống trái tim.
Biệt Chi bỗng chốc khựng lại.
Đợi cô hoàn hồn, trước mắt đã bị bóng hình cao lớn của người nọ che khuất,
dưới lớp áo sơ mi màu xám khói là bờ vai rộng như bờ vực sắp sụp đổ, khiến cô
ngột ngạt đến nghẹt thở. Biệt Chi mặt mày tái nhợt, lách qua anh định bỏ đi.
Nhưng không thể đi được.
Cổ tay cô đột nhiên đau nhói, như thể bị thanh sắt nung đỏ ghim vào da thịt và
xương cốt. Người nọ kéo cô xuống ba bậc thang sau góc rẽ, lôi thẳng xuống khu
vực tam giác tối tăm nhất dưới chân cầu thang.
“Canh… Dã!”
Biệt Chi muốn giãy dụa cũng không kịp.
Canh Dã nắm chặt cổ tay cô, tay trái kéo cô về phía chân tường trước mặt, cánh
tay phải gập lại hung hăng đập vào đỉnh đầu cô, ghì chặt lấy.
Anh mạnh mẽ áp sát cô, như muốn hôn cô.
Chỉ là khi cái lạnh của mưa hòa quyện với hô hấp nóng bỏng, hơi thở của chàng
trai bỗng nhiên khựng lại.
Canh Dã dừng lại bên cổ cô.
Anh ngửi thấy trên cổ cô thoang thoảng mùi thuốc lá nồng nặc và cay xộc. Phải
cần một nụ hôn sâu đậm đến nhường nào, hoặc một cái ôm siết chặt ra sao, mới
có thể in hằn mùi hương như vậy lên người cô?
Đáy mắt đen láy như có ánh lửa bập bùng trong cơn mưa giông.
Anh dừng lại ở nơi gần cô nhất, chỉ cách cô gang tấc, sau đó yết hầu khẽ chuyển
động, từ đôi môi mỏng phát ra tiếng cười khàn khàn khổ sở và trầm đục, nhưng
còn đau đớn hơn cả tiếng khóc tĩnh lặng. Như thể sự tuyệt vọng sau một cơn
kích động dữ dội.
“Được. Sao tôi có thể nhẫn tâm bằng em được chứ.”
Canh Dã chậm rãi buông tay, đứng thẳng dậy, giọng anh khàn đặc: “Thêm
Wechat lại đi.”
“…”
Lông mi Biệt Chi lại run rẩy.
Cô vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi màu xám khói của anh, không
chịu nhìn anh.
Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình được thắt chặt bằng thắt lưng ở eo, chỉ cài hờ
hững vài cúc áo dưới cùng, cổ áo buông lơi hờ hững để lộ lớp áo phông mỏng
màu đen bên trong, phập phồng theo từng nhịp thở, phác họa nên những đường
nét rõ ràng mà đầy mê hoặc nơi lồng ngực rắn chắc.
Một sợi dây chuyền mảnh vắt ngang qua xương quai xanh sắc bén gợi cảm của
anh, khuất sau lớp vải áo phông trước ngực.
Biệt Chi nhớ Canh Dã trước đây rất ghét đeo bất kỳ phụ kiện nào, không biết
sợi dây chuyền hoặc mặt dây chuyền này là do cô bạn gái nào tặng anh.
Là mặt trăng đại diện cho avatar kia sao?
Hay là, cô gái đã ngủ với anh tối qua?
Mặt dây chuyền đó trông như thế nào, khi anh và bọn họ lên giường, nó có đung
đưa trước cổ anh không?
Có lẽ là cảm xúc cuối cùng đã bị kìm nén đến cực hạn, Biệt Chi lại muốn cười.
Đôi mắt cô gái thực sự cong lên, đuôi mắt đỏ hoe hơi nhếch lên, trên làn da
trắng nõn như điểm xuyết một nét quyến rũ.
“Tại sao phải thêm lại? Không thích hợp lắm đâu, tôi còn không biết mình nên
ở danh mục nào trong Wechat của anh ấy chứ.”
Cô khẽ chớp mắt, như thể chợt hiểu ra, nhưng vẻ mặt lại rất thờ ơ.
“À, danh sách chờ lên giường sao?”
“…..”
Trong đáy mắt đen kịt của Canh Dã như có một tia lửa rơi xuống. Ngay lập tức
bùng cháy thành ngọn lửa dữ dội ngút trời.
Ánh mắt ấy của anh như muốn nhấn chìm cô.
Canh Dã đột nhiên thấy may mắn vì anh và cô đang ở một nơi công cộng,
thoáng đãng, không đủ riêng tư, không cho phép anh làm những gì mình muốn.
Nếu không, anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
Canh Dã nhắm mắt lại, có chút dùng sức, khóe mắt giật giật dữ dội.
Đợi đến khi mở mắt ra, những cảm xúc kia đã bị anh đè nén xuống đáy biển.
Canh Dã đưa tay ra nắm lấy cổ tay Biệt Chi, men theo mạch máu xanh xao ấy
mà siết chặt, dập tắt mọi ý định vùng vẫy của cô.
Gần như bị ép buộc, Biệt Chi bị bàn tay nóng rực của anh giữ chặt, mười đầu
ngón tay đan xen. Anh rũ mắt nhìn cô, ép cô giơ tay lên giữa hai người, sau đó
chậm rãi đặt lên khóa kim loại lạnh lẽo trước bụng anh.
Trên mu bàn tay cô là lòng bàn tay nóng bỏng của anh.
Dưới lòng bàn tay cô là chiếc khóa thắt lưng cứng đến mức khiến đầu ngón tay
cô đau nhức.
Vẻ mặt thờ ơ của Biệt Chi cuối cùng cũng không thể duy trì được nữa, sắc hồng
leo lên đuôi mắt và gò má cô gái, tô điểm cho làn da trắng như tuyết của cô
thêm phần diễm lệ, đôi mắt cũng ướt át và quyến rũ.
Cuối cùng cô xấu hổ đến cùng cực: “Canh Dã, anh…”
“Nếu tôi nói tối qua từ đầu đến cuối tôi chỉ ngủ một mình, liệu em có tin
không?”
Canh Dã ấn ngón tay cô xuống, ép vào lò xo của khóa thắt lưng.
Nhìn thẳng vào khóe mắt hơi rũ xuống của cô, giọng anh khàn khàn đầy trêu
chọc, mang theo sự lạnh lùng của một kẻ muốn đầu hàng.
“Muốn cởi ra kiểm tra không?”
“……!”
Sắc đỏ như muốn lan ra cả dái tai và cổ cô.
Biệt Chi cuối cùng cũng đợi đến khoảnh khắc ánh mắt người kia buông lỏng,
nhanh chóng rút tay về, sau đó dùng sức chống vào ngực anh, đẩy anh ra thật
mạnh.
Canh Dã cũng không phản kháng, thậm chí còn thuận theo lực đẩy của cô. Anh
lười biếng nhấc chân, lui về phía sau hai bước.
Khóe mắt Biệt Chi ửng đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói với anh: “Anh… với bạn
gái cũ nào anh cũng làm như vậy sao ——”
Canh Dã cong khuỷu tay, đút tay vào túi quần.
Giọng anh mệt mỏi, đôi mắt đen láy cũng như mất đi tiêu cự, nhưng lại nhìn
chằm chằm vào cô gái trước mặt không chớp mắt.
“Nhớ thêm lại Wechat đấy. Còn ở danh mục nào…”
Chàng trai cười u ám, đôi môi mỏng hé mở, chậm rãi liếm qua răng nanh, nuốt
xuống mùi máu tanh lạnh lẽo.
Anh nở một nụ cười lạnh lùng mà xấu xa.
“Làm bạn bè đi.”
“Bạn gái cũ.”