hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng.
Sóng cuộn nổi lên, mặt hồ dập dờn, lan tỏa từ gần đến xa.
Bên trong quán bar Kinh Thước, từ mọi ngóc ngách chưa tan cuộc đâu đâu cũng
dấy lên tiếng xì xào bàn tán không ngớt.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía sàn kính có thiết kế cảnh quan ánh sao
kia —— mà nơi đây, lúc này cũng im lặng như tờ.
Bao gồm cả Mao Đại Ninh, Hà Vân và tất cả đồng nghiệp đến đây tối nay. Bất
kỳ ai còn lại chút ý thức tỉnh táo cũng đều nhìn chằm chằm vào chai rượu cổ có
điêu khắc hình hoa hồng kia, dưới ánh đèn trông nó càng thêm sống động rực
rỡ.
“Thứ này….. chẳng lẽ định mang ra uống thật sao?”
Trong không gian tĩnh lặng, không biết nam đồng nghiệp nào lẩm bẩm: “Tôi
còn tưởng là trưng bày ở đó để ‘trấn quán’ cơ.”
Biệt Chi dựa vào tay vịn sô pha, đầu ngón tay vì đâm sâu vào lớp da sẫm màu
mà lộ ra màu trắng bệch do dùng sức.
Cô nhìn về phía Canh Dã đang ngửa cổ uống cạn ly rượu.
Sau đó, người nọ khẽ nhấc ngón tay, đôi mắt đen láy sâu thẳm. Anh giơ chiếc ly
thủy tinh rỗng lấp lánh ánh sáng về phía cô ra hiệu.
“Ùng ục ùng ục.”
Âm thanh rót rượu vang lên.
Hàng mi Biệt Chi khẽ run, cụp mắt nhìn người phục vụ đang cẩn thận dùng
miếng vải lụa giữ lấy thân chai đã được khui sẵn, rót dòng rượu màu hổ phách
vào ly của cô.
Một phần hai mươi, một phần mười lăm, một phần mư….
Ánh mắt Biệt Chi bất giác liếc nhìn vạch chia trên thân chai, đầu óc đang tê dại
vì rượu cũng vô thức đếm theo.
Đếm được một nửa thì bị dòng suy nghĩ chậm chạp trong cơn chếnh choáng của
cô gọi giật lại: “Đừng rót nữa.”
Người phục vụ dừng lại: “Có vấn đề gì sao, cô Biệt?”
“Tôi không uống.”
Biệt Chi cau mày, cô muốn đưa tay đẩy chai rượu về, nhưng nhớ đến việc bản
thân lúc này đang rất choáng váng, lỡ tay mà làm đổ thì nguy to.
Tới bảy con số lận đấy.
Cô lập tức rụt ngón tay về, ngước cằm lên lạnh lùng ra hiệu về phía mặt bàn:
“Mang, mang nó đi đi.”
Người phục vụ khó xử đặt chai rượu xuống, nhìn Biệt Chi. Có lẽ trong lòng cậu
ấy đang đánh giá xem có nên đôi co với cô Biệt đã say mèm trước mặt hay
không, sau đó nhanh chóng bỏ cuộc.
“Vâng, xin quý khách đợi một lát.” Nói xong, người phục vụ xoay người, dứt
khoát đi thẳng xuống bục kính.
“Rượu….”
Biệt Chi mơ màng muốn đứng dậy, nhưng cơ thể lại hơi chao đảo, may mà Mao
Đại Ninh bên cạnh đã nhanh tay đỡ lấy cô.
“Chi Chi à, cô say rồi, hay là ngồi nghỉ một lát đi.”
Mao Đại Ninh dìu cô ngồi tựa vào sô pha.
Lúc này, các đồng nghiệp xung quanh cũng dần dần sực tỉnh.
“Không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ?”
“Vậy thì chúng ta cùng chung một giấc mơ rồi.”
“Đây thật sự là chai ‘Hoa hồng Bungari’ sao? Tới đây bao nhiêu lần rồi, lần nào
tôi cũng thấy nó nằm chễm chệ trong tủ trưng bày, không ngờ đời này còn được
nhìn nó ở khoảng cách gần đến vậy….”
“Khoan đã, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Ai giải thích cho tôi với?”
“Đúng là chân nhân bất lộ tướng đấy cô Biệt Chi.”
Tuy nhiên, trong số những người tỉnh táo thì cũng có người lộ vẻ mặt ái ngại,
ánh mắt đảo liên tục giữa Biệt Chi và Hà Vân đang tái mét mặt.
Mao Đại Ninh vì quá sốc nên lúc này ngược lại là người tỉnh táo nhất.
Cô ấy nhìn Hà Vân đang hồn vía lên mây: “Đúng đấy cô Hà Vân, rốt cuộc là có
chuyện gì vậy? Chẳng phải cô đã thêm WeChat của ông chủ Kinh Thước sao?
Sao chai rượu này lại tặng cho Chi Chi nhà chúng tôi?”
Hà Vân bừng tỉnh, bàn tay đặt bên hông khẽ siết chặt.
Cô ta nghiến răng gượng cười: “Thủ đoạn của tôi đâu thể bằng cô Biệt Chi, tôi
nhận thua là được chứ gì?”
“Thủ đoạn?” Mao Đại Ninh vừa tức vừa buồn cười, “Đến nước này rồi, cô đừng
có tự lừa mình dối người nữa được không? Cô thử suy nghĩ đi, đến cả chai rượu
Hoa Hồng Bulgari cũng được mang đến rồi, còn cả câu nói mà trai đẹp cực
phẩm vừa nói nữa, trông anh ấy có giống bị Chi Chi nhà chúng tôi dùng thủ
đoạn để dụ dỗ không?”
“…” Hà Vân căm phẫn trừng cô ấy, “Chuyện giữa bọn họ làm sao cô biết
được?”
“Tôi không biết, nhưng tôi đoán được.”
Mao Đại Ninh khom người, cầm lấy một chiếc khay trống màu vàng đồng trên
bàn lên.
Bề mặt kim loại bóng loáng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo như gương, Mao Đại
Ninh tiện tay gạt phần vỏ trái cây bên trong ra, sau đó dựng đứng chiếc khay
lên.
Toàn bộ chiếc khay gần giống hình vuông, bốn cạnh là đường viền cứng cáp với
họa tiết gợn sóng nhấp nhô, còn phần đáy khay là logo Kinh Thước được viền
bằng kim loại mạ điện màu đen.
Một vòng cung tròn, bên trong khảm hai chữ “Kinh Thước”.
“Hôm đó nghe Biệt Chi tự giới thiệu với chú út nhà tôi là tôi đã thấy ngờ ngợ
rồi, đáng tiếc là lúc đó tôi lại không nhận ra…” Mao Đại Ninh lắc lắc chiếc
khay, cười tinh quái, “Có phải mọi người đều quên rằng trong tên đầy đủ của
quán bar Kinh Thước còn có tiền tố ‘Moon’ không?”
Nhìn logo hình trăng non kia, đồng tử của Hà Vân phía đối diện bỗng co rụt lại.
“Cô nói bậy——”
“Minh Nguyệt, Biệt Chi, Kinh Thước.” Mao Đại Ninh mỉm cười, thốt ra từng
chữ một, xé tan nát chút mặt mũi cuối cùng mà Hà Vân cố gượng giữ lấy.
Sắc mặt của các đồng nghiệp xung quanh bàn bỗng chốc trở nên phức tạp, vừa
kinh ngạc lại khó hiểu.
“Chậc, thật sự…”
“Ý là sao? Chẳng lẽ trước khi quán bar này khai trương thì ông chủ quán bar và
cô Biệt Chi đã quen nhau rồi?”
“Cậu xỉn rồi à? Rõ ràng tên của quán bar đang ám chỉ cô Biệt Chi rồi còn gì
nữa.”
“…”
“Tôi thấy còn hơn thế nữa kìa.” Mao Đại Ninh cười cười, tiếp tục thêm dầu vào
lửa, “Mọi người xem cái logo kia có phải là bị khuyết đi một góc không, cứ như
là đang chờ ai đó tới bổ khuyết thì mới có thể gọi là viên mãn.”
Cô ấy lại chỉ tay vào chai Hoa hồng Bulgari, “Thêm nữa, mọi người thử suy xét
đến chai rượu này xem, lúc nãy anh chủ quán cũng đã thừa nhận rồi đấy, ý
nghĩa của nó chính là ‘chờ đợi vĩnh hằng’. Như vậy, gộp lại hết với nhau thì sẽ
là…”
“Minh Nguyệt – Kinh Thước, chỉ đợi Biệt Chi.”
Một giọng nói lười biếng pha nét lạnh lùng lướt qua tai mọi người, bình tĩnh
khẳng định phỏng đoán của này.
Mao Đại Ninh và những người khác đều đồng loạt nhìn về hướng phát ra giọng
nói.
Chợt thấy chàng trai ban nãy còn đứng bên cạnh quầy bar lúc này đang bước
từng bậc lên cầu thang của sàn kính. Lúc lên đến nơi, chàng trai không hề dừng
lại, con ngươi đen láy từ đầu tới cuối chỉ nhìn chằm chằm vào cô gái đang cuộn
mình nằm co ro vì say ở góc sofa xa xa.
“Ông…chủ Canh?” Giữa khung cảnh có phần gượng gạo, Mao Đại Ninh là
người đầu tiên phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, dè dặt lên tiếng, “Chào anh, tôi
là Mao Đại Ninh, Biệt Chi hay gọi tôi là Mao…”
Canh Dã chống tay lên thành sofa, khom người xuống thấp, nghe thấy vậy thì
đuôi mắt sắc bén khẽ nhướng lên: “Canh Dã. Biệt Chi chưa từng nhắc đến cô,
nhưng bạn của cô ấy cũng là bạn của tôi, cô cứ gọi tên tôi là được.”
Chưa kịp dứt lời, cô gái đang bị bóng dáng anh bao phủ bỗng khẽ động đậy.
Canh Dã lập tức cụp mắt xuống: “Biệt Chi?”
Anh vô thức dịu giọng, rõ ràng chỉ có hai chữ nhưng lại trở nên êm ái dịu nhẹ,
như sợ làm kinh động đến điều gì đó.
Biệt Chi vẫn cúi đầu, vùi sâu vào khuỷu tay.
Nghe thấy giọng nói của anh, cô càng tỏ ra không muốn dậy, cố gắng rúc đầu
vào sâu hơn. Nhưng khuỷu tay chỉ có mỗi vậy, cô muốn vùi vào sâu hơn nữa
cũng không được, đành bất mãn lầm bầm: “Đồ lừa đảo, đi đi…”
Lời nói rất hung dữ, nhưng tiếc là giọng điệu lại mềm nhũn vì cơn buồn ngủ và
men rượu.
Canh Dã có hơi buồn cười. Trước khi đến anh đã chuẩn bị tinh thần đón nhận
cơn thịnh nộ của cô, ai ngờ người nên trừng phạt anh giờ đã say xỉn không còn
biết gì.
Nhưng dù đã say đến mức này thì vẫn ghi thù anh, xem ra ngày mai sau khi tỉnh
dậy, thứ đang chờ đợi anh chính là ‘chế độ địa ngục’.
Canh Dã bật cười, anh quỳ một gối xuống trước chân Biệt Chi, cố gắng tìm
kiếm khuôn mặt đang giấu kín của cô gái từ khe hở bên cạnh.
“Nói lớn lên, tôi không nghe rõ.” Anh khẽ giọng trêu chọc cô.
Cô gái nhíu chặt mày, quay sang hướng khác, như đang theo bản năng muốn
tránh né giọng nói của anh: “Không được, động vào tôi…”
Ánh mắt Canh Dã tối sầm lại, nhưng anh không hề lùi bước mà tiến tới phía
trước.
Anh ấn vào bắp chân cô: “Em đang uy hiếp tôi à?”
“…Ừm.” Một lúc sau, Biệt Chi mới mơ màng lên tiếng, giọng nói ngắt quãng,
“Động vào tôi, là, tôi nôn hết lên người anh đấy…”
Cô say thật rồi.
Canh Dã đã cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nữa, anh cúi đầu bật
cười.
Dừng lại một lúc ở ghế sofa, chàng trai mới duỗi thẳng đôi chân dài, quay sang
nhìn Mao Đại Ninh: “Cô có ngại không nếu tôi ——”
Người nọ khựng lại, dùng ánh mắt ra hiệu về phía bên cạnh Biệt Chi.
“Ồ ồ, không sao, chúng tôi sẽ chuyển sang bên kia.” Mao Đại Ninh phản ứng
lại, vội vàng vẫy tay về phía những đồng nghiệp đang ngơ ngác nhìn, bảo họ
ngồi sang phía bên kia, nhường chỗ bên cạnh Biệt Chi cho anh.
Những người vẫn còn tỉnh táo lần lượt di chuyển ra xa, không biết ai đó ợ một
tiếng, thì thầm với người bên cạnh: “Sao anh ta… khác với người chúng ta gặp
trước đây vậy?”
“Tôi còn tưởng là soái ca cool ngầu lạnh lùng với tất cả mọi người cơ chứ…”
“Tiểu Biệt đỉnh thật đấy.”
“…”
Bỏ qua những tiếng ồn ào xung quanh, Canh Dã ngồi xuống cạnh Biệt Chi. Anh
nghiêng người về phía cô gái, cố gắng che chắn cô trong góc sofa, không để cho
những ánh mắt hay ống kính điện thoại nào có thể ghi lại hình ảnh của cô.
Quán bar về khuya cũng dần lạnh hơn.
Khi lên lầu lấy chìa khóa để mở tủ rượu, Canh Dã đã tiện thể thay một bộ quần
áo khác.
Lúc này, chiếc áo len cổ lọ mỏng manh mà anh đang mặc trên người bỗng nhiên
trở nên quyến rũ lạ thường trong không khí se lạnh ——
Ban đầu Biệt Chi còn kháng cự, dù ngủ thiếp đi cũng cố gắng rúc vào góc sofa.
Nhưng sau khi Canh Dã vòng tay quanh người cô một lúc, trong cơn mơ màng,
cô dần dần men theo hơi ấm mà di chuyển lại gần, cuối cùng rúc vào lòng Canh
Dã.
Canh Dã gần như có thể cảm nhận được chóp mũi của Biệt Chi chạm vào lồng
ngực anh qua lớp áo len mỏng. Trong lúc mê man, cô nhẹ nhàng ngửi mùi
hương bạc hà quen thuộc trên người anh, dường như cảm thấy an tâm rồi mới
chìm vào giấc ngủ say.
Hơi thở nóng bỏng thấm đẫm men rượu phả vào xương quai xanh anh.
Canh Dã khựng lại vài chục giây, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, anh cúi
người xuống, ghé sát vào tai cô gái cất giọng khàn khàn: “Điếu thuốc đâu rồi?”
“…”
Biệt Chi không có phản ứng.
Lúc Canh Dã đang định bỏ cuộc, anh chợt phát hiện tay Biệt Chi bỗng chậm rãi
móc vào ngón tay anh, sau đó kéo tay anh đến bên túi của chiếc váy dài màu
hồng phấn.
Canh Dã ngẩn ra mấy giây, móc điếu thuốc lá bị Biệt Chi “tịch thu” ban nãy ra
rồi ngậm lại vào giữa môi. Anh cúi thấp đầu, đôi mắt đen láy dưới hàng mi khép
hờ tham lam ghi lại mọi chi tiết của cô gái trong lòng.
Đầu lọc thuốc lá đáng thương bị anh day nát, trở thành vật thay thế cho dục
vọng đang âm ỉ trỗi dậy.
Sau vài lần như vậy, cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại.
Toàn bộ quá trình này đều lọt vào mắt Hà Vân đang ngồi đờ người trên chiếc
ghế sofa đối diện. Cô ta nhìn chằm chằm vào hai người, ánh mắt như muốn
phun lửa.
Còn phía đối diện, Mao Đại Ninh lại càng nhìn rõ hơn.
Cô ấy chống cằm, đảo mắt một vòng, men rượu xông lên não làm cho suy nghĩ
càng thêm bạo dạn: “Anh Canh, tiện thể hỏi một chút, anh và Chi Chi nhà
chúng tôi là quan hệ gì vậy?”
Lúc nói chuyện, Mao Đại Ninh cười tủm tỉm nhìn Hà Vân.
Canh Dã chớp mắt.
Xương mày anh cao, đường nét cũng sâu, đôi môi mỏng lạnh lùng lúc cong lên
như lưỡi kiếm sắc bén. Khi không có biểu cảm gì, dù chỉ đang thả lỏng người
ngồi tựa vào ghế như vậy cũng đủ khiến người bị anh liếc nhìn vô thức rùng
mình.
Giờ phút này, các đồng nghiệp trên ghế sô pha đã được trải nghiệm điều đó.
Hình như nhận ra sự không được tự nhiên của họ, Canh Dã cụp mắt xuống: “Cô
ấy nói thế nào thì là thế ấy.”
“Hả?” Mao Đại Ninh cố ý hỏi, “Tối nay Chi Chi nói là cô ấy đã chia tay bạn trai
rồi.”
“…”
Canh Dã đã nghe nhân viên phục vụ kể lại.
Vẻ mặt anh lạnh nhạt, chỉ có đôi mắt ánh lên vẻ u ám: “Vậy thì tôi là bạn trai cũ
vừa bị cô ấy đơn phương đá.”
Mao Đại Ninh bật cười: “Kinh Thước đã mở được mấy năm rồi, hai người…
chắc là chia tay không chỉ một lần đâu nhỉ?”
Canh Dã cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ say trong lòng, sườn mặt cô áp vào lồng
ngực anh.
“Là cô ấy đá tôi không chỉ một lần.”
“Woa…”
Đồng nghiệp xung quanh bàn lập tức xì xào bàn tán như nghe được chuyện
động trời.
Mà giữa bao nhiêu người như thế, sắc mặt của Hà Vân càng thêm khó coi. Cô ta
uống cạn ly này đến ly khác, cắn chặt môi đến bật máu. Ghen tuông như ngọn
lửa hòa vào men rượu thiêu đốt lý trí cô ta. Đến lúc không thể chịu đựng thêm
được nữa, cô ta đặt mạnh ly rượu xuống bàn.
“Ông chủ Canh, anh có biết bạn gái cũ của anh có bao nhiêu bạn trai cũ
không?”
“…”
Cả bàn im phăng phắc.
Đồng nghiệp hiển nhiên cũng không ngờ tới, Hà Vân dám ở ngay Kinh Thước,
hơn nữa còn đứng trước mặt nhân vật chính, nói ra lời lẽ khiêu khích và chia rẽ
trắng trợn như vậy.
Ngay cả Mao Đại Ninh cũng biến sắc: “Hà Vân, cô đừng quá đáng!”
“Sao nào? Cô ta dám làm, chẳng lẽ tôi không dám nói?” Hà Vân cười khẩy, “Để
tôi tính xem nào, hồi đầu năm học là tên bốn mắt lái BMW đến trường đưa cơm
trưa cho tình nguyện viên, không lâu sau đó thì bị đá trước tòa nhà văn phòng.”
“Mấy hôm trước là tên sinh viên nghèo kiết xác đến đón cô ta tan làm, tối nay
cũng đã bị đá.”
“Bây giờ lại xuất hiện thêm một người chia tay mấy năm…”
Hà Vân tức giận đến mức quai hàm run lên, nghiến răng nhìn Canh Dã: “Ông
chủ Canh, anh có biết đời sống tình cảm của bạn gái cũ phong phú như vậy
không?”
“…”
Canh Dã khẽ nhướng mí mắt, nhìn chằm chằm vào Hà Vân bằng đôi mắt đen
láy lạnh lùng.
Cho đến khi Hà Vân không thể duy trì nổi nụ cười gượng gạo dưới ánh mắt của
anh. Anh mới cụp mắt xuống, rút một tay ra ném điếu thuốc vào gạt tàn, uể oải
dựa lưng vào ghế sofa: “Tôi biết.”
“?”
Cả bàn lại một lần nữa im lặng và kinh ngạc.
“Đã là thế kỷ 21 rồi, đừng cổ hủ như thế nữa. Miễn là cô ấy không bắt cá hai
tay, còn việc thay bạn trai… à không, đá bạn trai cũ nhanh đến đâu thì cũng chỉ
chứng minh cô ấy rất được người ta yêu thích thôi.” Canh Dã cụp mi, giọng
điệu tản mạn.
Anh dừng lại giây lát rồi lại ngước mắt lên, như một câu nói đùa bâng quơ: “Cô
ghen tị với cô ấy à?”
Sắc mặt Hà Vân từ trắng bệch chuyển sang đỏ bừng: “Tôi chỉ là thấy không
đáng cho anh, cô ta có gì tốt…”
“Tôi cam tâm tình nguyện.”
Canh Dã không muốn nghe nữa, lạnh lùng ngắt lời. Anh dựa vào ghế sofa, ánh
mắt sắc bén như dao, giọng nói chậm rãi: “Cô ấy chỗ nào cũng tốt, tôi cam tâm
tình nguyện để cô ấy chà đạp.”
Sắc mặt Hà Vân tái nhợt. Cô ta nhìn Canh Dã với vẻ khó tin.
Ánh mắt xung quanh như muốn thiêu đốt cô ta.
Cứng đờ người vài giây, Hà Vân cuối cùng không nhịn được nữa, cô ta dậm
chân xuống đất, đứng dậy tìm kiếm áo khoác và túi xách của mình, xách lên
định bước ra khỏi sofa.
“À đúng rồi, đính chính một chút.”
Đến lúc người phụ nữ mặc áo khoác, Canh Dã mới nhớ ra điều gì đó, giọng nói
trầm ấm khàn khàn vang lên: “Hôm đó ở trước tòa nhà viện Lý học, người bạn
trai cũ nghèo rớt mồng tơi của cô ấy bị cô khiêu khích chia rẽ đó ——cũng là
tôi.”
Dưới ánh mắt không thể tin được của người phụ nữ, Canh Dã giơ tay lên, tùy ý
chỉ vào sống mũi cao thẳng của mình.
Mũ lưỡi trai, khẩu trang đen.
Hà Vân như bị sét đánh, đến lúc này mới hiểu ra vì sao ngày đó nghe giọng nói
khàn khàn lạnh lùng sau lớp khẩu trang kia, cô ta lại thấy quen thuộc đến vậy.
Cảm giác bị sỉ nhục dâng trào, Hà Vân không thể ở lại thêm nữa, khóe mắt đỏ
hoe quay đầu bỏ đi.
Mao Đại Ninh vì đã từng gặp anh một lần rồi nên là người đầu tiên đoán ra,
nhưng cô ấy cũng nhịn không được hỏi: “Bảo sao hôm đó Chi Chi lại nói với tôi
là bạn học cấp ba đi giao nước….. Anh Canh, anh như vậy nên gọi là gì? ‘Xuất
cung vi hành’ à?”
“….”
Canh Dã không tiếp lời trêu chọc này.
Anh chỉ cụp mi xuống, nhìn cô gái trong lòng với vẻ tự giễu: “Ai bảo cô ấy
thích làm thánh mẫu chứ.”
Mao Đại Ninh chợt hiểu ra, bật cười: “Tính cách của Chi Chi đúng là như thế
đấy, đặc biệt là loại cảm giác trách nhiệm khó hiểu với những người xung
quanh, quả thực hơi giống thánh mẫu…. Vậy anh Canh thì sao, nếu Chi Chi là
thánh mẫu, anh sẽ là gì?”
“Tôi?”
Canh Dã cúi đầu nhìn Biệt Chi trong lòng, những ngón tay trắng lạnh luồn vào
mái tóc đen dài của cô, anh chậm rãi cất giọng lười biếng, như đang nói đùa:
“Nếu cô ấy thích làm thánh mẫu, vậy tôi chính là tín đồ trung thành nhất của cô
ấy.”
–
Chuyện hóng hớt và sự tò mò không thể thay thế giấc ngủ.
Tầng 1 của quán bar Kinh Thước, dù có bao nhiêu ánh mắt dò xét đánh giá thì
theo thời gian trôi về khuya cũng lần lượt giải tán ra về.
Mao Đại Ninh và các đồng nghiệp khác đều uống khá nhiều, Canh Dã gọi lễ tân
sắp xếp tài xế hoặc xe đưa bọn họ về.
Cho đến gần hai giờ sáng, trong quán bar hầu như không còn ai nữa.
Biệt Chi nằm trong lòng Canh Dã cuối cùng cũng tỉnh lại.
Là tỉnh, nhưng chưa thực sự “tỉnh”.
Nhìn vào đôi mắt còn mơ màng hơn cả lúc chưa ngủ của Biệt Chi, Canh Dã
chống cằm khẽ thở dài: “Em tiêu rồi Biệt Chi. Với cái đô uống chỉ có một nắp
chai như em thì cả đời này đừng hòng động đến rượu nữa……”
Chưa nói hết câu.
Một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn giơ lên, theo ánh mắt kinh ngạc của người phục
vụ đi ngang qua, bỗng ‘bốp’ một phát giòn tan lên môi Canh Dã.
Sức lực không khác gì một cái tát.
Canh Dã đang uể oải dựa vào ghế sofa cũng khẽ giật mình, sau đó đuôi mắt hẹp
dài nhuốm ý cười: “Em định mượn rượu trả thù đúng không?”
“Anh lèm bèm gì vậy, nghe không hiểu gì cả…..”
Biệt Chi nhích lại gần, khẽ nheo đôi mắt hạnh, ánh mắt mơ màng, khuôn mặt
tuy đang tỏ ra vẻ hung dữ nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người.
Ban đầu Canh Dã để mặc cô đè lên người mình, nhưng lúc bị hơi thở của cô
trêu chọc, anh có chút không nhịn được mà dời mắt đi.
Bàn tay anh đặt trên lưng ghế sofa bỗng rụt lại, đầu ngón tay tì lên trán cô rồi
đẩy cô ra xa. Lại cất giọng khàn khàn: “Đừng có áp sát tôi như vậy.”
Vừa bị đẩy ra, Biệt Chi dường như cuối cùng cũng nhận ra người bị cô áp chế
trên ghế sofa là ai: “Canh… Dã?”
Canh Dã hờ hững đáp lại một tiếng.
Chưa kịp phản ứng.
Cô gái đột nhiên đưa tay túm lấy cổ áo Canh Dã, hung hăng kéo người về phía
trước——
“Nói! Em có phải là cô bạn gái thứ 7864 của anh không?!”
“…”
Canh Dã: “?”