mọi việc.
Ví dụ như trước khi rời đi bà ấy cũng không đến làm phiền Biệt Chi và Canh
Dã, chỉ để lại một tờ giấy nhắn ở phòng khách.
Trên đó ghi chép cẩn thận nguyên liệu mà bà ấy đã cố ý mua về để trong tủ lạnh
và công thức nấu tương ứng, cùng với số liên lạc của một vài nhà hàng tư nhân
chuyên nấu cơm gia đình ở Bắc Thành để phòng trường hợp cần thiết, sau đó dì
Tào lặng lẽ rời đi.
Biệt Chi xem tờ giấy nhắn, vừa đi tìm nguyên liệu quen thuộc trong tủ lạnh vừa
thảo luận với Canh Dã tối nay ăn gì.
Đúng lúc này Biệt Quảng Bình gọi điện thoại đến.
Vừa nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, nụ cười trên môi Biệt Chi đã nhạt đi,
đợi đến lúc bắt máy rồi áp bên tai nghe được mười mấy giây, sắc mặt cô cũng
dần lạnh lẽo.
Lúc đầu Canh Dã đang đứng trong phòng ăn nên không nghe thấy gì từ điện
thoại, chỉ nghe thấy giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Biệt Chi vang vọng từ
trong bếp.
“Con không muốn đi.”
“….”
“Không phải vì có việc bận mà là đơn thuần không muốn đi. Bữa tiệc gia đình
của nhà bố không cần lôi theo một người ngoài như con.”
Lúc này Canh Dã đã đi đến bên cạnh Biệt Chi, nên cũng nghe rõ ràng giọng
nam trung niên đầy tức giận vang lên từ loa điện thoại: “…Mấy năm nay dì con
có làm chuyện gì có lỗi với con sao? Tiểu Ngọc cũng xem con như chị ruột mà!
Lần trước con gặp chuyện nó còn thức cả đêm bay đến thăm con —— Dù cho
con có là tảng băng thì ngần ấy năm cũng nên tan chảy rồi chứ? Tối nay cả nhà
muốn chờ con ăn bữa cơm thôi mà cũng phải xin phép trường của các con đúng
không?!”
Vẻ mặt lười biếng của Canh Dã hơi trầm xuống, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt tối
đi vài phần, hàng lông mày hơi nhướng lên khiến cho gương mặt vốn đã sắc bén
càng thêm phần dữ tợn.
Thấy Canh Dã đến gần, Biệt Chi không muốn lảng tránh anh, nhưng cũng
không muốn để anh nghe thấy cuộc cãi vã giữa cô và Biệt Quảng Bình.
Vốn dĩ định nói “Người con không muốn gặp không phải họ, mà là bố”, nhưng
cô đành phải nuốt ngược câu nói ấy vào trong.
“Gửi địa chỉ cho con đi,” Biệt Chi lạnh lùng đáp lời, “Sau khi về nước đúng là
con nên đến thăm mẹ của Biệt Ngọc, nhưng con chỉ phối hợp với bố một lần
này thôi, lần sau đừng có mơ.”
Nói xong, Biệt Chi không cho Biệt Quảng Bình có cơ hội mở lời, cô trực tiếp
cúp máy.
Cất điện thoại, Biệt Chi áy náy ngước mắt lên: “Tối nay….”
“Không thể ăn cơm cùng anh rồi.”
Canh Dã thuận miệng tiếp lời, là một câu trần thuật không xen lẫn cảm xúc.
Biệt Chi càng thêm áy náy, suy nghĩ giây lát, cô tung ra át chủ bài của mình:
“Công việc thực tập của Liệu Diệp đã được xác nhận rồi, tuần sau sẽ dọn khỏi
nhà em, hay là anh chuyển đến đó đi?”
Canh Dã khẽ cười một tiếng, cúi người xuống, đôi môi mỏng hơi nhếch lên
mang theo vẻ giễu cợt lại có chút khêu gợi: “Định hối lộ anh à?”
Giọng anh cố ý kéo dài ra, “Em xem anh là người gì vậy?”
Gò má Biệt Chi bỗng nóng lên, nhưng vẫn không chịu thua, cô chớp đôi hàng
mi cong dài, nhìn thẳng vào mắt anh: “Vậy anh có đến không?”
Canh Dã im lặng vài giây, bật cười chịu thua: “Kim chủ đã lên tiếng, anh nào
dám không nghe lời.”
Vành tai Biệt Chi cũng đỏ bừng vì bị anh trêu ghẹo, nhưng cũng không ảnh
hưởng đến việc cô đưa tay ra khẽ vuốt ve mái tóc lòa xòa trước trán Canh Dã:
“Ngoan.”
Chú nhím nhỏ cứng đầu.
Canh Dã khẽ nheo đôi mắt dài: “Anh đã ngoan như vậy rồi, kim chủ không có
chút khen thưởng nào sao?”
“Anh muốn khen thưởng gì?”
“Anh rất thích chiếc bàn làm việc có giá sách trong phòng ngủ của em.” Canh
Dã thản nhiên nói.
“?” Biệt Chi ngẩn ra, “Vậy, bảo nhân viên chuyển nhà chuyển đến Kinh Thước
nhé?”
Canh Dã suýt chút nữa không nhịn được cười, anh khàn giọng nói: “Anh sắp tự
đóng gói đến chỗ em rồi, chuyển bàn làm việc đến Kinh Thước làm gì?”
“Vậy chứ anh muốn sao?”
Canh Dã không cho cô cơ hội phá hỏng bầu không khí nữa, anh cúi người ghé
vào tai cô, “Anh muốn ở trên bàn làm việc…”
“Sau khi về nhà,”
Nửa câu còn lại chìm vào tai cô gái.
Ba giây sau.
“Canh, Dã.”
Chú nhím nhỏ đỏ bừng cả mặt, xấu hổ tức giận trừng mắt nhìn người bạn trai
mặt dày này: “Anh… anh không biết xấu hổ.”
“Ừ, anh còn không giữ đạo đức của bạn trai nữa cơ.” Canh Dã cười khẩy, lại ác
ý ghì eo cô gái vào sát người mình, cúi đầu ung dung nhìn cô, “Em đồng ý
không?”
“Không đồng ý.”
“Không đồng ý thì trong căn nhà này cũng có bàn làm việc, chỉ tiếc là không có
giá sách.” Giọng điệu Canh Dã rất nghiêm túc, còn rất chu đáo, “Thời gian quá
lâu em không trụ được đâu, sẽ mệt đến phát khóc đấy.”
“Em, muốn, ra, ngoài, ăn, cơm!”
Mặt Biệt Chi đỏ bừng, khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng tay Canh Dã, chạy
trốn vào phòng ngủ.
“Anh tự lực cánh sinh đi!”
“……”
Đằng sau vang lên tiếng cười lười biếng dễ nghe của chàng trai, theo chân cô
vào phòng thay đồ.
Trước khi chuyến bay buổi sáng cất cánh, Canh Dã đã bảo Kiều Biệt Gia sắp
xếp người lái xe của anh từ sân bay đến Bắc Thành.
Địa chỉ Biệt Quảng Bình gửi cho Biệt Chi không gần, Canh Dã bèn cầm lấy
chìa khóa xe, muốn đưa cô đi.
Biệt Chi không đồng ý: “Tối qua anh ngủ không ngon, chiều nay cũng chỉ ngủ
bù được ba tiếng, không thể lái xe trong tình trạng mệt mỏi được.”
“Vậy em lái đi.” Canh Dã đặt chìa khóa xe vào tay Biệt Chi.
Biệt Chi khựng lại, lòng bàn tay có cảm giác nặng trĩu, cô bất đắc dĩ hỏi: “Anh
nhất định muốn đưa em đi sao?”
“Không thể thương lượng.”
Canh Dã đi theo cô ra khỏi cửa rồi tiến lại gần, lợi dụng chiều cao cơ thể ôm cô
vào lòng: “Anh sẽ không cho phép để xảy ra chuyện bạn gái anh mới qua đây
ngày đầu mà đã bị người khác cướp đi.”
Biệt Chi chỉ có thể mặc anh.
Đến bãi đậu xe, Biệt Chi nhìn chiếc Cullinan đen sì trước mặt, thoáng do dự:
“Lỡ như bị va quẹt, em sợ mình không đền nổi.”
“Người đã là của em rồi, xe coi như quà tặng kèm thôi.” Canh Dã đi thẳng về
phía ghế phụ, anh chống chân dài, lười biếng nằm nhoài lên nóc xe, đôi mắt sắc
bén thường ngày giờ đây tràn đầy ý cười phóng túng và hoang dã, “Đưa anh đi
cùng nhé, kim chủ.”
Biệt Chi: “….”
Đáng lẽ phải chụp lại dáng vẻ này của Canh Dã để làm hình nền điện thoại, sau
này nếu có ai nói Canh Dã là anh chàng cool ngầu gì đó, cô sẽ trực tiếp dí điện
thoại vào mặt bọn họ, dùng bằng chứng để khiến bọn họ câm nín.
Nghĩ như vậy, Biệt Chi lại không nhận ra bản thân cũng cong môi cười.
“Lên xe đi.”
Biệt Chi lái xe chưa được bao lâu thì điện thoại đặt trên hộp đựng đồ rung lên
hai tiếng.
Cô liếc nhìn, là tin nhắn do Biệt Quảng Bình gửi đến.
“Anh xem giúp em ông ấy nói gì vậy.”
Canh Dã cầm điện thoại của Biệt Chi nhìn mấy giây, sau đó nhướng mày nói:
“Nói xấu anh.”
“?”
Biệt Chi quay đầu.
Canh Dã uể oải hắng giọng, cười cười đọc tin nhắn:“Bố đã nghe Biệt Ngọc kể
lại tình huống của bạn trai con rồi, bố không đồng ý cho con ở bên một kẻ vô
công rồi nghề.”
“Biết con tự biết chừng mực, nhưng bố vẫn phải nhắc nhở một câu, tối nay con
đừng có dẫn nó đến đây, sẽ làm mọi người khó xử đấy.”
“Tranh thủ——”
Nụ cười của Canh Dã chợt khựng lại, ánh mắt hơi tối xuống, giọng điệu đầy ẩn
ý đọc tiếp: “Tranh thủ chia tay sớm đi, đừng để những bậc cha chú như bố dì
phải thất vọng.”
Biệt Chi: “…”
Canh Dã đọc xong tin nhắn, trong xe bỗng im lặng đến đáng sợ.
Biệt Chi có chút bất an, nhân lúc tắc đường cô liếc mắt quan sát phản ứng của
Canh Dã.
Người kia lại nghiêng đầu nhìn cô, nở nụ cười hờ hững: “Làm sao đây, kim
chủ? Bố vợ hợp pháp của em hình như coi anh là kẻ bám váy phụ nữ rồi.”
Anh dừng lại giây lát, khẽ cười khẩy: “Mặc dù đúng là anh đang bám váy em
thật.”
Nghe ra Canh Dã hoàn toàn không để tâm, Biệt Chi chầm chậm dựa lưng vào
ghế: “Đừng để ý đến ông ta.”
“Được, nghe lời kim chủ.”
“…”
Thấy trên bản đồ chỉ còn một khúc cua nữa là đến nơi, Biệt Chi đang dừng đèn
đỏ thì điện thoại lại rung lên.
Canh Dã cụp mi, lười biếng liếc sang.
Lần này là Biệt Ngọc.
Hơn nữa tin nhắn rất ngắn gọn, thậm chí không cần mở ra mà chỉ cần nhìn trên
màn hình khóa là đã đủ rõ ràng——
[Chị, đừng đến]
Nụ cười của Canh Dã nhạt đi: “? Ý gì đây?”
Anh ném điện thoại xuống, dùng một tay chống cằm, ngước mắt lên: “Bắt cóc
à?”
Biệt Chi lái chiếc Cullinan rẽ qua góc cua, bật đèn xi nhan, đi qua thanh chắn tự
động của bãi đậu xe.
“Không biết.” Cô gái thản nhiên đáp.
Thực ra từ lúc Canh Dã đọc xong mấy tin nhắn kia là Biệt Chi đã kìm nén lửa
giận rồi.
“Vẫn lên chứ?” Xe dừng lại, Canh Dã hơi cúi người nhìn tòa nhà khách sạn cao
ngất trước mặt qua cửa sổ xe phía trước.
Giọng anh vẫn nhẹ nhàng, nhưng đuôi mắt hơi cụp xuống lại mang theo vẻ lạnh
lùng. Đôi mắt đen láy giống như bao phủ một lớp sương mỏng trong đêm tối.
“Lên.” Biệt Chi nghiến răng.
Cho dù ban đầu cô rất không muốn đến, nhưng Biệt Quảng Bình đã vượt quá
giới hạn xen vào chuyện của Canh Dã, vậy thì đừng trách cô ở trước mặt Biệt
Ngọc và dì nhỏ làm ông ta mất mặt.
Biệt Chi vừa nghĩ vừa lạnh lùng tháo dây an toàn.
Chàng trai ở ghế phụ quay người sang: “Thật sự không cần anh đi cùng em à?”
“Không cần, em tự giải quyết được.”
Giọng Biệt Chi bình tĩnh.
Canh Dã khoanh tay dựa vào ghế phụ, im lặng vài giây rồi khẽ gật đầu: “Được,
vậy anh đợi em ở dưới này.”
Biệt Chi do dự ngước mắt lên: “Hay là anh về trước….”
Cô dừng lại, thật sự không yên tâm để Canh Dã tự lái xe.
Nhìn thấu suy nghĩ của cô, Canh Dã khẽ cười: “Không sao, anh đợi em về.”
“Em lên đó một lát rồi xuống ngay,” Trên mặt cô gái cuối cùng cũng lộ ra ý
cười, “Sau đó dẫn anh đi ăn cơm.”
“Được.” Anh lười biếng đáp.
Nhìn theo bóng lưng Biệt Chi đi về phía cửa chính sảnh khách sạn, Canh Dã
dựa vào ghế phụ, lười biếng nhắm mắt lại.
Cảm giác mệt mỏi mơ hồ ập đến khiến người ta buồn ngủ, nhưng muốn ngủ thật
thì lại không ngủ được. Ngồi đợi ở ghế phụ một lúc, Canh Dã khẽ thở dài, rũ
ngón tay thon dài xuống cởi dây an toàn.
Cửa xe từ từ mở ra, đôi chân dài bước xuống chiếc Cullinan, chống xuống đất.
——
Cùng lúc đó.
Nhà hàng khách sạn, trong một phòng riêng.
Đứng trước cửa phòng được nhân viên phục vụ đẩy ra, Biệt Chi mặt không cảm
xúc nhìn những người ngồi quanh bàn tròn trong phòng.
Ba người quen, gia đình Biệt Quảng Bình.
Ba người lạ mặt, một cặp vợ chồng dắt theo một thanh niên trạc tuổi cô.
“Biệt Chi đến rồi à? Mau vào đây ngồi cạnh Tiểu Ngọc đi.” Người phụ nữ bên
cạnh Biệt Quảng Bình đứng dậy, giọng nói thân mật chào cô.
“…”
Biệt Chi dừng tại chỗ, khóe môi lạnh lùng nhếch lên.
Tiệc, xem, mắt.
–
[Tác giả có lời muốn nói]
Canh Dã:? Lừa vợ tôi đi xem mắt.
Canh Dã: Giết hết không tha